Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 113

Chương 113
Nhưng Phá Hiểu ở trong mắt họ vốn không thể suy đoán theo lẽ thường, bất hợp lý cũng thành hợp lý. ͏ ͏ ͏
Ban đầu Giang Tả không biết nơi này có hai lối đi hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn cũng không ngại, hắn không định giấu người hoặc việc gì. ͏ ͏ ͏
Điều duy nhất không muốn là để Tô Kỳ biết hắn tu chân, ít nhất hiện tại thì hắn không muốn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ giấu hắn gần mười năm, dĩ nhiên hắn sẽ oán trách. ͏ ͏ ͏
Giấu giếm lúc yêu nhau thì thôi đi, đã kết hôn vẫn còn giấu. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải hắn sống lại, trời biết cô còn giấu trong bao lâu. A thôi, nếu không phải sống lại, cả đời hắn không thể nào biết Tô Kỳ tu chân. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa kiếp trước hắn cũng chưa từng gặp Tô Kỳ, đại khái cô đã hương tiêu ngọc vẫn giữa đường. ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đây, Giang Tả ngây ra, xem ra hắn cần nhanh chóng biến mạnh, bởi vì hắn không biết Tô Kỳ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào lúc nào. ͏ ͏ ͏
-͏ Thưa ngài, xin chờ chút. ͏ ͏ ͏
Lúc đi qua cổng an ninh, Giang Tả bị gọi lại. ͏ ͏ ͏
Lúc này hắn cũng tỉnh táo lại. ͏ ͏ ͏
Nhân viên an ninh là một anh đẹp trai đô con, hắn nhìn Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Quý khách, ngài không thể mang thú cưng vào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngẩn ra: ͏ ͏ ͏
-͏ Không thể? Tại sao? Đây đâu phải sân bay bình thường? ͏ ͏ ͏
Nhân viên an ninh giải thích rằng: ͏ ͏ ͏
-͏ Bởi vì chúng tôi cũng không phải máy bay bình thường, bay tới địa điểm cũng không tầm thường, hành khách trong máy bay đều không phải người bình thường, động vật bình thường trong tình huống không được bảo hộ thì rất khó sống đến nơi hạ cánh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình thản nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Nếu tôi không để ý sự sống chết của nó thì sao? ͏ ͏ ͏
Anh đẹp trai cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Chúng tôi để ý danh dự. ͏ ͏ ͏
Được rồi, đây là lời từ chối khéo. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chỉ có thể cầm lấy di động gọi điện thoại cho điện thoại, nếu không liên lạc được thì hắn sẽ tự nghĩ cách. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả thực tò mò, Tô Kỳ không suy xét đến việc hắn sẽ mang Hồng Thự đi cùng sao? Cô không thể trước tiên sắp xếp? ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, điện thoại không liên lạc được. ͏ ͏ ͏
Nếu không thể cầu viện, Giang Tả đành tự nghĩ cách. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi anh nhân viên an ninh đẹp trai: ͏ ͏ ͏
-͏ Làm cách nào mới được mang nó vào theo? ͏ ͏ ͏
Anh nhân viên an ninh đẹp trai rất tâm lý nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Trừ phi nó là một con linh thú, ngài biết linh thú là cái gì không? Là loại rất thông minh, rất ghê gớm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn người này, đây cũng không phải là người thường, có chút xíu tu vi, nơi này đa số đều là người giống như bọn họ. ͏ ͏ ͏
Nhưng bởi vì tư chất, họ rất khó tiến bộ. ͏ ͏ ͏
Có lẽ Nhị giai là thành tựu cao nhất trong đời họ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Thực không khéo, con vịt của tôi cũng thực thông minh, có lẽ nó cũng là linh thú. ͏ ͏ ͏
Anh nhân viên an ninh đẹp trai chỉ con ưng khổng lồ ở phòng chờ máy bay, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Quý khách, ngài có nhìn thấy con ưng kia không? Đó mới gọi là linh thú, con vịt của quý khách rất bình thường. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía con ưng kia, cảm giác hơi quen mắt, sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Vậy nếu con vịt của có thể khiến con ưng kia nghe lời thì có phải được mang theo không? ͏ ͏ ͏
Anh nhân viên an ninh đẹp trai hơi không tin, nhưng vẫn gật đầu: ͏ ͏ ͏
-͏ Được chứ quý khách, nhưng nếu không làm được thì xin ngài đừng ở đây lãng phí thời gian. Dù sao sắp lên máy bay. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiểu ý tưởng của anh nhân viên an ninh, mọi người đều là đi ra công tác, hy vọng giữ trật tự bình thường. ͏ ͏ ͏
Không ai muốn có người quấy rối, đối phương cho sự tôn trọng thì Giang Tả tự nhiên cũng sẽ không vô cớ sinh sự. ͏ ͏ ͏
Hắn nói với Hồng Thự: ͏ ͏ ͏
-͏ Còn nhớ con ưng kia không? Kêu nó lại đây nằm sấp xuống đất. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự nhìn Giang Tả, lại nhìn ưng, cuối cùng kêu cạc một tiếng với hắn. ͏ ͏ ͏
Đây là nói cho Giang Tả nghe, nhưng hắn không hiểu ý của nó. ͏ ͏ ͏
Nhờ nhân viên an ninh nữ ở một bên trước tiên hiểu ý: ͏ ͏ ͏
-͏ Có khi nào nó đang nói rằng quá xa, không kêu tới được? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, thực có đạo lý, tiếp theo hắn định mượn mấy người kia thứ như loa phóng thanh. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả còn chưa mở miệng, anh nhân viên an ninh đã mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Quý khách, ngài có thể đi vào. ͏ ͏ ͏
Anh nhân viên an ninh giải thích: ͏ ͏ ͏
-͏ Con vịt này đúng là không phải vịt bình thường, nhưng vì danh dự của chúng tôi, nó cần đeo nhãn linh thú. ͏ ͏ ͏
-͏ Như vậy thì dù giữa đường xảy ra chuyện gì cũng không liên quan chúng tôi, linh thú không ở trong phạm vi bảo hộ của chúng tôi, nó cần được chủ nhân của nó bảo hộ. ͏ ͏ ͏
-͏ Quý khách sẽ thông cảm chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, nơi này có người thường, bọn họ cần bảo hộ an toàn của người thường. ͏ ͏ ͏
Nhưng bọn họ không rảnh tay lo luôn sự an toàn của động vật bình thường. ͏ ͏ ͏
Có thể đi lên đều là linh thú, giữa linh thú với nhau khó tránh có ma sát, xảy ra chuyện chỉ có thể trách chủ nhân không trông giữ cẩn thận. ͏ ͏ ͏
Bởi vì sân bay không cung cấp bảo hộ trừ đối với người thường, nhưng bọn họ sẽ quản lý trật tự. ͏ ͏ ͏
Điều này rất mâu thuẫn, nhưng cũng thực bình thường. ͏ ͏ ͏
Sau đó bọn họ kiểm tra sơ qua cho Hồng Thự, dán nhãn, thêm thứ gì vào thẻ đăng ký của Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất