Không Phụ Thê Duyên

Chương 107

Hôm sau, khi Hoắc Thù tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã trống không, chỉ còn lại có một mình nàng

Mặt trời bên ngoài đã lên đến rất cao, nhiệt độ không khí bắt đầu tăng lên, yên lặng thay thế cho cái lạnh của ban đêm, khiến toàn bộ thế gian như biến thành một cái lồng hấp cực nóng

Bốn phía trong phòng đều đặt thau đồng đựng băng, lúc này băng trong thau đã tan không còn nhiều lắm, cũng không có bổ sung cái mới, làm cho không khí mát lạnh trong phòng lộ ra vài phần hơi nóng khiến người không thoải mái

Hoắc Thù ngơ ngác ôm lấy chăn ngồi một lát, dần dần nhớ lại sự tình tối hôm qua, mặt bỗng dưng đỏ lên, nhịn không được cào cào đầu tóc đang rối tung, thế nhưng nàng lại không nhớ trở về phòng lúc nào, bất quá nàng có thể khẳng định chính là, nhất định Nhiếp Ngật đã ôm nàng trở về.


Nàng nhịn không được lại cào chăn.

Rõ ràng tối hôm qua nàng chỉ muốn an ủi hắn một chút, không ngờ hắn làm được tới mức như vậy

Ngồi yên một lát, khi nàng muốn đứng dậy, phát hiện chân mềm nhũn, hai chân đặt xuống giường muốn bước lên lại hư nhuyễn vô lực. Tiếp theo lại phát hiện nơi eo cũng có chút đau, nhịn không được nhấc áo ngủ lên nhìn thoáng qua, lúc này mới thấy toàn bộ hông đều có màu xanh tím, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó có chút uể oải

Nàng đột nhiên phát hiện, thì ra mình vốn cũng không lợi hại như vậy, nếu thật sự nghiêm túc so sánh cùng Nhiếp Ngật một hồi, có khả năng người thua sẽ là nàng.

Về sau nếu là đánh nhau, nàng khẳng định đánh không lại Nhiếp Ngật.

Nha hoàn ngoài cửa nghe được thanh âm, nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe tiếng hồi đáp mới mang dụng cụ rửa mặt tiến vào.


Ngải Thảo mang quần áo sạch sẽ lại đây, liền nhìn thấy tiểu cô nương tóc dài rối tung vẻ mặt uể oải ngồi trước giường, người nhìn đến sẽ thấy đau lòng

“Tiểu thư sao vậy?” Ngải Thảo vội hỏi.

Hoắc Thù ủ rũ nói: “Không có việc gì! Ngải Thảo, chuẩn bị nước đi, ta muốn rửa mặt.”

Ngải Thảo trầm tư, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài gọi người chuẩn bị nước.

Hoắc Thù được hai nha hoàn nâng dậy, sau khi đi được vài bước, rốt cuộc cũng thích ứng được, nên tự mình đi vào tịnh phòng

Hai nha hoàn nhìn thấy bộ dáng của nàng, không khỏi nhớ tới lời Ổ ma ma đã căn dặn lúc trước, nói hôm nay tiểu thư nhất định sẽ thức dậy tương đối trễ, cũng không biết có bị thương linh tinh gì hay không, nói các nàng chú ý một chút. Bây giờ nhìn động tác tiểu thư so với ngày thường còn chậm chạp hơn vài phần, hai nha hoàn đều có chút chần chờ, không biết thế tử nhẫn tâm như thế nào mà lại lăn lộn tiểu thư các nàng thành bộ dạng như vậy.


Tuy rằng ma ma nói, đây là do tình cảm hai vợ chồng tốt mới có thể lăn lộn được, nhưng hai nha hoàn vẫn không hiểu tình cảm tốt thật ra là như thế nào, tình cảm tốt mà sao thế tử lại có thể lăn lộn nàng thành như vậy chứ.

Ngải Thảo cùng Anh Thảo hầu hạ nàng rửa mặt, khi nhìn thấy dấu vết trên người tiểu cô nương, hai nha hoàn đều rũ mắt xuống làm như không nhìn thấy, cầm tinh dầu đã chuẩn bị sẵn để xoa bóp mát xa trong tay, xoa xoa vào dấu vết trên người nàng.

Tuy rằng lúc ban đầu khi nhìn đến mấy thứ này đều có chút ngượng ngùng, nhưng hiện tại đã xem thành thói quen, mỗi lần xem, liền cảm thấy thế tử thật sự không thương tiếc tiểu thư nhà các nàng chút nào hết, cứ lăn lộn như thế, thật là quá khó chịu mà. Đặc biệt là lần này, dấu vết kia vô cùng nặng, hồi tưởng lại nha hoàn gác đêm tối hôm qua có nói, cho đến rạng sáng, thế tử mới mang thế tử phu nhân trở về phòng, hai nha hoàn càng thêm thương tiếc.
Tắm rửa sạch sẽ, lại có hai nha hoàn khéo tay mát xa, Hoắc Thù rốt cuộc lấy lại tinh thần.

Sau khi tinh thần được nâng cao, nàng liền thấy đói bụng không chịu nổi, vội gọi người dọn cơm, sau đó ăn nhiều hơn một mâm điểm tâm so với ngày thường

Hôm nay không có việc gì, hơn nữa trong phủ lại không có bà bà cần nàng hầu hạ, Nhiếp lão phu nhân thân thể không tốt, miễn con dâu cùng cháu dâu đến thỉnh an, không cần đi qua mỗi ngày, vì thế Hoắc thất cô nương ăn không ngồi rồi không có việc gì làm ngồi trên giường La Hán sơn đen đặt sát cửa sổ chơi đùa cùng hai con tiểu hồ ly một lát, lại suy nghĩ một số việc, rồi cứ thế mà ngủ

Chờ khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang bị người ôm.

Nhiếp Ngật không biết trở về từ lúc nào, hơn nữa trực tiếp nằm trên giường La Hán, cứ như vậy ôm nàng ngủ
Hoắc Thù nhìn thấy vẻ mặt hắn ngủ rất an tĩnh, hô hấp cũng nhẹ nhàng vài phần, sợ quấy rầy đến hắn nên nàng vẫn duy trì tư thế lúc tỉnh lại, lẳng lặng mà nhìn gương mặt gần như trong gang tấc này, chỉ cảm thấy nam nhân này bất cứ lúc nào nhìn thấy cũng đều đẹp như vậy, làm nàng càng nhìn càng yêu thích.

Nhìn một lát, cơn buồn ngủ lại ập tới, nàng dụi dụi đầu vào trong lòng ngực hắn, mơ mơ màng màng mà ngủ.

Khi nàng tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã sắp sửa xuống núi

Hoắc Thù dụi dụi mắt, mới vừa bò dậy, liền nhìn thấy nam nhân ngồi dựa vào gối ôm ở bên cạnh, trong tay của hắn cầm một quyển trục, an tĩnh mà lật xem, phát hiện nàng tỉnh, ánh mắt liền hướng qua bên này, nói: “Tỉnh rồi sao? Muốn ngủ tiếp một lát hay không?”

Hoắc Thù theo bản năng lắc đầu, ngừng một lát, mới nói: “Ta giống như đã ngủ cả một ngày rồi”
Nhiếp Ngật tự nhiên biết nàng ngủ cả ngày, không nghĩ tới nàng có thể ngủ say như vậy, ngay cả hắn trở về cũng không biết, có thể thấy được tối hôm qua hắn dưới tâm tình kích động đã làm mệt nàng rồi

Hắn tùy tay gác quyển trục đang xem lên bàn nhỏ sơn đen khảm xà cừ bên cạnh, duỗi tay vén tóc cho nàng, hỏi: “Nghe nói nàng không có ăn cơm trưa, có đói không?”

Hoắc Thù sờ sờ bụng, có chút đói, nhưng cũng không đói đến quá nghiêm trọng.

Nhiếp Ngật kêu bọn nha hoàn mang nước rửa mặt tới, duỗi tay vào thau đồng, sau đó vắt khô khăn, để khăn lên, cẩn thận lau mặt cho nàng

Hoắc Thù ngoan ngoãn ngồi ở đó, ngửa mặt để hắn giúp nàng lau mặt.

Chờ sau khi khăn được dời đi, nàng theo bản năng nhìn hắn cười một cái, bộ dạng ngoan ngoãn, làm người vô cùng yêu thương.

