Chương 178
Ông chủ Hà gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Đúng rồi, nó là quà chú tặng cho Tiểu Diệp. ͏ ͏ ͏
Sau đó, ông chủ Hà cầm lấy trận thạch, chớp mắt cảm giác toàn thân đều được tẩm bổ. ͏ ͏ ͏
Hắn khiếp sợ nhìn viên ngọc trong tay. ͏ ͏ ͏
Hắn biết thứ này, muốn mua một viên cũng cần trả giá đắt. ͏ ͏ ͏
Tiểu Diệp cũng có thứ giống như vậy, con gái của họ vốn sức khỏe yếu, cho nên lúc trước họ bỏ ra nhiều Linh thạch mua một cái. ͏ ͏ ͏
Nhưng tại sao không có hiệu quả? ͏ ͏ ͏
Lúc này, sắc mặt Tiểu Diệp trắng bệch nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Papa, lạnh quá. ͏ ͏ ͏
Ông chủ Hà giật nảy mình, hắn lập tức đặt ngọc vào tay Tiểu Diệp, cô bé mới khỏe trở lại. ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, ông chủ Hà biết rằng đây không phải ngọc bình thường, nó là mạng của con gái hắn! ͏ ͏ ͏
Thứ này tuyệt đối không giống với thứ mà hắn biết. ͏ ͏ ͏
Với chút Linh thạch của hắn tuyệt đối không mua nổi thứ này. ͏ ͏ ͏
Hiện tại, ông chủ Hà càng lúc càng không nhìn thấu Giang Tả, hắn thật sự là người thường sao? ͏ ͏ ͏
Dù là thân thích của đệ tử Thánh Địa nhưng như vậy có phải là rộng rãi quá không? ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, ông chủ Hà không dám suy nghĩ nhiều, sau đó dùng một túi nhỏ cất ngọc vào. ͏ ͏ ͏
Sau đó treo trên cổ Tiểu Diệp, hắn nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Nhớ kỹ, không được tháo xuống. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng Tiểu Diệp không biết ngọc này dùng để làm gì, nhưng cô bé cảm giác viên ngọc rất thoải mái, cho nên ngoan ngoãn gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Dạ! ͏ ͏ ͏
Trong Thánh Địa, Tô Kỳ vừa đi ra đã hỏi sư phụ của mình. ͏ ͏ ͏
Khi biết sư phụ nhà cô đưa Giang Tả đến chỗ ở của cô thì Tô Kỳ ngẩn ngơ. ͏ ͏ ͏
Cô bất mãn nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Sư phụ, sao người làm vậy chứ, người nên nói cho con biết trước khi dẫn anh ấy qua! ͏ ͏ ͏
-͏ Nói cái gì? Chẳng lẽ con có bí mật nhỏ nào không thể nói với cậu ta? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bĩu môi nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Không có bí mật, nhưng... nhưng chắc chắn có thứ xấu hổ! ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏
-͏ Hai đứa bên nhau mười năm, chỉ thiếu mặc chung một cái quần, không ngờ còn có thứ xấu hổ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vừa chạy nhanh đến chỗ ở của mình, vừa hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Sư phụ, người có từng trải qua thiếu nữ hoài xuân không? Sư phụ chịu cho chồng mình xem thứ như vậy không? Tuy đối tượng là Tả ca của con. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch trầm tư giây lát, tiếp theo nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Cho nên... nên sư phụ cố ý dẫn cậu ta qua, ha ha ha! ͏ ͏ ͏
Sau đó Nguyệt Tịch ngắt liên lạc. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cô cảm thấy sắp bị sư phụ của mình chọc tức chết. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ đến phòng ốc của mình, đi vào trong, đập vào mắt liền thấy hình của Giang Tả, cô nghịch ngợm nhăn mặt. ͏ ͏ ͏
Rồi Tô Kỳ đi tới phòng ngủ, cô nhìn thấy sổ tay của mình ngay. ͏ ͏ ͏
Cô ngó ngang ngó dọc. ͏ ͏ ͏
Ừm, xác nhận, đã bị lật xem. ͏ ͏ ͏
. . . ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Hồng Thự đang học lộn ngược ra sau, hắn ăn quả lê, mặt không cảm xúc. ͏ ͏ ͏
Còn về tại sao Hồng Thự cố gắng chăm chỉ học lộn ngược ra sau thì Giang Tả không hiểu lắm. ͏ ͏ ͏
Về mặt lý luận, hiện tại Tô Kỳ không rảnh để ý Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, cửa mở, Tô Kỳ trở về. ͏ ͏ ͏
Khi cửa mở, Giang Tả thói quen nhìn về phía cửa lớn, hắn cho rằng người đi vào chắc chắn là Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Hoặc là Tô Kỳ mệt mỏi, hoặc là Tô Kỳ vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Nhưng hôm nay thì khác. ͏ ͏ ͏
Người đi vào vẫn là Tô Kỳ, nhưng sắc mặt lại hơi... hơi chán nản? m trầm? ͏ ͏ ͏
Hoặc nên nói là chết lặng? ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ mặt không cảm xúc nhìn Giang Tả, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
-͏ Theo em đi lên. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả mới trông thấy trong tay của Tô Kỳ cầm vải trắng. ͏ ͏ ͏
Không hiểu sao Giang Tả cảm giác là lạ. ͏ ͏ ͏
Nhưng bị Tô Kỳ trừng, Giang Tả ngoan ngoãn đi theo. ͏ ͏ ͏
Đi lên lầu, Tô Kỳ treo vải trắng lên. ͏ ͏ ͏
Điềm báo treo cổ rõ rành rành. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
-͏ Lấy cái ghế giúp em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chợt hỏi: ͏ ͏ ͏
-͏ Em định làm gì? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cột vải trắng, không quay đầu lại trả lời: ͏ ͏ ͏
-͏ Đang treo cổ, anh không nhìn ra sao? ͏ ͏ ͏