Chương 9:
Khi tôi đang thực tập, đột nhiên nhận được điện thoại từ cố vấn học tập gọi về trường gấp. Vấn đề rất nghiêm trọng, tôi cũng phải bị gọi lên để thẩm vấn.
Vừa đến văn phòng của cố vấn, đã thấy mấy chục người chen chúc bên trong, cả ban giám hiệu nhà trường, cố vấn lớp, lẫn cảnh sát đều có mặt.
Đám con gái khóc nức nở cả một góc. Đám con trai thì ai cũng tức giận, ánh mắt như muốn thiêu cháy Hồ Hiểu Oánh.
Nếu ánh mắt có thể giết người, e là lúc này cô ta đã bị toàn bộ lớp "nhìn chết" cả trăm lần rồi.
Tôi quay sang nhìn Hồ Hiểu Oánh – giật mình. Cô gái với gương mặt sưng vù như đầu heo trước mặt kia là Hồ Hiểu Oánh sao?
Tóc tai rối bù, mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, mặt vẫn còn in rõ vết tát. Không cần đoán cũng biết – chắc chắn là bị bạn học đánh.
Sau khi phát hiện mình bị lừa, mọi cơn giận dữ đều trút lên đầu cô ta.
Cố vấn liếc mắt nhìn ban giám hiệu rồi quở trách: "Cho dù có thế nào thì cũng không được đánh bạn học!"
Sắc mặt ban giám hiệu ngày càng u ám.
Cố vấn vội vàng chữa cháy: "Chuyện thực tập này là do sinh viên tự liên hệ, không phải do tôi sắp xếp, tôi hoàn toàn không biết trước gì cả."
Trưởng khoa tỏ rõ sự khó chịu, liếc cô một cái, rồi quay sang phía cảnh sát: "Thưa đồng chí công an, số tiền các em bị lừa cũng không nhỏ, theo anh chị thì...?"
Cảnh sát nghiêm túc đáp:
"Những công ty ma chuyên lừa đảo nhân viên để lấy tiền như thế này không hiếm. Chúng thường dùng chiêu bài lương cao làm mồi nhử, rồi viện đủ lý do để moi tiền nhân viên."
"Thật ra ngay từ lần đầu bị thu tiền, các em nên cảnh giác mới phải. Nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp nhận vụ việc sinh viên đại học bị lừa đảo tập thể, có thể thấy nhà trường cần phải tăng cường giáo dục kỹ năng phòng tránh lừa đảo."
Trưởng khoa nghe mà mặt đen lại, chỉ biết vâng dạ liên tục. Sau đó quay sang cả lớp với vẻ chán ghét: "Mỗi đứa các em đầu óc toàn là bột nhão à? Không tự lượng sức mình hả? Cả người các em có đáng giá một vạn tệ không? Người ta nói gì cũng tin, vậy nếu bảo các em ăn phân, các em cũng ăn à?"
Mọi người vừa xấu hổ vừa giận, nhưng lại chẳng thể phản bác gì. Lời ông nói tuy thô lỗ, nhưng không hề sai.
Nếu lúc đầu họ không mù quáng tin vào cái bánh vẽ mang tên "lương cao vô lý", thì đâu đến nỗi xảy ra chuyện này.
Tào Hạo Huyền chỉ vào Hồ Hiều Oánh gào lên: "Tất cả là do cô ta! Nếu không có cô ta dụ dỗ, chúng ta đã chẳng bị lừa!"
"Đúng thế! Lần nào cũng là Hồ Hiểu Oánh thuyết phục chúng ta nộp tiền!"
"Cô ta bảo đó là công ty của chú mình nên bọn tôi mới tin!"
"Chú cô ta lừa tiền thì bảo cô ta bồi thường cho tụi tôi đi!"
Hồ Hiểu Oánh nghe vậy thì run lên: "Không phải, người phụ trách không phải chú tôi, tôi trước đó cũng không quen ông ta!"
"Cái gì cơ?"
Cả lớp chết lặng.
Trong nước mắt, Hồ Hiểu Oánh lí nhí khai ra - hóa ra là tên lừa đảo cố tình bảo cô nói như vậy. Lý do là để tăng độ tin cậy với các bạn học, dễ tuyển người hơn, đỡ phải vòng vo giải thích.
Hồ Hiểu Oánh còn tỏ vẻ oan ức: "Tôi không ngờ lại thành ra như vậy, tôi cũng chỉ có ý tốt thôi mà..."
Không nói thì thôi, vừa nói ra lại chọc giận đám đông lần nữa.
"Ý tốt? Cô còn mặt mũi mà nói là có ý tốt?"
"Nếu không phải lần nào cô cũng cam đoan là không sao, tôi đã không bị lừa hết lần này đến lần khác!"
"Ai biết cô nói thật hay nói dối!"
Cố vấn hét vài câu mới khiến bọn họ yên lặng.
Cảnh sát nhanh chóng nắm bắt được điểm then chốt: "Nói thật đi, rốt cuộc bọn họ có cho cô lợi ích gì không?"
Vẻ mặt Hồ Hiểu Oảnh lóe lên vẻ chột dạ. Bị truy hỏi đến cùng, cuối cùng cô ta cũng ấp úng thừa nhận: Ông chủ công ty ma đã hứa sẽ trả cô 1.000 tệ cho mỗi người mà cô lôi kéo được.
Mắt tôi nheo lại.
Một người 1.000, 20 người là 20.000.
Bảo sao trước kia cô ta rõ ràng rất ghét tôi, vậy mà vẫn nhiều lần đến hỏi tôi có muốn đi thực tập cùng không.
Không biết ai đó hét lên: "Thì ra cái đứa kiếm tiền bẩn bằng cách kéo người đi thực tập... lại chính là mày, mẹ kiếp!!"