Thần sắc hắn ôn hòa, bên môi mang theo ý cười như có như không, cả người thoạt nhìn vô cùng tuấn lãng.
Nha hoàn hầu hạ chung quanh đều nhìn đến ngây ngẩn cả người, hiển nhiên hành vi như vậy của hắn đã vượt xa tưởng tượng của các nàng, nào có nam nhân lại hầu hạ nữ nhân như thế? Lại còn hết sức thuần thục, lực độ khống chế vừa phải, có thể ngầm thấy được phỏng chừng hắn đã làm loại chuyện này không ít lần

Loại chuyện này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn nha hoàn, làm cho bọn nha hoàn Lăng Vân viện đều có chút chấn kinh, khi kinh ngạc qua đi, càng thêm xác định thế tử rất sủng ái thế tử phu nhân, so với tin tức đang lan truyền bên ngoài càng khiến người ta khó mà tưởng tượng hơn nhiều.

Sau khi lau xong mặt cho nàng, Nhiếp Ngật nhận chiếc lược ngà voi nha hoàn đưa qua, nhẹ nhàng chải chuốt một đầu tóc dài như thác nước của nàng.

Tóc nàng rất đẹp, một màu đen nhánh như tơ lụa bóng loáng mát lạnh, nhẹ nhàng chải xuống không hề có chỗ tóc rối. Nhưng mà hắn vẫn tỉ mỉ chải một lần rồi lại một lần.
Hoắc Thù cơ bản đã tỉnh ngủ hơn rất nhiều, tiếp theo liền thấy nha hoàn mang hai cái tráp mạ vàng khắc hoa Lăng Tiêu lại đây, sau khi mở ra, bên trong rõ ràng là điểm tâm Lâm Giang Tiên, bánh thủy tinh trong suốt, bánh phỉ thúy sắc lạnh, núng na núng nính, lộ ra hương vị mát lạnh thơm ngọt, làm người nhịn không được phải động đậy ngón tay

“Hôm nay chàng hồi kinh?” Hoắc Thù kinh ngạc hỏi.

Nhiếp Ngật ừ một tiếng, nghiêm túc mà vấn tóc cho nàng, “Hôm nay về nha môn Hình Bộ một chuyến, đi ngang qua Lâm Giang Tiên liền thuận tiện mang về một ít.”

Hoắc Thù cười tủm tỉm nhìn hắn, quyết định tha thứ hành vi tối hôm qua hắn đè nàng hành sự trên bãi cỏ làm cho nàng khóc cũng không chịu mang nàng trở về phòng, lại cười tủm tỉm bắt đầu ăn điểm tâm, giữa chừng hắn còn đút nàng vài miếng, phân lượng hai tráp điểm tâm kỳ thật vừa đủ, thực nhanh hai người đã ăn xong
Nhiếp Ngật sau khi giúp nàng chải xong tóc, phát hiện mình không biết vấn kiểu tóc nữ tử, đành phải giao lại cho Ngải Thảo.

Ngải Thảo linh hoạt chải cho nàng kiểu tóc Đọa Mã Kế, cắm trên đó một cây trâm ngọc, chất ngọc sáng bóng, làm cho da thịt nàng trắng mịn màng, toát lên nét nhu lệ.

Hoắc Thù nhìn nhìn sắc trời, nói với hắn: “Lúc này hẳn tổ mẫu vẫn còn chưa nghỉ ngơi, chúng ta đi qua thăm lão nhân gia.”

Nhiếp Ngật ừ một tiếng, đứng dậy đi thay y phục.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Sau khi hai vợ chồng đổi xong y phục, liền cầm tay nhau đi đến chính viện

Nhìn hai vợ chồng cùng nhau lại đây, nha hoàn chính viện sau khi thỉnh an xong liền cười khanh khách mà đón bọn họ đi vào.

Đi vào Tây gian, chỉ thấy Nhiếp lão phu nhân ngồi ở trên giường nói chuyện cùng nha hoàn ma ma trong phòng, cũng không thấy lão Vệ Quốc Công.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ lại đây, Nhiếp lão phu nhân cười nói: “Khó được hôm nay Thế Cẩn trở về sớm, tổ phụ con sáng sớm hôm nay đã cùng lão thái gia Kính Quốc Công phủ đi Đào Hoa Giản câu cá, trước khi đi còn lải nhải con không thể đi cùng ông ấy nữa chứ”

Hoắc Thù nhìn thật kỹ, phát hiện lão nhân gia cũng không khác ngày thường lắm

Nhiếp Ngật nghĩ Đào Hoa Giản chếch về phía Bắc bên kia Tây Sơn, khoảng cách từ đây đến đó có vẻ hơi xa, nói: “Nơi này cách bên kia khá xa, tổ phụ là muốn ở lại bên kia?”

“Cũng không hẳn, ông ấy nói muốn ở mấy ngày, nếu con không có việc gì, qua bên đó chơi cùng ông ấy” Nhiếp lão phu nhân nói.

“Được, vậy một lát con cho người đi hành cung báo tin với cữu cữu, đi đến đó vài ngày cùng tổ phụ” Nhiếp Ngật thập phần sảng khoái nói.
Được lời hắn nói, Nhiếp lão phu nhân vô cùng cao hứng, nếp nhăn trên mặt dường như đều giãn ra vài phần, cao hứng nói: “Aiz, vậy các con đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai liền xuất phát, buổi trưa hẳn là có thể tới nơi. Nhà chúng ta ở Đào Hoa Giản có cái thôn trang nhỏ, nghe nói bên kia nhiệt độ còn muốn mát mẻ hơn bên này nữa, rất thích hợp với người trẻ tuổi các con ở"

Nghe được ý tứ Nhiếp lão phu nhân, Hoắc Thù cũng cao hứng hỏi: “Tổ mẫu, con cũng đi sao?”

“Đây là tự nhiên, các con không bận việc gì, không đi chơi mà cả ngày luôn ở nhà là có ý gì? Nhà chúng ta không thịnh hành quy củ đại môn không ra, nhị môn không tới” Nhiếp lão phu nhân cười ha hả mà nói, ước gì làm hai vợ chồng son ở chung nhiều hơn một chút, không chừng thực mau là có thể ôm được tằng tôn rồi
Hoắc Thù được lời xác định, thập phần cao hứng, ghé vào bên người  Nhiếp lão phu nhân làm nũng, lại bắt đầu nói ngọt dỗ người.

Nhiếp lão phu nhân thiếu chút nữa lại cười đến ngất đi, An ma ma bên cạnh lão phu nhân dưới tình thế cấp bách, lại lần nữa dè dặt mời nàng ra cửa, không cho nàng lại khôi hài như vậy nữa

Hoắc Thù nhanh chóng đi mất, nàng thật không phải cố ý, không ngờ Nhiếp lão phu nhân lại không chịu nổi chọc ghẹo như vậy. Phải biết rằng bà ngoại nhà nàng chính là vô cùng bình tĩnh, cấp bậc như nàng nói tới cũng rất khó làm bà động dung. Bởi vậy cũng có thể phỏng đoán ra được, Nhiếp lão phu nhân ngày thường hẳn là không thường xuyên ở chung cùng các cháu trai cháu gái, đây chắc cũng do thân thể bà từ trước đến đều không tốt

Ra khỏi của chính viện, Hoắc Thù liền nhìn Nhiếp Ngật nói: “Hiện tại An ma ma chỉ cần thấy ta đến đó liền sẽ như lâm đại địch, đều không cho ta dỗ tổ mẫu được chút nào đâu”
Nhiếp lão phu nhân đối với nàng tốt như vậy, Hoắc Thù cũng muốn hiếu thuận với lão nhân gia, mỗi lần gặp mặt liền muốn làm cho bà  vui vẻ, đáng tiếc thân thể lão nhân gia không tốt, làm trong lòng nàng luôn có chút lo lắng ngày nào đó bà chịu đựng không nổi.

Nhiếp Ngật mỉm cười sờ sờ nàng đầu, nói: “Trong lòng An ma ma cũng thích nàng mà, bằng không, đã sớm cho người ném nàng ra ngoài rồi” Tổ mẫu cũng thực thích nàng, mỗi lần đều bị nàng chọc đến vô cùng vui vẻ.

Hoắc Thù cười hắc hắc một cái, thực mau lại hứng thú bừng bừng kéo hắn trở về phòng sửa soạn hành lý.

Khi nghỉ ngơi buổi tối, tuy rằng Hoắc Thù rất muốn ngủ sớm một chút vì có thể lên đường đi Đào Hoa Giản vào sáng sớm mai, nhưng làm như thế nào cũng đều ngủ không được, nguyên nhân tự nhiên là do ban ngày ngủ quá nhiều.
Nhiếp Ngật thấy nàng ngủ không được, trực tiếp kéo người vào trong lòng ngực, sau đó cởi y phục, đè ở dưới thân.

Hoắc Thù ôm tấm lưng mướt mồ hôi của hắn, bĩu môi gặm bả vai hắn, thở hồng hộc nói: “Chàng tối hôm qua thật quá mức, thế nhưng ở bên ngoài……”

Nhiếp Ngật hôn một cái xuống nơi bộ ngực đẫy đà trắng nõn của nàng, âm thanh trong trẻo ngày thường trở nên khàn khàn từ tính, giọng mũi nhàn nhạt cũng có vẻ trêu chọc người, vang lên ở không gian nhỏ hẹp, thật dễ dàng khiến cho thân thể nàng mềm nhũn ra

“Trên người có chỗ nào không thoải mái?” Hắn vỗ về tấm lưng bóng loáng của nàng, dò hỏi.

“…… Không có.”

“Ta cũng nghĩ vậy” Hắn đương nhiên nói, “Rốt cuộc nàng vẫn luôn ngồi ở trên người ta”

Hoắc Thù mặt đỏ tai hồng ôm hắn, lại cắn hắn một chút.
Đem nàng lăn lộn hai lần, Nhiếp Ngật rửa sạch sẽ thân thể cho nàng, thay áo ngủ sạch sẽ, thấy nàng có chút gật gù, ôn nhu nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó”

Hoắc Thù nga một tiếng, ôm cổ hắn hôn hắn một cái, sau đó xoay người, rốt cuộc cũng đã ngủ

Nhiếp Ngật thấy nàng bộ dạng như trẻ con, hơi hơi mỉm cười, cũng lên giường ôm nàng nằm xuống.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Hôm sau trời còn chưa sáng, thừa dịp mặt trời còn chưa lên, bọn họ liền xuất phát.

Xe ngựa lung lay trên đoạn đường núi, Hoắc Thù ngồi ở trong xe ngựa bị lắc đến mơ màng sắp ngủ, bị lắc đến nhàm chán, nhịn không được nhấc mành tiêu sa lên nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Nhiếp Ngật hiên ngang ngồi trên lưng ngựa, nàng hận không thể đổi mình ngồi lên đó

Nhiếp Ngật phát hiện ánh mắt nàng, quay đầu nhìn qua, tự nhiên nhìn ra được hi vọng nho nhỏ trong đôi mắt tiểu cô nương, kéo dây cương qua đây, duỗi tay nhẹ nhàng mà chạm vào mặt nàng, nói: “Chờ đến được Đào Hoa Giản, ta dẫn nàng đi cưỡi ngựa.”
Hoắc Thù lập tức phấn chấn tinh thần, cũng không cảm thấy mệt mỏi, lòng tràn đầy chờ đợi mau mau đến Đào Hoa Giản.

Khi mặt trời lên cao, nhiệt độ trong núi rừng dần dần tăng lên, rốt cuộc vào lúc chính ngọ mọi người đã đến Đào Hoa Giản.

Đào Hoa Giản ở trong sơn cốc, núi vây quanh ba mặt, có một con suối  vòng quanh, trong sơn cốc mọc một cụm lớn cây đào, hiện tại hoa đào đã héo tàn nhưng hoàn cảnh nơi đây vô cùng thanh vắng, trong cốc còn mọc rất nhiều hoa dại không biết tên, phóng mắt nhìn qua thấy suối nước kia trong vắt, bên bờ suối từng tảng đá kỳ lạ xếp san sát nhau, cây cỏ mọc um tùm, hoa tươi tựa gấm, gió lạnh phơ phất, làm cho người nhìn thấy quên đi thế tục.

Nhiếp Ngật đỡ nàng xuống xe ngựa, dò hỏi: “Có mệt không? Cần về thôn trang nghỉ ngơi trước không?”
Hoắc Thù lắc đầu, rất có tinh thần nói: “Cả buổi sáng đều ngồi trong xe, sao có thể mệt được?” Nói, nàng nhìn nhìn chung quanh, muốn đi lại một chút.

Nhiếp Ngật biết nàng xưa nay tinh lực đều nhiều hơn các cô nương bình thường, cũng không tiếp tục kêu nàng về thôn trang đi nghỉ ngơi

Phân phó bọn hạ nhân dọn hành lý đến thôn trang dựng bên sườn núi cách đó không xa sắp xếp lại, tiếp theo sau khi dò hỏi rõ ràng lão Vệ Quốc Công ở nơi nào, Nhiếp Ngật liền dẫn theo nàng đi qua.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất