Chương 1:
Giang Trì chuyển đến sống cạnh nhà tôi vào năm tôi năm tuổi, khi đó anh ấy bảy tuổi và đã đi học tiểu học.
Mẹ bảo tôi phải gọi Giang Trì là anh.
Và thế là, tiếng "anh" này tôi đã gọi suốt mười ba năm.
Ngày lễ trưởng thành tuổi mười tám, gia đình tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi.
Không long trọng lắm, chỉ mời vài người bạn thân và cả gia đình Giang Trì.
Anh ấy mỉm cười đưa quà cho tôi và nói: "Thịnh Châu, chúc mừng sinh nhật tuổi mười tám. Em lớn rồi, anh cũng không muốn làm anh trai em nữa."
Không muốn làm anh trai em nữa.
Vỏn vẹn vài chữ, nhưng lại gợi ra trong đầu tôi vô vàn viễn cảnh khác nhau.
Không muốn làm anh trai tôi nữa, vậy anh muốn làm gì?
Tôi nhận lấy món quà, tim đập loạn xạ, liệu có phải là câu trả lời tôi hằng mong ước không?
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, trêu chọc lại: "Không muốn làm anh trai em nữa, vậy anh muốn làm gì?"
Anh xoa đầu tôi, sau đó khoác vai tôi, cười sảng khoái: "Ha ha ha, thằng nhóc bám người từ bé đã phiền anh, giờ em lớn rồi, cuối cùng anh cũng được giải thoát!"
Mẹ anh mắng yêu: "Cái thằng nhóc thối này, Thịnh Châu ngoan hơn con nhiều! Thế mà con còn chê nó! Theo mẹ thì cứ để Thịnh Châu làm con mẹ đi, mẹ không cần cái thằng nhóc thối này nữa!"
"Không được, Thịnh Châu là bảo bối của nhà tôi!"
Vài câu đùa giỡn làm không khí trở nên náo nhiệt.
Tôi mỉm cười phụ họa, ngoan ngoãn nhìn mọi người đang chúc mừng mình.
Nhưng, sao tôi lại không vui được nhỉ?
Thì ra, ý của anh là vậy.
Anh không muốn làm anh trai tôi, vì tôi rất bám dính, rất phiền phức.
Còn tôi thì sao?
Tôi cũng không muốn anh làm anh trai tôi.
Tôi muốn anh làm người yêu của tôi.