Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 68: Thuần la.

Chương 68: Thuần la.

Mười ngày sau đó Trương Nguyên đã nghe xong hết hai mươi cuốn "Hoàng Minh thời văn định”; "Thần đông chê nghệ” cũng đã nghe xong, hai cuốn thượng và hạ của "Ba mươi sáu đề thi, Hội Kế Vương Quý Trọng” để cuối cùng, trong ngày cuối cùng của tháng tám cũng đã đọc xong toàn bộ. Cũng may chỉ là nghe đọc nên cũng đã hao tổn sức lực, nếu không thì trong nửa tháng ngắn ngủi mà đọc xong hàng trăm vạn chữ khô khan chắc cũng choáng váng đầu óc rồi. Bát cổ văn khó nhỏ hơn cổ văn một chút, bởi vì thể loại đơn điệu, đều lấy ngôn từ trong sách thánh hiền, từng câu từng chữ đều nghiêm nghị đạo mạo, rất khó để tìm ra cách nhớ nhanh cho nên Trương Nguyên chi nhớ được gần phân nửa các bài, đương nhiên, ba mươi sáu bài văn đặc sắc của Vương Tu Nhân hắn đã thuộc nằm lòng rồi, nghe qua một lần rồi còn tự mình đọc qua một lần nữa.
Mấy ngày này sáng nào cũng nghe đọc sách, buổi chiều ngồi ngẫm những ý nghĩa sâu xa trong bát cổ, chạng vạng thì tới hậu viện xem Chân Chân luyện võ, có khi đi cùng với đám Vũ Lăng đến bên sông chăn la. Con bạch la này có vẻ rất vừa ý với Đông Trương, có thả dây cương nó cũng không chạy tới bên Tây Trương.
Dù sao con la cũng không có ai cưỡi, mà cưỡi lên thì cũng thấy băn khoăn, Trương Nguyên bèn nhảy lên thử cưỡi con bạch la này xem sao. Con la kinh sợ, quăng ngã Trương Nguyên, cũng may là hắn không bị thương gì. Chập tối ngày hôm sau, Mục Chân Chân gọi cha mình là Mục Kính Nam tới. Mục Kính Nam giữ dây cương cho Trương Nguyên củ mạnh dạn mà cưỡi lên. Trương Nguyên cẩn thận leo lên yên, bạch la liên giãy dụa muôn quăng Trương Nguyên xuống. Mục Kính Nam một tay ôm lấy cổ bạch la, ra sức giữ lây, bốn chân của con la đạp khắp nơi, lỗ mũi to của nó thở gấp nhưng cũng không thể giãy dụa được nữa. Lực sĩ râu vàng quả nhiên là danh bất hư truyền.
Củ liên tiếp như vậy vài lần, bạch la bướng bỉnh cũng đã chịu thuần phục, trở nên dễ sai bảo hơn nhiều, nhìn thấy bộ râu vàng của Mục Kính Nam là liên ngoan ngoãn nghe lời. Đương nhiên Mục Kính Nam không thể ngày nào cũng tới giúp Trương Nguyên cuõi la, nô tài Vũ Lăng đi kiếm một cái mặt hề, dính thêm chỏm râu vàng, không ngờ cũng có tác dụng. Trò này của Vũ Lăng làm cho Trương Nguyên, Mục Chân Chân cười tới bể bụng. Cưỡi đi nhiều lần con bạch la cũng đã quen, không cần có râu vàng nó cũng vẫn rất ôn thuần, đương nhiên cũng chỉ là với Trương Nguyên mà thôi. Buổi chiêu một ngày cuối tháng tám, Trương Đại và Trương Ngọc đi tới của sân phía bắc, đang đi trên câu vòm cung chợt nhìn thấy Trương Nguyên đang cuõi bạch la đi thong dong thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trương Ngọc tức giận nói:
Nghiệt súc, ngày đó không chịu cho ta cưỡi, Giới Tử cưỡi lại ôn thuần như vậy, đúng là làm ta tức chết mà !

Cũng không thèm để ý tới đại huynh Trương Đại bên cạnh, kêu lên:
Lấy roi tới đây, lấy roi tới đây! Ta phải cho con bạch la này một trận. Trương Nguyên đang cưỡi bạch la " cắc cắc cắc” đi lên cầu đá, xoay người nhảy xuống, dắt bạch la đi tới, cười nói với Trương Đại:
Tông Tử đại huynh đã về rồi à, trả la cho huynh đó. Hôm đó con la này chạy đến sân sau nhà đệ nên đệ nuôi nó vài ngày:

Trương Đại cười cười, đáp:
Cũng may có để giúp ta chăm sóc nó những ngày qua, nếu không con la này cũng bị Yến Khách quật chết rồi.

Trương Ngạc nói:
Cũng không đến nỗi đánh chết, chỉ là đánh cho tới khi con súc sinh này chịu phục tùng thôi. Mà này, Giới Tử, đệ không dùng roi quất, sao nó lại nghe lời đệ?

Trương Nguyên thấy Đại huynh Trương Đại tuy mặt đang mang ý cười nhưng lại khó nén đi sự buồn bã thất vọng. Hắn biết đại huynh lần này lại thi rớt mà tay trắng trở về rỗi, Trương Nguyên những ngày này đều chăm chú học bát cổ, không để ý tới tin tức thi Hương ở Hàng Châu, nhưng nêu Trương Đại thi đỗ thì tin báo tất nhiên sẽ phải tới trước người khác, nhưng bây giờ Trương Đại quay về rồi mà Tây Trương lại chẳng có động tĩnh gì, rõ ràng là đã thi rớt rôi. Điềuiêu này đối với Trương Đại mang danh thân đồng từ thuở nhỏ thật là một sự đã kích lớn, cũng là lần đầu tiên gặp thất bại trong đời, cần giúp huynh ấy giải tỏa một chút.
Trương Nguyên cười đáp:
Tam huynh có điều không biết rồi, đệ với con la này đã cá cược với nhau, đệ nói để có thể đọc thuộc bài bát cổ văn ... Văn bất tại tu hồ” mà chủ nhân năm đó của nó Trương Tông Tủ đã viết, nếu đọc được thì nó phải nghe lời đệ, nếu không đọc được thì nó được đá đệ.

Trương Ngọc cười ha hả:
Nói vậy là đệ đọc được đúng không?

Trương Nguyên nói:
Đương nhiên, nếu không sao nó chịu phục đệ như vậy, hay là Tam huynh thủ cưỡi nó xem sao? Trương Ngạc cười đến nỗi không đúng thẳng dậy được, liên tục xua tay nói:

Không thủ nữa, không thử nữa, ta làm sao mà đọc được bài văn bắt cổ của đại huynh chủ.


Trương Đại cũng cười to, nói với Trương Nguyên: - Giới Tử, nếu để đọc được bài ấy, ta đem con bạch la này tặng cho đệ luôn.
Trương Ngạc liên thúc giục Trương Nguyên mau đọc, nếu không bạch la sao chịu nghe lời, Trương Nguyên liền ngâm nga đọc:
Văn bất tại tu hổ? Văn trị kỳ suy, thánh nhân diệc tụ nghỉ dã...

Tạm dịch:Văn không ở đây ư? Văn cũng có lúc phải suy yếu, thánh nhân cũng tự nghi ngờ...
Trương Đại cười nói:
Đúng rồi, đúng là phá đề như thế này, đọc tiếp đoạn sau đi.

Trương Nguyên đọc liền một mạch không sai chữ nào bài "Tử thư” hai trăm bảy mươi hai chữ năm đó Trương Đại làm, Trương Đại khen ngợi, nói:
Giới Tử đệcó trí nhớ thật tốt, con bạch la này thuộc về đệ.

Trương Nguyên lắc đầu nói:
Không cần đại huynh tặng đệ cũng cưỡi nó chơi, đệ cũng không đi đâu xa, đại huynh cử giữ lấy đi.

Trương Ngạc cười nói:
Đại huynh còn không biết sao, Giới Tử còn đánh cược với tên nghiệt súc huyện này kia. Tên nghiệt súc đó họ Diêu, tên Phục, đặt cược cũng không nhỏ, chính là tấm khăn trùm đầu sinh đồ của Diêu Phục đó.

Trương Đại thấy Trương Ngọc đem Diêu Phục so sánh với nghiệt súc, cười lớn nói:
Chuyện này ta có nghe qua rồi, hôm qua trên thuyền đã nghe qua.

Mặt liền nghiêm nghị, hỏi:
Giới tử cuợc thế này cũng thật mạo hiểm, sao có thể dùng chuyên khoa cử cả đời ra đánh cược cơ chủ, công danh sinh đồ của tên Diêu Phục kia đâu có đáng.

Trương Ngạc không đồng ý, nói:
Giới Tử thắng là cái chắc, đệ ấy có diệu kế, hôm ấy tổ phụ nghe nói hắn và Diêu Phục cá cược, lúc đầu cũng rất tức giận, nói là phải kỉ luật nghiêm khắc. Thế mà không biết Giới Tử đã nói gì với tổ phụ mà tổ phụ còn giữ hắn ở lại ăn cơm, còn cười ha hả. Đệ hỏi Giới Tử rốt cuộc là có diệu kê gì, hắn lại nói thiên cơ bất khả lộ, ngay cả đến mà hắn cũng giấu.

Quay sang nói với Trương Nguyên:
Bây giờ đến đại huynh cũng hỏi rồi, Giới Tử đề nói thật ra xem nào.

Trương Nguyên đáp:
Chuyện này thực sự không thể nói ra sớm, nói ra sớm chẳng may để lộ ra điều gì thìsẽ không đạt được kết quả như ý Đợi để học bát cổ từ chỗ Vương Quý Trọng tiên sinh trở về, chắc tâm tháng sau, tới lúc đó là có thể thi triển kề sách rôi.

Trương Ngạc trong lòng tò mò khó chịu, nhưng Trương Nguyên không nói, y cũng không thể ép hắn phải nói ra rốt cuộc là dùng kế gì được. Mấy ngày trước y còn giả vờ dùng về mặt u sầu kể với tổ phụ chuyện Trường Nguyên đánh cược, nói Diệu Phục lôi kéo sinh đồ khắp nơi, chỉ sợ Giới Tử sẽ thua, không ngờ tổ phụ Trương Nhữ Lâm lại lờ đi, bảo Trương Ngọc tới Đông Trương xem thế nào, xem xem Trương Nguyên vùi đầu khổ công học tập thế nào. Trời không phụ người có lòng , Trương Nguyên thua thế nào được.
Trương Nhữ Lâm lại mượn cơ hội dạy dỗ tôn tử Trương Ngạc,Trương Ngạc không phục, bản thân:
Cái gì mà người có lòng trời không phụ, vẫn phụ thôi, chỉ là Giới Tử có diệu kế mà thôi.

Trương Đại nghe Trương Nguyên nói sẽ tới chỗ Vương Quý Trọng học, lên tiếng hỏi: - Quý Trọng tiên sinh đồng ý thu nhận đệ làm môn sinh rồi à ?
Trương Nguyên đáp:
Vẫn chưa biết có chịu nhận hay không, ngày mai đệ sẽ nhờ tộc thúc tổ đưa đi.

Trương Đại nói: - Tổ phụ bây giờ đang rảnh rỗi, đệ đi nói với tổ phụ đi.
Trương Nguyên liền cùng Trương Đại đi gặp tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm. Trương Ngạc tất nhiên là muốn tránh cho mau, y tụ mình mời khách đi uống rượu chơi cờ.
Trương Nhữ Lâm trong thu phòng phía bắc sắp xếp lại một ít sách vở, nghe thấy Trương Nguyên tới, liền hỏi: - Ta biết cả tháng nay con đóng cửa trong phòng đọc sách, đọc được những sách nào rồi?
Trương Nguyên liên nói ra rành mạch tất cả các sách mà mình đã đọc trong một tháng. Trương Nhữ Lâm hỏi, Trương Nguyên đều trả lời trôi chảy. Trương Nhữ Lâm mặt lộ ý cười, gật đầu nói:
Đọc hết một lượt những sách này là có thể chế nghệ bát cổ rồi, ừm, ngày mai ta sẽ dẫn con đi gặp Vương Quý Trọng ở Hội Kê.

Quay đầu nói với trưởng tôn Trương Đại:
Nhìn thấy chưa, Trương Nguyên vừa thông minh, lại chịu khó. Thông minh thì người không thiếu, cái ngươi thiêu chính là chịu khó đây.

Trương Đại răm rắp nghe lời.
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ, " Nhã tao” đã vươn lên thứ hai rồi, chúng ta phải cố gắng thêm, đầu tiên phải bảo vệ thành quả, cuối tuần lập mục tiêu đứng thứ nhất


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất