Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 582: Tinh Phong Không Gian

Trong nháy mắt xuyên qua truyền tống môn, Chu Hằng hơi có chút do dự, nhưng lập tức liền nhảy vào.  

Trên thân Hoặc Thiên mang theo Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, đây chính là pháp khí không gian trái với điều lệ, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin Hoặc Thiên, nếu thiên nữ tuyệt thế này nói được, vậy nhất định có thể được.  

“Vù”, hắn đi vào trong truyền tống môn.  

Một lực lượng mạnh mẽ không thể đỡ cuốn tới, dường như phải cắt xé chia năm xẻ bảy thân thể hắn, nhưng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, hắn phát hiện mình đã xuất hiện ở một địa phương xa lạ.  

Đây là một bình nguyên có vẻ hoang vắng, bốn phía toàn cảnh hôn ám, đúng là vào ban đêm, trên bầu trời lại có 2 vầng trăng chiếu rọi, tản ra ánh sáng nhu hòa.  

“Bịch! Bịch! Bịch!” Con lừa đen, Lâm Tài Tuấn, Lưu Hàn Diệp cũng lần lượt từ hư không té ra ngoài, cách xa chừng mười mấy trượng. Mà ở chỗ xa hơn một chút cũng có người xuyên qua Tinh Môn rơi xuống, có người liền phóng lên, bay đi hướng bốn phương tám hướng.  

– Đây chính là Tinh Phong Không Gian? Chu Hằng quay đầu hỏi Dương Lan Hinh, thực ra hắn là biết rõ còn hỏi.  

– Ừm! Dương Lan Hinh gật gật đầu:  

– Nơi này vĩnh viễn không có ban ngày, luôn là đêm tối!  

Thật là một địa phương kỳ diệu!  

Chu Hằng nhìn lên bầu trời, nói: – Có ai bay đến phía trên cùng, nhìn xem phiến tinh vũ này đến tột cùng có phải là thực tế hay không?  

Dương Lan Hinh không khỏi bật cười lắc đầu, nói: – Vào nơi này, ai còn để ý tới không gian này là chuyện gì xảy ra, đương nhiên là trước tiên đi tìm tiên thảo, công pháp hoặc là lệnh phù!  

Lệnh phù là trước đó sắp đặt sẵn, thu được số lượng nhiều nhất thì có thể trở thành là đầu bảng của Tiên Thành đại lục, từ đó nhận được ban thưởng của Tuyệt Tiên Thành. Vì Tuyệt Tiên Thành không có người tham gia Tinh Phong Thí Luyện, bởi vậy tổng cộng cũng chỉ có 48 người đứng đầu nhận được khen thưởng của Tuyệt Tiên Thành.  

Hoặc Thiên ngửa đầu nhìn trăng, sau đó từ từ nói: – Đó là vầng trăng của hai Sáng Thế Đế!  

– Cái gì! Chu Hằng và con lừa đen đồng thời cả kinh kêu lên thành tiếng. Đối Hoặc Thiên có thể nói là bọn họ có hiểu biết phần nào, đặc biệt là nàng chưa bao giờ nói huênh hoang không đúng sự thật, một khi nàng đã nói như vậy, thì nhất định đúng như thế!  

– Sáng Thế Đế còn có vầng trăng? Dương Lan Hinh không hiểu lên tiếng hỏi. Nàng cũng sớm bị mị lực của Hoặc Thiên khuất phục, tuy rằng khiếp sợ nhưng cũng tin hơn phân nửa.  

Lâm Tài Tuấn và Lưu Hàn Diệp lại chưa từng thấy sự lợi hại của Hoặc Thiên, đương nhiên chỉ nghĩ là nàng đang nói khoác, trong ánh mắt lập tức lộ ra vẻ khinh miệt.  

– Khi tiến vào Nhật Diệu Cảnh, tất cả trăng tròn hợp nhất, chiếu rọi thế giới bên trong! Hoặc Thiên nói.  

– Nếu nói như vậy, thời điểm tiến vào Thăng Hoa Cảnh, tất cả vầng mặt trời cũng sẽ hợp lại làm một thể ư? Chu Hằng từ đó suy ra.  

– Không sai! Bất kể là số lượng của vầng trăng hay vầng mặt trời nhiều hay ít, thì đều chỉ là một quá trình, cuối cùng đều là một mặt trời một mặt trăng! Hoặc Thiên cũng không phải một lão sư giỏi, chỉ có lúc hỏi tới nàng mới giải thích.  

Chu Hằng ngẩng đầu nhìn trời, lại hít ngược một hơi khí lạnh, nói: – Vầng trăng này phải to lớn cỡ nào!  

Cách xa như vậy nhìn thấy đã to lớn tương đương với mặt trăng của Huyền Càn Tinh. Hai vầng trăng này thật sự lớn cỡ nào cũng có thể tưởng tượng được.  

– Đây là vầng trăng của Sáng Thế Đế! Hoặc Thiên lại nhấn mạnh lần nữa.  

Chu Hằng đã hiểu, vầng trăng của hắn hiện tại không có khả năng lớn như vậy, nhưng cũng không có nghĩa khi đạt tới Sáng Thế Đế cũng như vậy. Chỉ là sau khi người này chết, vầng trăng còn có thể rút lấy ra hay sao?  

– Có thể! Hoặc Thiên dường như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Chu Hằng, hướng về hắn gật gật đầu: – Nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể làm được!  

Đương nhiên là vậy! Chỉ riêng ba chữ Sáng Thế Đế đã to lớn như như ngọn núi cao, có mấy người giết được nhân vật như vậy? Huống chi còn rút lấy ra vầng trăng của họ, đặt làm vầng trăng chiếu sáng ở trong không gian kỳ dị này.  

Chu Hằng, Dương Lan Hinh, con lừa đen đều là kinh sợ cảm thán không thôi; mà trên mặt Lâm Tài Tuấn và Lưu Hàn Diệp tuy rằng không dám biểu lộ ý gì, nhưng trong lòng vốn cũng không xem lời nói của Hoặc Thiên là đúng, chỉ cho là nàng đang nói hươu nói vượn.  

Mới chỉ là Nguyệt Minh Vương có thể có kiến thức gì chứ?  

– Chúng ta đi được chưa? Lưu Hàn Diệp thúc giục. Bọn họ chỉ có thể ở lại trong này thời gian một tháng, lãng phí mỗi một giây đều có khả năng lỡ mất một hồi cơ duyên.  

– Đi thôi! Dương Lan Hinh nói. Thủ đoạn lãnh huyết của nàng chỉ gây ở trên đầu người bên ngoài. Đối với người mình lại là đặc biệt khoan dung và yêu quý, nên quả thực nàng không muốn Chu Hằng lại có xung đột với Lưu Hàn Diệp.  

Về phần Lâm Tài Tuấn lại đả thương trong lòng nàng, sau Tinh Phong Thí Luyện lần này nàng định lưu đày hắn vĩnh viễn.  

Chu Hằng ngay cả Phó gia đều có thể một tay hủy diệt, tự nhiên sẽ không đặt nặng ở trong lòng hai tiểu nhân vật Lưu Hàn Diệp cùng Lâm Tài Tuấn này. Hắn mỉm cười nắm tay Hoặc Thiên và Dương Lan Hinh sóng vai đi tới. Lúc này phần lớn người ở chung quang đều đã phóng vọt rời đi.  

Cơ duyên trăm năm một lần, ai cũng không muốn lãng phí.  

Bởi vì đã biết tin tức từ trước, lúc này Chu Hằng cũng hiểu biết chút đỉnh về Tinh Phong Không Gian: Không gian này rất rộng lớn, không thua gì một đại lục nhỏ. Nghe nói chính là lợi dụng tinh cầu của Tiên giới vỡ nát lúc trước làm cơ sở xây dựng.  

Linh khí ở trong này cũng không nồng đậm lắm, trọng lực cũng không trầm trọng như trong Tiên Thành, nhưng chỉ trong một tháng mà muốn chạy một vòng toàn bộ địa vực này, cũng hoàn toàn là chuyện không có khả năng.  

Nhiều nhất có thể tìm kiếm trong phạm vi khu vực một phần trăm, thậm chí một phần ngàn.  

Tuy rằng lệnh phù sắp đặt là hoàn toàn không có quy luật, nhưng trăm vạn năm qua, phân bố tiên thảo, yêu thú thì lại có thể dò theo, chỗ nào thu lợi lớn nhất, mọi người đều biết rõ.  

– Chu huynh! Ta đi trước một bước! Tư Đồ Lăng đi nhanh tới, chào hỏi Chu Hằng.  

Thực ra hắn rất muốn cùng sóng vai đi với Chu Hằng, nhưng thấy bên cạnh Chu Hằng có hai mỹ nhân, hiển nhiên sẽ không thích hắn làm kỳ đà cản mũi như vậy, liền quyết đoán bỏ đi ý niệm này.  

– Mời! Chu Hằng cười nói. Hắn có ấn tượng không tệ với Tư Đồ Lăng, đã xem người này là bạn tốt.  

Tư Đồ Lăng ung dung cười, thân hình chợt tăng tốc, trong nháy mắt đi xa không còn bóng dáng.  

Tư Đồ gia có ba danh ngạch, nhưng hắn lại đi lẻ loi một mình, chứng tỏ nội tình và hào khí của Tư Đồ gia, mỗi người đều có thể độc bá một phương!  

– Muội quen thuộc với nơi này, hãy đi trước dẫn đường đi! Chu Hằng nói với Dương Lan Hinh.  

Dương Lan Hinh gật gật đầu, suy nghĩ một hồi, rồi nói: – Năm rồi chúng ta không đủ thực lực, chỉ có thể đi tới những nơi gieo trồng tiên thảo…  

Những lời này vừa nói ra, Lưu Hàn Diệp cùng Lâm Tài Tuấn đều là sắc mặt khó coi, không phải bọn hắn không đủ thực lực, thực tế là Dương gia không đủ thôi! Nếu bọn họ không có Nguyệt Minh Đế áp trận, lại không có trọng bảo của gia tộc ban cho, thì dựa vào cái gì để tranh đoạt với con cháu của các nhà quyền thế khác?  

Dương Lan Hinh lại dường như không thấy, tiếp tục nói: – Lần này có huynh cùng đi, chúng ta có lòng tin tranh đoạt với mọi người một phen!  

– Vậy cũng chưa chắc! Lưu Hàn Diệp ở một bên lạnh lùng nói chen vào: – Nơi này không chỉ có người của Dã Mã Thành chúng ta, mà còn có anh hào của tám thành lớn khác. Người ta cũng không biết Chu huynh là Dược sư tam tinh!  

Nguyên vốn hắn không có tư cách xưng huynh gọi đệ với Chu Hằng, nhưng ai bảo Chu Hằng sáp với Dương Lan Hinh, liên đới bối phận đều thấp hơn mấy bậc. Lưu Hàn Diệp vốn cũng không ưa thích Chu Hằng, dĩ nhiên cũng không cam lòng tôn xưng đối với Chu Hằng.  

Dương Lan Hinh thầm lắc đầu, Lưu Hàn Diệp chỉ biết một mà không biết hai: Chu Hằng cũng không chỉ là Dược sư tam tinh, mà còn là Nguyệt Minh Hoàng 14 luân!  

Điểm ấy, ngay cả lão tổ của các nhà quyền thế ở Dã Mã Thành cũng không biết, bọn họ chỉ biết Chu Hằng là 11 vầng trăng, nhưng không biết sau khi Chu Hằng huỷ diệt Phó gia đã tiến thêm một bước.  

Vầng trăng của Chu Hằng vô cùng tinh thuần, 14 vầng trăng hoàn toàn có thể so sánh với Nguyệt Minh Đế 3 luân thậm chí là 4 luân; cộng thêm hắn nắm giữ tiên thuật thì dù là gặp Nguyệt Minh Đế đỉnh phong đều không nhất định sẽ chịu thiệt!  

Bởi vậy, cho dù người khác không biết hắn là Dược sư tam tinh thì sao chứ? Thực lực của bản thân hắn cũng đủ để ngang dọc ở trong này.  

– Nói đến anh hào, nghe nói Cổ Tinh Thành xuất ra một nhân vật khó lường; khi ở Nguyệt Minh Hoàng liền có 10 vầng trăng, mà hiện giờ còn tiến vào Nguyệt Minh Đế. Nghe nói hắn vừa đột phá Nguyệt Minh Đế đã có được hai vầng trăng, hiện tại đã là Nguyệt Minh Đế 4 luân! Dương Lan Hinh chợt lên tiếng nói.  

– Không sai! Người nọ tên là Nguyên Thiếu Hoàng! Khoảng hơn 70 năm trước không biết từ nơi nào nhảy ra, bây giờ được Lý gia của Cổ Tinh Thành chọn làm con rể. Không ít người đều cho rằng người này chắc chắn đoạt được vị trí đầu của Tinh Phong Thí Luyện lần này! Lưu Hàn Diệp tiếp lời nói.  

Lâm Tài Tuấn cũng không cam yếu thế, nói: – Nguyên Thiếu Hoàng cũng là mọi người công nhận, có thể trong vòng ngàn năm đột phá lên Nhật Diệu Vương! Lý gia đúng là nhặt được một khối bảo mà!  

– Nghe nói con gái của Lý gia kia cũng là một mỹ nữ nổi danh, lúc trước còn có con cháu của Nhật Diệu Vương tới cầu hôn! Lưu Hàn Diệp lại chuyển đề tài nói về người nữ. Hắn tự nhận cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm, tự nhiên cũng không hề cố kỵ.  

– Hà hà… Làm người nhà của Nhật Diệu Vương làm sao uy phong bằng chính Nhật Diệu Vương! Hơn nữa, Nguyên Thiếu Hoàng người này thiên phú trác tuyệt, Nhật Diệu Vương cũng không phải điểm cuối của hắn, thậm chí hắn có thể trở thành nhân vật Nhật Diệu Đế!  

Bởi vì cực kỳ khó chịu với Chu Hằng, Lưu Hàn Diệp khen ngợi Nguyên Thiếu Hoàng không dứt miệng, không ngoài dụng ý đả kích Chu Hằng.  

Cái gọi là không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so với hàng, Dược sư tam tinh là rất lợi hại, nhưng dù lơi hại mấy cũng không hơn được Nhật Diệu Đế!  

– Nghe nói người này cũng chỉ chừng 2000 tuổi! Lâm Tài Tuấn cũng nắm lấy cơ hội lên tiếng.  

Nhưng khi nói ra câu này, hắn và Lưu Hàn Diệp đều giật mình.  

Nguyệt Minh Đế 2000 tuổi quả thật có thể nói là yêu nghiệt, nhưng ở trước mặt bọn họ còn có một Nguyệt Minh Hoàng không tới 100 tuổi! Tuy rằng khoảng cách còn kém một cấp, nhưng người ta chỉ dùng không tới 100 năm liền tu đến Nguyệt Minh nhị trọng thiên, vậy muốn tiến thêm một bước thì cần bao lâu chứ?  

Có khả năng mấy trăm năm, cũng có thể ngắn hơn!  

– Có gì đặc biệt hơn người! Cho bổn tọa 10 năm, nhất định bổn tọa có thể tiến vào Nhật Diệu Vương! Con lừa đen hừ hừ nói.  

Lưu Hàn Diệp cùng Lâm Tài Tuấn đồng thời “hừ” một tiếng, nhưng không có lên tiếng. Bọn họ cũng đều biết con lừa đen này da mặt dày không biết sỉ diện, tranh cãi với nó đúng là không khôn ngoan.  

Chu Hằng thì lại hoàn toàn tin tưởng con lừa đen, bởi vì Thiên Địa Quả con lừa đê tiện này ăn vào lúc trước, hiện đã bắt đầu chân chính phát huy tác dụng. Đủ tư cách để Hoặc Thiên gọi một tiếng bảo vật thì sao có thể không lợi hại?  

Hơn nữa con lừa đê tiện này đi tới Tiên giới không tới nửa năm đã nhảy trở thành Nguyệt Minh Vương 5 luân, nếu như nó luôn luôn bảo trì tốc độ như vậy, trong vòng mười năm trở thành Nhật Diệu Vương ngược thật không phải khoác lác.  

– Chúng ta đi Cửu Thú Cốc đi! Dương Lan Hinh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định phương hướng là đi tới trạm thứ nhất.  

– Cửu Thú Cốc có một cây Nguyệt Hoa Liên cũng đã thành thục, nếu chúng ta có thể lấy được, có thể giúp cho tu vi mỗi người chúng ta đều tăng lên một cấp bậc!  

Nghe nói đến tên Nguyệt Hoa Liên, Lưu Hàn Diệp cùng Lâm Tài Tuấn đồng thời lộ ra vẻ mặt tham lam.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất