Kết Hôn Âm Dương (Dịch)

Chương 44: Đạo Hữu

Chương 44: Đạo Hữu

“Việc gì thế?”
“Cái mà cô nói đến là bệnh viện thường, còn ở đây là bệnh viện tâm thần.” Viện trưởng Âm lịch sự cười: “Chúng tôi không tiếp nhận bà đẻ, cũng không điều trị người sắp chết, cho nên ở đây không hề có ma?”
Dường như… dường như cũng có lý!
Không!
Làm ơn đi, hắn ta là một “quan” dưới âm tào địa phủ, âm quan làm việc ở dương gian, lại luôn luôn tiếp quản nơi này, chỗ này chắc chắn phải có ma quỷ chứ!
“Không, chỗ này chắc chắn có ma! Tôi tìm một con cho anh xem.”
“Được rồi, cô tìm đi.” Hắn ta quay đầu dặn dò Tiểu Phấn: “Cô chăm sóc cô ta, nhớ, trước khi trời tối phải quay về đây.”
Tiểu Phấn đang nhiệt tình ghi chép, đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh thì không phản ứng kịp. Cô ta là một cô gái dễ thương ngây thơ, “Á” mấy cái mới hiểu ra vấn đề, sau đó ôm cuốn sổ, chạy những bước nhỏ đến bên tôi, cùng tôi đi ra ngoài.
Tôi bị nhốt một tháng, rốt cuộc cũng được thả ra, lần này ra ngoài, tôi cứ như là tìm thấy tự do vậy.
Nhưng lượn quanh quanh mấy vòng, một con ma cũng không thấy, thế nhưng gặp được bao nhiêu là “người cùng chí hướng”, người thì là đạo sĩ tu tiên, người thì đi bắt quỷ, so với cái người “thầy trừ tà - người đại diện cho địa ngục” mà tôi gặp lần trước càng trông giống thầy trừ tà hơn.
Tôi hỏi họ về bọn ma quỷ, cũng có khá nhiều người cùng tiếng nói với tôi:
“Cô gái này, tại sao cô hỏi thông tin về lũ ma quỷ? Chẳng lẽ cô có con mắt âm dương?”
“Đúng rồi.”
“Thật là vừa hay, tôi cũng có.”
Thế là tôi với họ ngồi nói chuyện với nhau dưới trời nắng, họ kể về câu chuyện ma của họ, tôi kể về câu chuyện của tôi ở nhà Từ Dương cho họ nghe, người nào nói chuyện người đó, lúc nói chuyện cũng không có khó khăn gì hết. Cho nên, đến khi tôi sực nhận ra điều này, tôi lại thấy sợ: Làm ơn đi, tôi rõ ràng là bình thường vào đây, chẳng lẽ không thể bình thường ra khỏi đây?
Nói chuyện với người bị bệnh tâm thần lại không thấy khó khăn gì cả? Chẳng lẽ tên bác sĩ kia, hắn ta đã cho tôi uống thuốc lạ nào đó, làm tôi trở nên bất bình thường?
Thôi xong rồi!
La Hy tôi oanh liệt một thời lại bị hủy diệt ở nơi này!
“Ban ngày mà đi tìm ma quỷ, bệnh không hề nhẹ chút nào, còn cần tiếp tục điều trị.” Tiểu Phấn lại ghi ghi chép chép.
Đúng rồi.
Ban ngày mà đi tìm ma quỷ? Chẳng trách một con ma mà tôi cũng không tìm thấy, hóa ra là bởi bây giờ là ban ngày!
Ấy, ở trong bệnh viện tâm thần lâu, chắc tôi cũng trở nên điên khùng rồi.
Tôi mau chóng đứng dậy, làm một động tác chào với những người bệnh đó: “Đa tạ đạo hữu hôm nay chỉ giúp, tối hôm nay tôi sẽ đến nhà vệ sinh nam tầng ba rình ma, hy vọng có thể mục sở thị thấy con ma nữ đó.”
Người bệnh kia cũng đáp lễ: “Đạo hữu không cần khách sáo, hy vọng cô có thể trừ yêu diệt bạo, mang chính đạo về cho nhân gian!”
“Vâng vâng vâng.”
Cáo biệt vị “đạo hữu” này, tôi liền đi về phía phòng ở, cứ thế đi lên lầu ba, trên lầu ba là khu bệnh nhân nam, tôi định bụng sẽ đến đó.
Bởi vì đây là bệnh viện tâm thần, cho nên tôi đi đến nhà vệ sinh nam chắc cũng không đến mức kỳ quặc?
Không kỳ quặc.
Chuyện kỳ quặc chắc chắn là lần nào tôi cũng đi đúng nhà vệ sinh, hơn nữa còn khóa được cửa. Thấy tôi cứ cắm đầu đi, Tiểu Phấn không ngừng hỏi tôi: “Cô này, cô lại lên cơn điên à?”
Tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ về kế hoạch của mình, là tôi sẽ dùng luôn nhà vệ sinh nam, cũng thử dùng luôn bệ tiểu của nam.
Bên cạnh Tiểu Phấn lại cố hỏi: “La Hy, là cô cố tình sử dụng nhà vệ sinh nam à?”
Tôi vẫn kệ cô ta hỏi gì, lại tiếp tục lên kế hoạch trong đầu. Tôi cứ dùng loạn nhà vệ sinh nam nữ cả lên, hơn nữa, cũng chẳng đóng cửa.
Tôi khổ quá mà.
Vốn dĩ là diễn một người điên, nhưng nghĩ đến cảnh đó đến, tôi nhìn cũng thấy ngại ngùng.
Giờ đây, diễn như đời, mà đời cũng là vở diễn, tôi phải hoàn toàn nhập vai, không cần đến con điên nhỏ nhập vào, cũng có thể làm cho các bác sĩ y tá trong viện nghĩ tôi bị điên thật rồi.
Thấy tôi cắm đầu đi lên tầng ba hơn nữa là đang đi về phía nhà vệ sinh, Tiểu Phấn liền nắm lấy tay tôi: “Thôi được rồi, Hy Hy! Chúng ta không nên tiếp tục đến đó nữa, mặt trời sắp xuống núi rồi!”
“Mặt trời sắp xuống núi, sẽ thế nào?” Tôi tiện miệng hỏi.
Không ngờ Tiểu Phấn đã để lộ ra điều mà tôi muốn nghe nhất: “Không có gì, chỉ là bệnh viện có quy định, mặt trời xuống núi, tất cả các bệnh nhân đều phải về phòng, mà chúng tôi phải rời viện về nhà. Tôi sắp đến giờ nghỉ rồi, sau khi đến giờ nghỉ không thể ở trong viện và đi theo cô được, cho nên cô hãy trở về phòng mình đi.”
Đây chẳng phải là cái “quy định” mà Âm Thiện nói đến hay sao?
Tôi cứ tưởng rằng, đây là quy định mà chỉ có tôi phải theo sau khi được giao vào tay viện trưởng Âm, hóa ra lại là một quy định mà ai cũng phải tuân thủ?
Cho nên căn bản là không cần tìm thấy ma quỷ, tôi cũng có thể biết được quy định của bệnh viện tâm thần này là gì!
Thế là tôi vui vẻ như điên hỏi Tiểu Phấn: “Quy định này là do viện trưởng của các cô đặt hay sao?”
Tiểu Phấn lắc đầu: “Điều này thì tôi không biết, nhưng nghe nói quy định này được lập từ khi xây dựng bệnh viện, tất cả mọi người đều phải nghiêm chỉnh chấp hành, nếu không thì…”
“Nếu không thì, khi vào đêm sẽ gặp ma quỷ? Sẽ chết không có chỗ chôn?” Tôi kích động hỏi lại, tôi cảm thấy sắp đến gần chân tướng sự việc rồi!
Nhưng Tiểu Phấn lắc đầu: “Nếu không thì sẽ bị trừ một phần tư lương! Tháng này trừ hết thì tháng sau trừ.”
Tôi “!”
Cái quy định này… còn đáng sợ hơn là gặp ma đó, chẳng trách cần nghiêm chỉnh chấp hành, không ai dám làm trái.
“Hơn nữa, thực ra còn có một quy định khác nữa.” Tiểu Phấn nói.
“Quy định gì vậy?”
Tiểu Phấn liếc xung quanh, thần bí nói với tôi: “Cô có để ý không, thực ra toàn bộ công nhân viên ở đây đều đeo kính? Mà đều chỉ đeo một loại?”
Cô ta không nói thì tôi cũng không để ý.
Cô ta vừa nói, tôi đột nhiên mới để ý đến, từ lúc đến bệnh viện này, tôi gặp nhân viên nào cũng đeo kính, còn nghĩ ở viện này nhiều người bị cận thị, cho nên việc đeo kính cũng không có gì lạ. Nhưng toàn bộ nhân viên đều dùng cùng một loại – cái “trùng hợp” này cũng kỳ lạ quá!
Tiểu Phấn lại liếc mắt qua lại, nói: “Thực ra, thị lực của tôi rất tốt, mắt kính này không có độ đâu.”
“Không có độ, sao cô còn đeo?”
“Tôi cũng không biết tại sao, nhưng nghe nói…”
Tôi cảm giác tim mình lại bị treo ngược lên: “Nghe nói cái gì?”
“Nghe nói trong thời gian làm việc mà bỏ kính ra không chết thì cũng điên!”
“!!”
Nghiêm trọng vậy sao?
Nơi này quả nhiên là rất khác biệt, nếu không thì âm gian cũng không phái người đến nơi này để trấn giữ.
Tôi hiếu kỳ và càng muốn làm rõ rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
Thế là tôi hưng phấn hỏi tiếp: “Đây là sự thật à, hay là chỉ nghe người ta nói thôi?”
“Là thật. Cô có nhớ cái người vui vẻ nói chuyện với cô hồi chiều không?”
Chắc nói đến vị “đạo hữu” kia nhỉ?
Thế là tôi gật đầu.
“Anh ấy trước đây là chủ nhiệm của chúng tôi! Hồi trước tôi theo anh ấy, nhưng từ lúc anh ấy đi đến lầu ba để kiểm tra bệnh nhân, không may bị ngã ở nhà vệ sinh, từ đó anh ấy không còn là chủ nhiệm trước đây của chúng tôi nữa, mà là bệnh nhân của chúng tôi.” Tiểu Phấn thở dài nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất