Chương 372
Thanh Liên lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Người khác như nào em không biết, nhưng em nhất định sẽ cứu. ͏ ͏ ͏
- Vậy hắn ta giết động vật, hoặc là ăn thịt sủng vật đáng yêu thì sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lại hỏi. ͏ ͏ ͏
- Đó cũng là chuyện của anh ấy, không cách nào ngăn cản anh ấy, không thể nói anh ấy sai được, đây là tự do của anh ấy. Nhưng em sẽ không ăn, cũng sẽ không đi tổn thương động vật vô tội, nếu như có thể trợ giúp, nhất định em sẽ ra tay trợ giúp. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Tâm lý phức tạp, như vậy em sẽ ăn thiệt thòi. Nếu như một tên ác nhân kêu khổ cầu khẩn ở trước mặt em thì sao? Hắn bảo đảm sẽ không làm sai, bảo đảm sẽ làm người tốt một lần nữa, sẽ trợ giúp người khác, sẽ đi làm việc tốt. Như vậy em sẽ cho hắn cơ hội sao? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên yên lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng không thể đưa ra câu trả lời. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tĩnh Nguyệt lại nói: ͏ ͏ ͏
- Chị không phản đối ý em, nhưng em nên nhìn rõ một chuyện, đánh giá thiện ác phải có mức độ. Mềm lòng không xấu, nhưng phải mềm ở chỗ thích hợp. Thấy một tên ăn ngươi chưa ăn, em có thể mềm lòng cho hắn ăn, nhưng em không biết gì nhiều, thì cũng không thể giúp quá nhiều. Thấy một con chó suýt chút nữa ăn thịt trẻ con, em có thể mềm lòng giúp đứa bé kia, thậm chí cha đứa bé muốn giết con chó, em cũng có thể mềm lòng giúp con chó. Nhưng nếu như con chó kia ăn đứa bé, mà cha đứa bé lại muốn giết con chó, em dự định mềm lòng giúp con chó sắp bị giết sao? Chúng ta là người ngoài cuộc, cho nên có được câu trả lời không giống nhau, nhưng nếu như là người trong cuộc thì sao? Em là con chó kia, em căn bản không biết em ăn cái gì, chẳng qua là em đói, em vô tội. Còn em là mẹ đứa bé, em thấy con mình bị giết hại, em sẽ làm cái gì? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên mê mang: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ sư tỷ, em... ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ngăn cản Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ không bắt em phải trả lời bây giờ, nhưng em phải nhớ kỹ, cuối cùng sẽ có một ngày em phải đối mặt với loại vấn đề này, em phải chuẩn bị tâm lý. Em với người khác không giống nhau, tâm em thanh khiết hiền lành, cả người em đều là thuần khiết, nhưng bên ngoài so với em suy nghĩ phức tạp hơn nhiều lắm. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Thánh nữ sư tỷ, em biết rồi, em sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt. ͏ ͏ ͏
Sau khi ăn cơm, Tĩnh Nguyệt nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Lần sau không nên để em qua đêm ở đây. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ le lưỡi, cô cũng không muốn ở lại nơi này, ảnh hưởng vợ chồng bọn họ trao đổi cảm tình. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng ở lại chỗ này cũng có lợi, sáng sớm hôm nay cô rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
- Chị vừa mới nghe được một tin. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ăn mấy thứ linh tinh nói: ͏ ͏ ͏
- Người Ngũ Quang Thập Sắc tông cũng đi qua, đến lúc đó chúng ta có thể hợp tác với bọn họ, những người đó cũng tương đối lợi hại. ͏ ͏ ͏
Ngũ Quang Thập Sắc? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhớ là tông môn của Xích Huyết Đồng Tử, thế nhưng Xích Huyết Đồng Tử và Mặc Ngôn cũng bế quan mà, những người này lại yên tâm đi ra ngoài sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Bọn họ có những ai? ͏ ͏ ͏
- Nói là một người tên Lam Nguyệt, nhưng hình như đại sư huynh Tử Phong của bọn họ cũng sẽ đi, dù sao bọn họ cũng lợi hại hơn chúng ta, mọi người đều có giao tình cũng nhau độ kiếp, không có gì phải sợ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả cũng hiếu kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ mấy người tự mình đi? Một vị tiền bối cũng không có? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên giải thích: ͏ ͏ ͏
- Có, lần này Minh Ngọc sư thúc sẽ tới, thế nhưng sẽ muộn hơn chúng ta một hai ngày, Giang đại ca không cần lo lắng cho sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Minh Ngọc có tu vi Ngũ giai, ở Thiên Vân Sơn Mạch cũng không kém, dù sao hạn chế bên kia cũng là Lục giai trở xuống. ͏ ͏ ͏
Có Minh Ngọc, Tử Phong, Lam Nguyệt, thì bọn họ cũng không thể coi là yếu, hơn nữa có Hắc Bào Ma Tu âm thầm nhìn chằm chằm, chắc vấn đề không lớn. ͏ ͏ ͏
Như vậy Giang Tả liền yên tâm hơn. ͏ ͏ ͏
- Buổi chiều bọn chị phải ra ngoài, hai người có muốn quay lại thế giới của hai người hay không? Nếu không sau này tiểu oán phụ lại than phiền chị. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói với Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía Tô Kỳ, Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không muốn, dù sao cũng có người rình. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt, Thanh Liên: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi chiều, mấy người Tĩnh Nguyệt ngồi lên Miên Vân đi đến Thiên Vân Sơn Mạch trước. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thì ở trước biệt thự vẫy tay tạm biệt. ͏ ͏ ͏
- Em sẽ trở về rất nhanh, anh không cần lo lắng, cũng không nên suy nghĩ nhiều. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dặn dò. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, tỏ ý biết rồi. ͏ ͏ ͏