Chương 7:
"Các bạn ơi, vừa rồi nhận được thông báo: phía khách hàng chuyển tiền quốc tế gặp trục trặc, hiện tại tài khoản công ty không còn đủ tiền để phát lương. Mong mọi người kiên nhẫn chờ thêm, có thể vài ngày, cũng có thể nửa tháng, hoặc thậm chí một tháng."
Tào Hạo Huyền là người đầu tiên chửi thề.
"Mẹ kiếp, đùa nhau à?!"
Trần Mộng Mộng cũng cuống lên: "Hiểu Oánh, mọi người đều đang trông chờ hôm nay nhận lương, giờ cậu lại bảo không có lương à?"
"Công ty lớn như thế sao lại xảy ra chuyện kiểu này được?"
"Tớ đã hứa trả tiền cho người khác hôm nay rồi, giờ biết làm sao?"
"Chờ thêm một tháng nữa thì chắc tớ chết đói mất!"
Cả nhóm như vỡ trận.
Hồ Hiều Oánh lại nói: "Mọi người đừng hoảng, chú mình bảo vẫn còn một cách, chỉ là cần xem các bạn có sẵn sàng phối hợp không."
Mọi người lập tức hỏi dồn: "Cách gì?"
"Là thế này: nhân viên ứng trước tiền, thay công ty thanh toán chi phí một đơn hàng logistics. Chỉ cần xong đơn này, công ty sẽ lập tức nhận được khoản thanh toán, lúc đó sẽ trả lương và tiền đã ứng cho mọi người luôn."
"Số tiền cần ứng cũng không nhiều, mỗi người chỉ cần 10.000 tệ thôi."
Tôi – người vẫn âm thầm quan sát nhóm lớp từ đầu – suýt sặc nước khi đọc đến đây.
Thật chưa từng nghe qua chuyện nào lố bịch như vậy.
Trước đó đã thu phí đào tạo, thu tiền đặt cọc, giờ lại còn bắt nhân viên ứng trước 10.000 tệ cho đơn hàng? Không ngờ được chuyện vô lý còn có thể vô lý hơn.
Công ty đàng hoàng nào mà hết lần này đến lần khác đòi tiền nhân viên?
Đến cả những người chậm hiểu nhất cũng bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.
Đám con trai thay nhau chửi bậy. Đám con gái thì trách móc Hồ Hiểu Oánh và chú cô ta.
"Làm có một tháng mà đã đưa ra 6.500 tệ rồi, giờ còn đòi thêm 10.000 nữa ả?!"
"Rốt cuộc là ai làm thuê cho ai? Ai trả lương cho ai?"
"Mẹ nó, coi chúng tôi là đồ ngu à?"
Tào Hạo Huyền gửi một đoạn ghi âm 60 giây toàn lời chửi thề: "Ai muốn đưa tiền thì đưa mẹ đi, ông đây không bỏ thêm một xu nào nữa đâu!"
Mấy cô gái từng bênh vực Hồ Hiều Oánh liên tục tag cô ta trong nhóm: "@Hồ Hiểu Oánh, Hiểu Oánh, cậu không định giải thích gì sao?"
Nhưng Hồ Hiểu Oánh chỉ trả lời một câu lặp đi lặp lại: "Xin mọi người hãy tin tưởng công ty."
Nhiều người tức đến mức không ngủ được, hẹn nhau sáng mai sẽ đến công ty hỏi cho ra lẽ.
Hôm sau đến tận tối, cả lớp mới lục đục quay về trường, ai nấy mặt mày ủ rũ như cà tím bị sương đánh.
Thì ra buổi đàm phán hôm đó chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Công ty đưa ra bản hợp đồng mà chính họ đã ký khi mới vào và trong đó thật sự có điều khoản thế này:
Thực tập sinh phải nộp toàn bộ lương tháng đầu tiên làm tiền đảm bảo trách nhiệm công việc. Sau ba tháng thực tập sẽ hoàn lại. Nếu nghỉ việc vì lý do cá nhân, khoản tiền đảm bảo sẽ được dùng để bù đắp tổn thất do vị trí bỏ trống.
Nói cách khác, tiền lương tháng đầu tiên chỉ được nhận nếu làm đủ ba tháng.
Và còn một điều khoản mập mờ hơn nữa: Nếu nhân viên tự ý nghỉ việc, thì tất cả khoản tiền đã đóng sẽ không được hoàn trả.
Không những không nhận được lương 10.000 tệ, mà cả 5.000 tệ tiền đặt cọc cũng coi như mất trắng.
Đúng là điều khoản bóc lột trắng trợn.
Triệu Nhất Dương tức đến suýt đập vỡ điện thoại: "Con mẹ nó, hợp đồng dày cộp như thế, ai mà để ý được chỗ này chứ!"
Vương Giai Hình lo lắng: "Giờ phải làm sao, nếu bỏ ngang thì tiền đào tạo và tiền đặt cọc đều đi tong à?"
Triệu Kế Hồng thì bật khóc: "Năm ngàn đó là tiền mẹ mình để dành chữa bệnh, mình phải lấy lại bằng được!"
Có người bỗng thở dài: "Biết vậy lúc đầu theo Châu Ý đến Hoa Nặc có phải đỡ mệt không."
Quách Phảm trừng mắt lườm người đó, nghiến răng nói: "Tao không hối hận! Cùng lắm thì ứng luôn 10.000 cho công ty, chẳng lẽ một công ty lớn thế này lại không có tiền mãi được?"