Kết Hôn Âm Dương (Dịch)

Chương 35: Không Biết Đã Chết Từ Lúc Nào

Chương 35: Không Biết Đã Chết Từ Lúc Nào

Phương Tình Nhi đã nói, đèn hoa sen này chỉ mở ba lần, đây là lần cuối cùng nó mở ra.
Có thể thoát khỏi đây hay không, cũng chỉ còn lần này nữa thôi.
Quỷ Môn Quan từ từ xuất hiện sau lời niệm, một trận gió âm nổi lên thổi mạnh vào người tôi làm tôi phải đưa tay lên che lấy mặt!
Trước mặt sẽ là con đường như thế nào đây?
Sau khi bước vào, tôi có còn được quay về dương gian?
Tôi bần thần đứng ở đó.
Phương Tình Nhi nói: “Chị La, chạy mau! Hãy nhớ, không được quay đầu lại nhìn!”
“Ừ!” Tôi nhớ lời Âm Thập Nhị nói, trên cơ thể con người có ba ngọn dương hỏa, chỉ cần không quay đầu lại, quỷ sẽ không thể đuổi theo đến nơi được. Nhưng nếu quay đầu nhìn, ba ngọn đèn này sẽ bị tắt, quỷ sẽ có cơ hội tóm lấy mình!
Cho nên, chỉ cần không quay đầu lại, tôi sẽ chạy thoát an toàn!
Thế là tôi dùng hết sức chạy về phía Quỷ Môn Quan và vượt qua cổng.
Lúc trước chỉ đứng yên, lũ yêu ma quỷ quái kia chưa hề động đậy mà chỉ gầm ghè với tôi.
Giờ thì thấy tôi di chuyển nên chúng cũng đuổi theo.
Tôi sợ quá, cứ thế cắm mặt chạy chối chết.
Vì chạy quá gấp, tôi bị trẹo chân ngã ra đất, nghe thấy tiếng gió âm vù vù đuổi theo đằng sau sát rạt, chúng sắp vồ lấy tôi!
Tôi cuống cuồng bò trở dậy, tiếp tục chạy thục mạng với cái chân cà nhắc cà nhắc!
“Quay lại! La Hy, cô mau quay lại!”
Tiếng gọi đằng sau gọi tôi có âm thanh rất quen thuộc, nhưng tôi không thể nhận ra rốt cuộc đó là ai, nghe như Phương Tình Nhi, lại giống như Từ Viên Viên.
Tôi thường nghe truyện ma, trong những câu chuyện đó thường miêu tả về việc, lũ yêu ma quỷ quái sẽ tạo nên những tiếng gọi của người mà ta quen biết để lừa ta quay đầu lại, hoặc ở lại nơi đó. Tiếng gọi đó nghe như tiếng của Phương Tình Nhi, lại giống tiếng của Từ Viên Viên, tiếng gọi bay trong gió vang đến bên tai tôi, lúc xa lúc gần, chắc chắn đây là trò mà bọn yêu ma quỷ quái này bày ra để lừa tôi!
Tao còn lâu mới quay đầu!
Đừng nghĩ có thể lừa được tao, bụng tao rõ như ban ngày mấy cái trò mèo này!
Khi chạy qua cổng đó, tôi cũng không biết là mình chạy trong bao lâu.
Tôi chạy đến bên một dòng sông.
Nơi này tập trung rất nhiều người.
Những cái bóng trắng trắng chen chúc, mà tôi nhìn xuống phía dưới, họ không hề có chân.
“Họ” đều đang nhìn về phía dòng sông, dường như là đang đợi cái gì đó đến.
Tôi cứ đứng nguyên đó phân vân không biết là có nên qua dòng sông này hay không.
Chỉ đến khi một người phía sau đẩy tôi một cái nói: “Đứng đần ra đó làm gì? Còn không mau theo lên? Cô không xếp hàng, người đằng sau cũng cần xếp hàng đấy!”
Tuy chạy đến đây, tôi có một chút cảm giác “an toàn” rồi, nhưng tôi vẫn không dám quay đầu, sợ bị thổi tắt mất đèn dương hỏa, lúc đó muốn trở về dương gian cũng không được nữa, bị người phía sau đẩy một cái, tôi liền đi nhanh về phía trước, đứng xếp vào sau hàng có sẵn trước mặt.
Đợi một lúc, mặt sông bay đến một chiếc thuyền.
Là bay đến đó, chiếc thuyền đó lướt nhẹ trên mặt sông chứ không chạm xuống nước.
Họ đang đợi thuyền đến?
Chiếc thuyền rất nhỏ, dường như chỉ có thể ngồi đủ năm sáu người, nhưng trên bờ “xếp số” có đến mấy trăm!
Thuyền cập bến.
Người chèo thuyền lại giống với người bình thường.
Hắn ta có đủ tay chân, trên người khoác áo tơi, đầu đội nón lá, tay cầm mái chèo, sau khi cập bờ, hắn ta thắp lên một ngọn đèn dầu ở đầu chiếc thuyền, chỉ vào chúng tôi nói: “Lên đi.”
Thế là cả đống người lúc nhúc lướt nhanh về phía chiếc thuyền và mỗi người “họ” tạo nên một luồng sáng bay về phía dòng sông, hệt như mưa sao băng trên bầu trời mà ta có thể thấy.
Tôi những tưởng “họ” sẽ bay lên thuyền, nhưng thực ra là “họ” đã biến thành những chiếc đèn hoa sen nổi lập lờ trên mặt nước, bao xung quanh bên chiếc thuyền.
Những ngọn đèn leo lét giờ đây như cộng hưởng lại làm sáng cả một vùng sông, đây chắc chắn là một cảnh tượng đẹp nhất từ trước đến nay tôi từng thấy!
Người chèo thuyền nhìn tôi nói: “Sao cô còn chưa lên thuyền?”
Tôi đoán, dòng sông này chắc chắn là sông Vong Xuyên trong “truyền thuyết” đây, người lái đò này chắc chắn là người dẫn lối cho vong linh qua sông.
Đây là dòng sông quên lãng, là nơi giao nhau giữa dương gian và âm gian, cũng chính là ranh giới giữa sinh và tử.
Người này chắc chắn hắn là quan dưới địa phủ rồi.
Âm Thập Nhị cũng làm quan dưới này, hơn nữa cũng thuộc hàng quan to thì phải.
Thế là tôi lấy hết sự can đảm của mình, đi đến trước mặt “đồng nghiệp” của Âm Thập Nhị: “Tôi là người sống, làm sao có thể lên thuyền của ngài đây?”
“Người sống?” Người lái đò làm như được nghe một câu chuyện cười vậy: “Có thể đến nơi này thì làm gì có chuyện là người sống được?”
“Tôi là người sống mà!”
“Vậy cô hãy đến gần mặt nước, nhìn xuống và xem có thấy bóng của cô hay không?”
“Đương nhiên là có rồi.” Tôi lại gần, cúi mặt xuống nhìn…
Mặt nước phẳng lặng và không hề có cái mặt tôi in lên đó.
Trên mặt nước, không hề có bóng của tôi?
Tôi bỗng thấy sợ hãi, nhưng cũng rất nhanh nghĩ ra, đây là âm gian, đương nhiên nơi này sẽ khác so với dương gian, cho nên mặt nước này chắc chắn có gì đó kỳ quái, mới không thể nhìn thấy hình ảnh tôi chiếu xuống nước!
Thế là tôi bình tĩnh nói với người lái đò: “Không, tôi còn sống, mặt sông này không thấy được bóng của tôi, chắc chắn là có vấn đề gì đó rồi.”
Người lái đò nói: “Vậy cô hãy nhìn tôi, tôi có bóng hay không?”
Tôi nhìn lại mặt nước.
Dưới nước không hề có bóng của hắn ta, chỉ thấy bóng con thuyền, những chiếc đèn hoa sen kia cũng không hề có bóng in xuống.
Người lái đò nói: “Nhìn làm gì nữa, ma không có bóng đâu. Lên mau đi! Sắp mưa rồi, mưa gió nổi lên, dòng sông sẽ cuộn sóng, lúc đó sẽ rất khó để qua.”
Hắn ta nói như việc tôi nghĩ mình còn sống là việc hết sức bình thường mà mỗi ngày hắn ta gặp phải, nên không muốn bận tâm lắm.
Hắn ta đập mái chèo về phía tôi, dường như muốn lôi tôi xuống thuyền.
Tôi phản ứng nhanh nhạy không kém, thối lui một bước, tránh sang rồi nói: “Đây chắc chắn là có sai sót gì đó rồi, tôi là người còn sống, tôi đã dùng pháp bảo mở Quỷ Môn Quan, sau đó nhảy vào đây. Làm sao tôi có thể chết được? Tôi vẫn còn sống!”
Người lái đò nói: “Pháp bảo? Pháp bảo gì?”
Tôi lấy chiếc đèn hoa sen từ trong người ra.
Nhưng ngọn đèn trong chiếc đèn hoa giấy này đã bị tắt ngúm.
Ánh mắt của người lái đò khẽ thay đổi: “Đèn dẫn hồn? Hóa ra là ‘người cùng ngành’ à! Lên thuyền đi, sắp mưa rồi, còn lừng khừng, nước lên cao, lúc đó lại khó đi.”
Lần này, thái độ của hắn ta lịch sự hơn một chút, hắn ta nghiêng người, hơi cúi nhẹ, còn làm động tác vô cùng lịch thiệp “xin mời”.
Tôi lắc đầu: “Tôi là người sống, tôi không thể lên thuyền của ngài! Hãy nói cho tôi cách, làm thế nào để tôi trở về dương gian?”
Hắn ta thở dài nói: “Cô hãy nhìn lại dưới chân mình.”
Tôi cúi xuống nhìn rồi hốt hoảng.
Chân của tôi, đã không còn nữa?
Sao lại có thể như thế được?
Tôi… làm sao có thể chết được?
“Lên đi.”
Nhân lúc tôi còn đang mơ màng vì sợ, tên lái đò đã đánh tôi một cái, mái chèo hắn đánh vào tôi biến thành một cái móc, móc tôi lên thuyền.
Tôi sợ quá, muốn mau chóng trở lại bờ, nhưng chiếc thuyền đã khởi hành.
Chiếc thuyền giống như hoa tiêu, nó đi đến đâu, tất thảy những chiếc đèn hoa sen kia đều theo sau.
Tôi muốn trốn nhưng gã lái đò như nhìn thấu được tâm can tôi, hắn ta lấy mái chèo đánh lên người tôi lần nữa, nói: “Âm gian có quy định rõ ràng, trong sổ sinh tử đã có sẵn tên sẵn họ mới có thể dẫn độ. Cô đã đâm đầu đến đây, nếu nhảy xuống đó thì cũng giống chúng nó vậy thôi.”
Chúng nó? Là gì vậy? Tôi không hiểu nên hỏi lại.
“Cô nhìn dưới nước đi.”
Thế là tôi chồm lên, bám vào thành chiếc thuyền, hướng mắt xuống dòng sông.
Tôi vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy một bàn tay thối rữa thò lò lên, như muốn kéo tôi xuống nước cùng!
Tôi sợ quá hét lên, đúng lúc đó thì gã lái đò dùng mái chèo đập mạnh vào cái tay đó, làm nó chìm lại xuống nước.
“Đây chính là kết cục của những người sống chạy lung tung xuống âm gian này!” Gã lái đò nói: “Nhân gian cũng có mấy lão pháp sư không biết trời cao đất dày, cứ nghĩ mình học được mấy tà thuật giẻ rách, mà cũng muốn rình mò những bí mật chốn âm gian! Chúng đến đây, muốn vượt qua sông, kết cục là bị chìm nghỉm dưới dòng Vong Xuyên này, cơ thể và linh hồn chúng đã bị chìm xuống dòng sông, không bao giờ có thể thoát ra được!
Tiếp đó, hắn ta lại nói: “Những kẻ không theo quy tắc, vội vàng không đợi thuyền dẫn độ đến đón, thì dù chỉ là vong linh, chạm xuống nước là sẽ bị cuốn vào theo! Cô cũng là vong hồn, nếu rơi xuống nước lúc này thì cũng sẽ bị nguy hiểm.”
Tiếp đến, hắn ta dùng mái chèo, kéo người tôi đứng dậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất