Chương 6:
Hồ Hiểu Oánh có vẻ giận dữ đến mức tiếc rèn sắt không thành thép.
"Các cậu bị sao vậy? Các cậu đều tận mắt thấy năng lực công ty của chú tôi rồi còn gì. Một công ty lớn như thế lại cần chút tiền lẻ của các cậu sao?"
"Mọi người nghĩ lại xem, mỗi tháng một vạn tệ, công ty đối xử với chúng ta hào phóng như vậy, lẽ nào chúng ta lại không thể dành chút tin tưởng và ủng hộ cho công ty?"
"Chẳng lẽ các cậu thực sự sẵn sàng bỏ lỡ một kỳ thực tập tốt thế này à?"
Nhóm vẫn im lặng.
Một lúc sau, có một bạn nữ đột nhiên lên tiếng: "Tôi tin tưởng Hiểu Oánh. Khoản đặt cọc này tôi sẽ đóng, xem như công ty giúp tôi cưỡng chế tiết kiệm tiền vậy."
Hồ Hiểu Oánh phấn khởi: "Đó, đúng là nên như vậy!"
Một khi đã có người mở đầu, những người còn lại cũng không còn kiên quyết như trước. Thế là lác đác thêm bảy tám người nữa đồng ý đóng tiền đặt cọc.
Còn lại khoảng hơn chục người vẫn chưa lên tiếng.
Dù sao thì đây là 5000 tệ, đâu phải 500, với nhiều người thì số tiền này đã là một khoản lớn.
Đặc biệt là với người như Tào Hạo Huyền, lần trước 1.500 tệ phí đào tạo còn phải vay mượn mới đóng nổi, bây giờ mà đòi cậu ta bỏ ra 5000 thì khác nào hái sao trên trời.
Hồ Hiểu Oánh gửi một ảnh chụp màn hình vào nhóm: "Mình có tin vui muốn thông báo với cả lớp! Đây là tin nhắn chú mình mới gửi cho mình: Chỉ cần là thực tập sinh của công ty, sau khi tốt nghiệp có thể chuyển sang làm chính thức luôn, lương khởi điểm 15.000 tệ!"
Một câu nói như ném đá xuống hồ, lập tức gây chấn động. Nhóm lớp nổ tung. Mấy người còn đang do dự kia lập tức bị thuyết phục, thi nhau giành phần đóng tiền.
"Lớp trưởng, tớ đóng tiền!"
"Tớ cũng đóng! Nhưng mà hết tiền rồi, chắc phải xin thêm từ bố mẹ."
"Chú của cậu đúng là Bồ Tát sống! Giàu có là phải thôi!"
Thật đúng là... cho một cú đánh trước, rồi lại đưa một quả chà là ngọt.
Tôi nhíu mày nhìn đám người gần như phát cuồng trong nhóm lớp.
Muốn nói gì đó - cuối cùng lại thôi.
Thật hay giả thì liên quan gì đến tôi? Huống hồ giờ có nói gì thì họ cũng không tin, ngược lại còn cho rằng tôi đang ghen tỵ.
Một số bạn bắt đầu tìm đủ lý do để xin tiền gia đình đóng khoản 5000 này. Những ai không xin được tiền, như Tào Hạo Huyền, thì học theo Trần Mộng Mộng - vay tiền qua app tín dụng online.
Những người mà mấy hôm trước còn tiêu tiền như nước, mỗi bữa ăn gọi đồ mang về cũng trên trăm tệ, bây giờ đành siết chặt hầu bao, ăn mì gói qua ngày.
Hồ Hiểu Oánh thì an ủi: "Chỉ còn nửa tháng nữa là có lương rồi, mọi người cố gắng một chút, đến lúc đó mình mời cả lớp uống trà sữa!"
Cả nhóm chỉ còn biết dựa vào lời hứa đó để tự cổ vũ mình. Gần như là đếm từng ngày mà sống.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh.
Tập ghi chép nhật ký công việc của tôi sắp đầy kín. Dù có người nói tôi làm vậy chỉ là hình thức, nhưng lần này nó lại thực sự phát huy tác dụng.
Tỉ lệ lỗi sản phẩm trong đợt thử nghiệm mẫu mới tại xưởng đột nhiên tăng cao. Tổ trưởng cùng kỹ thuật viên đã kiểm tra suốt mấy ngày mà không tìm ra nguyên nhân.
Cuối cùng chính tôi đã phát hiện ra, so với trước đó, thời gian máy tách khuôn đã rút ngắn đi vài phần trăm giây.
Dù thông số hiện tại vẫn nằm trong giới hạn tiêu chuẩn, nhưng nó khiến phần thừa của vật liệu mỗi ngày tăng lên chút ít, từ đó dẫn đến việc khuôn không được thảo hoàn toàn.
Thầy tôi cười đến mức không khép nổi miệng: "Tiểu Châu, lần này thật sự nhờ vào sự tỉ mỉ của em, không làm thầy mất mặt! Em có từng nghĩ đến chuyện ở lại làm sau khi thực tập kết thúc không? Nếu em đồng ý, thầy có thể giúp em xin chuyển sang làm nhân viên chính thức."
Tôi mừng đến phát khóc. Nếu có thể ở lại, tất nhiên tôi cầu còn không được.
Cùng lúc đó, nhóm lớp lại sôi sục.
Bởi vì hôm nay là ngày nhận lương. Ai cũng hào hứng bản nhau sẽ tiêu lương tháng đầu vào việc gì.
Cho đến tận chiều, Tào Hạo Huyền không nhịn được mà hỏi trong nhóm: "Lớp trưởng, sao vẫn chưa phát lương vậy?"
Một lúc sau, Hồ Hiểu Oánh mới gửi một tin nhắn vào nhóm. Mọi người đọc xong đều chết sững.
Người nóng tính thì chửi thề ngay tại chỗ.