Chương 39: Truy Nã Toàn Quốc
“Theo đưa tin, tại Từ Gia Trại tỉnh X đã xảy ra ba vụ giết người hàng loạt. Hung thủ là một kẻ giết người với thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.”
“Nạn nhân đầu tiên là chủ một nhà nghỉ, tên Từ Viên Viên, giới tính nữ, 25 tuổi, độc thân. Có người đã phát hiện và báo cảnh sát lúc 1 giờ chiều, thi thể được tìm thấy trong một phòng của nhà nghỉ. Trên người nạn nhân không có vết thương nào khác, trong phòng chỉ phát hiện nửa thân trên của nạn nhân, còn nửa thân dưới không cánh mà bay. Mãi đến ngày hôm sau mới phát hiện nửa thân dưới của nạn nhân trên một chiếc xe khách.”
“Nạn nhân thứ hai tên là Từ Dương, giới tính nam, chết tại nhà riêng của anh ta. Vì anh ta sống ở một nơi hẻo lánh nên khi phát hiện ra thi thể thì anh ta đã chết được ba ngày. Cách thức tử vong của nạn nhân này giống với vụ cô Từ Viên Viên, đều bị cắt cùng một vị trí, nửa người dưới cũng bị mất tích. Trong quá trình điều tra giám định, cảnh sát đã phát hiện ADN của nạn nhân trong một phần thức ăn đã ôi thiu còn sót lại. Cảnh sát đã xác nhận rõ phần thân dưới của nạn nhân đã bị người nào đó nấu thành món canh thịt hầm, có nhiều khả năng là bị hung thủ ăn mất.”
“Nạn nhân thứ ba là bà Bao - mẹ của nạn nhân thứ hai. Thi thể của nạn nhân được tìm thấy dưới tầng hầm trong nhà. Nạn nhân chỉ còn lại phần đầu, từ cổ trở xuống không biết bằng cách nào đã bị róc hết thịt gân da chỉ còn trơ lại khung xương. Cảnh sát đang điều tra và làm rõ, liệu vụ án mạng này có liên quan đến hai vụ giết người kia hay không.”
Hiện tại, cảnh sát đã bắt giữ nghi phạm tên La Hy, cô này được chẩn đoán mắc chứng bệnh rối loạn trầm cảm nghiêm trọng, khi phát bệnh sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Hiện tại nghi phạm này đang được điều trị tại bệnh viện tâm thần của địa phương. Đây là điểm tin đặc biệt của đài trung ương dành cho quý vị và các bạn.”
***
Sau khi xem thông tin trên tivi, tôi cười méo xệch.
Đài truyền hình trung ương cũng không phải là một đài phát sóng bình thường, với một tin tức thế này được phát sóng ra như thế, tôi nghiễm nhiên trở thành một tên tội phạm giết người biến thái được cả nước biết đến.
Trong lòng mị đau, nhưng mị cũng không khóc thành tiếng được nè!
Ài!!!
Tôi lúc này vẫn đang bị các bác sĩ viện tâm thần trói cứng vào giường bệnh thế này, các bạn thấy tôi còn hơi sức mà cáu giận được không đây?
La Việt bây giờ đang ở cạnh tôi, nó im thin thít ngồi đó mà lướt những bản tin nóng sốt dẻo ở trên khắp các diễn đàn, sau khi lướt Tieba lại sang Tianya, từ Tianya lại sang Zhihu, hết Zhihu lại lướt sang group trường nói chuyện với bạn bè…
Cái thằng nhóc thối này, tôi thấy nó đang quên béng mất rằng bà chị nó là nhân vật chính trong những bài viết đó!!!
Ài!! mặc dù luật pháp của Trung Quốc quy định rằng bệnh nhân tâm thần không bị truy cứu trách nhiệm, nhưng cứ theo độ nóng sốt của vụ án mà khắp mặt báo đưa tin thế này, cũng sẽ khiến cho tôi ít nhất trong vòng một đến hai năm tới, không thể thoát khỏi cái bệnh viện tâm thần này được. Vào lúc này đây, tôi vẫn phải cố đóng giả làm một người đang bị bệnh tâm thần, từ từ chữa trị bệnh điên này!! Nếu bị bại lộ, tội của tôi chắc chắn sẽ trở nên nặng thêm!
