Chương 61: Cố Nhân (3)
Mọi chuyện được xử lý xong xuôi, sảnh đường yên tĩnh lại, nhìn thấy Hầu phu nhân vẻ mặt mệt mỏi, Thược Dược nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân, có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Hầu phu nhân mím môi đứng lên: "Vừa đúng lúc, đi xem một chút đi."
Đi lần này là đến tiểu viện nơi Bảo Âm sống trước đây.
Bà đứng ngây ra đó một lúc, nhưng không phải quay người rời đi, bà lại bước vào.
Sau khi Bảo Âm rời đi, tiểu viền này đã bị bỏ trống.
Hầu phu nhân sẽ không để nữ nhi mình sống trong tiểu viện từng có người khác ở, ngay cả những hạ nhân hầu hạ cũng đều được lựa chọn kỹ càng.
Tiểu viện nơi Bảo Âm từng sống bị bỏ trống. Những hạ nhân hầu hạ Bảo Âm đã bị chia ra an bài làm hạ nhân ở nơi khác. Nàng biến mất hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại.
Cho đến khi Hầu phu nhân bước vào phòng.
"Này, đây là có chuyện gì xảy ra?" Tay bà run rẩy, đôi mắt mở to, chỉ vào bài trí trong phòng không hề bị động qua.
Thược Dược do dự một chút, sau đó trả lời: "Bảo Âm tiểu thư, nàng không mang gì đi cả."
Còn cần ngươi nói? Bà không nhìn ra được sao? Đôi mắt Hầu phu nhân đỏ hoe, cố gắng giữ bình tĩnh: "Sao nó không mang đi?"
Quần áo, đồ trang sức, đồ đạc, bài trí đều ở trạng thái ban đầu, không bị đụng chạm.
Hầu phu nhân nhìn xung quanh, bức bình phong hoa mẫu đơn yêu thích nhất của Bảo Âm, những chiếc cốc sứ xanh trắng mà nhị nhi tử tặng, đều như vậy, những thứ nàng yêu thích đều bị bỏ lại chỗ cũ. Cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, khiến bà không thể đứng vững, phải vịn vào cạnh bàn.
"Phu nhân!" Thược Dược vội vàng tiến lên đỡ bà.
"Nàng, nàng..." Mắt Hầu phu nhân tối sầm lại, nghĩ đến ngày hài tử ra đi có cầu kiến bà mà không được, lẻ loi trơ trọi một mình rời đi, đến một nơi nghèo khổ mà mình chưa từng đặt chân đến, trong lòng bà bỗng nhói đau, nước mắt trào ra.
"Sao lại ngốc như vậy! Ngốc như vậy!"
"Ngốc nghếch! Ngốc nghếch!"
Bà che miệng, bất lực ngồi phịch xuống ghế.
Trong mắt hình ảnh mơ hồ hiện lên, lờ mờ nhìn thấy một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp, ở trong phòng cười khúc khích, kéo người bà gọi "Mẫu thân".
Nước mắt rơi xuống càng dữ dội, Hầu phu nhân không khỏi nhắm mắt lại.
Ở một bên, Thược Dược khó khăn lắm mới kiềm chế được, không nhắc nhở phu nhân cái ghế dính đầy bụi.
"Hừ" một tiếng, Hầu phu nhân đột nhiên đứng dậy, chạy tới hộp trang điểm, nhanh chóng mở ra. Đồ trang sức đều ở đây, nhưng thiếu một món, là chiếc trâm cài ngọc trai mà bà tặng vào ngày nàng đến tuổi cập kê.
Lúc ấy, nàng quấn chặt lấy bà đòi bà phải tự tay làm quà tặng cho nàng. Hầu phu nhân vướng víu không chịu được, đành phải giành ra nửa canh giờ mới làm xong một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai: "Ngươi không nên cũng không được ghét bỏ thứ đồ đơn giản này".
Hầu phu nhân không phải là người khéo tay, kiểu trâm làm ra là đơn giản nhất, nhưng lúc đó hài tử lại cười rạng rỡ, như đang ôm bảo bối vô giá: "Mẫu thân, con thích!"
Nước mắt lăn dài trên mặt.
Căn phòng im lặng, bọn người Thược Dược không dám phát ra tiếng động, họ lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian cho Hầu phu nhân.
Nhưng Hầu phu nhân đã ngăn họ lại: "Đem cất những thứ này vào kho."
Bà đóng hộp trang sức lại, trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng vẻ mặt đã bình tĩnh lại.
Thược Dược cẩn thận nheo mắt nhìn, nhẹ nhàng nhìn người: "Vâng, thưa phu nhân."
Tin tức đồ vật được nhập kho truyền đến tai hai vị thiếu gia.
"Cái gì?" Hai người đều ngây ngẩn cả người: "Nàng lại có thể cái gì cũng không mang theo?"
Một lúc sau, cả hai thở dài: "Cũng chỉ có nàng làm được như vậy."
Hai người thường xuyên bị muội muội quấn lấy, biết rất rõ tính khí của nàng. Dù cô không phải là muội muội của họ nhưng sau nhiều năm như vậy, vẫn có tình cảm.
"Lại đây." Đại thiếu gia gọi tiểu tử tâm phúc đi tới, ra lệnh: " Hỏi thăm một chút xem Bảo Âm được đưa đến nơi nào, lấy năm mươi lạng bạc đưa cho nàng."
Nhị thiếu gia cũng nói: "Lấy cho ta một phần."