Đây là ngày đầu tiên thức dậy trong bệnh viện tâm thần. Lúc này nào là bác sĩ, nào là cảnh sát cũng đã đến phòng bệnh của tôi.
Khi họ bắt đầu công tác kiểm tra, điều duy nhất tôi làm là chẳng cố làm gì. Tôi làm sao biết một bệnh nhân tâm thần thật sự sẽ là như thế nào, cũng không nhớ được mấy ngày trước lúc bị ma nhập tôi đã hành động ra sao, nhưng cũng may mắn làm sao trước tôi đã có một ví dụ sống động như thế, đó là Ôn Như Ca!!!
Thứ Ôn Như Ca siêu nhất chính là giả ngu ngốc ngờ nghệch.
Hơn nữa còn giả ngây đến mười mấy năm liền.
Tôi cũng để ý “kỹ năng diễn kịch” của cô ta, đó là lúc mỗi khi mẹ Từ Dương bắt đầu nghi ngờ đến cô ta, cô ta đều không trả lời bất cứ điều gì, cũng không hề thay đổi hướng nhìn, mà chỉ ngây ngây ngô ngô rồi cười.
Tôi không thể ngờ, tất cả những gì mà Ôn Như Ca đã làm, đã mang đến cho cô ta sự tự do, cũng mang đến một cuộc sống bình thường mà cô ta mong muốn, mà tôi giờ đây lại bước trên con đường mà cô ta đã từng làm …
Tối đến, bố mẹ tôi vào viện thăm tôi.
Sau khi hoàn hồn, tôi mới được gặp bố mẹ đúng một lần, nhưng tôi không ngờ rằng lần gặp lại này, bố mẹ đã thay đổi nhiều đến thế. Lần trước khi tôi gặp họ, tóc mẹ tôi vẫn còn đen tuyền, lần này, tóc mẹ tôi đã bạc đi quá nửa mất rồi!
Khi nhìn thấy tôi, mẹ tôi lại gào khóc một trận, bố mẹ đã cho rằng tôi mắc bệnh tâm thần thật sự mất rồi. Tôi nhỏ nhẹ giải thích rằng đó không phải là sự thật và cũng hy vọng họ sẽ giữ bí mật chuyện này.
Bố mẹ tôi đương nhiên là đồng ý rồi! Nhưng đối với vụ án “chém nửa thân” kia thì bố mẹ đã hỏi tôi rất nhiều, hỏi tôi rốt cuộc có phải là tôi đã ra tay hay không? Tôi trả lời là không phải tôi làm. Tất nhiên là bố mẹ tôi muốn tìm hiểu mọi chuyện thật rõ ràng, nhưng tôi bảo bố mẹ đừng đặt nhiều tâm tư vào chuyện này nữa, thấy tôi không nói rõ những chuyện xảy ra thì ánh nhìn của bố mẹ tôi lại bắt đầu nghi ngờ, cảm giác giống như là đang nghi ngờ tôi chính là tên hung thủ tàn ác kia vậy!
Chỉ có tôi biết rằng việc này có nói cũng không thể nói cho rõ ràng được.
Tất nhiên là trên cương vị của bố mẹ tôi, họ sẽ luôn mong muốn những thứ tốt đẹp nhất dành cho tôi, hai người cũng không hỏi được thông tin gì từ tôi nữa, chỉ còn cách nói với tôi, là họ sẽ đả thông các mối quan hệ, để cho tôi sống trong bệnh viện tâm thần mà không phải chịu khổ, cũng sẽ theo sát các hoạt động bên phía cảnh sát, đợi bên đó buông lỏng một chút sẽ tìm thời cơ, đưa tôi rời khỏi bệnh viện tâm thần này.
Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Nhưng…
“Con này, cái cậu trai mà đưa con trở về rốt cuộc là ai vậy? Tại sao cậu ta lại giả vờ là bạn trai con? Cậu ta với con có quan hệ như thế nào? Có liên quan gì trong vụ án này không?” Mẹ quan tâm hỏi.
Tôi nói luôn rằng tôi không quen biết hắn, tránh để bố mẹ lại tiếp tục khai thác thêm nữa.
Sau đó, từ cuộc nói chuyện giữa bố mẹ, tôi đã hiểu được ít nhiều, Âm Thập Nhị cũng đã bị cảnh sát đưa luôn vào danh sách đối tượng tình nghi, chỉ là không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào để chứng minh rằng hắn có liên quan đến vụ án này. Nhưng điều kỳ lạ hơn là khi cảnh sát muốn căn cứ theo những gì mà bố mẹ tôi miêu tả lại nhận dạng khuôn mặt của Âm Thập Nhị để vẽ chân dung hắn, mẹ tôi lại vô cùng hoảng sợ và phát hiện ra rằng, rõ ràng là lúc trước còn cảm thấy cậu trai lạ đó có khuôn mặt vô cùng đẹp trai ưu tú, về lý mà nói ai gặp cũng không thể dễ dàng không còn lại ấn tượng gì và quên một cách nhanh chóng như vậy. Nhưng khi hai người bắt đầu miêu tả, thì lại hoàn toàn không thể nhớ ra khuôn mặt của hắn trông như thế nào cả!
Hai người vừa khó khăn lắm mới thuyết phục được bản thân rằng, Âm Thập Nhị “đột nhiên biến mất” chắc là do hắn lo sợ thân phận hắn bị bại lộ, cho nên nhân lúc không ai chú ý đến thì lủi đi mất!
Nhưng...
Hai người đều cùng lúc “mất ký ức”, thì lại là chuyện quái gì đây?
Thế là bố mẹ tôi lại lần nữa bị hoang mang!
Việc này cũng cứ thế mà rơi vào quên lãng.
Họ đến thăm tôi chỉ được nửa giờ đồng hồ thì bị bệnh viện đuổi về, bởi bì thân phận tôi lúc này hơi đặc biệt, vì thế thời gian thăm người bệnh cũng bị hạn chế một cách nghiêm ngặt, sau nửa giờ đồng hồ, họ đã bị bắt buộc rời khỏi đây rồi…
Khi gia đình tôi vừa rời đi, phía sau lưng vọng đến một giọng nói: “Cô không quen biết tôi sao?”
Giọng nói này rất quen thuộc, chẳng phải đó chính là Âm Thập Nhị ư?
Tôi cười méo xệch miệng: “Tôi thật cảm ơn anh, đã không làm cho tôi bị mất đi trí nhớ, vẫn để tôi có thể nhớ được hình dáng của anh như thế nào.”
Hắn cười khẽ, hiện ra trước mắt tôi.
Lần xuất hiện này, hắn lại biến trở về hình dáng như lần đầu chúng tôi gặp nhau, chiếc áo dài cổ phong này chắc hẳn là phong cách chốn âm phủ. Mà tôi nhớ loáng thoáng lần trước khi linh hồn tôi quay lại, dáng vẻ hắn với bộ suit hiện đại giống như là một quý ông lịch thiệp lại khiến hắn càng thêm cuốn hút.
Hì hì.
Người đàn ông này, tôi đã làm chuyện đó với hắn đó.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cười thầm.
“Cô cười cái gì đấy?” Hắn vẫn giữ phong thái nghiêm túc như vậy.
Tôi vội đưa biểu cảm trên mặt trở về trạng thái bình thường: “Hổng có chi.”
Có ai lại không muốn mình giống tiên nữ giáng trần trước mặt giai đẹp chứ?
“Thật ra, trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều những khúc mắc, muốn hỏi anh đây?” Tôi nói.
“Hỏi đi.” Hắn thủng thẳng ngồi xuống trước mặt tôi, ngồi ngay trên chiếc ghế mà La Việt đã ngồi cả ngày.
Hắn thật sự là một “thanh niên nghiêm túc”, nhưng mà đối với những người có “thân phận tôn quý” như hắn, vậy mà vẫn ngồi yên chịu trả lời những khúc mắc của tôi, đã làm tôi cảm thấy rất vinh dự. Phải biết rằng khi gã lái đò dẫn độ vong hồn ở sông Vong Xuyên kia, vừa nghe thấy tên của hắn đã sợ mất mật, suýt rơi sông đấy!
Tôi cược là, hắn ở dưới âm gian kia chắc chắn chẳng có mấy ai để nói chuyện!
Tôi hỏi hắn: “Tại sao anh lại muốn giúp tôi gọi hồn trở về?”