Chương 433
Dọn dẹp xong nhà cửa, Giang Tả mới tới chỗ Tĩnh Nguyệt đón Tô Kỳ. Đoạn Kiều chính mắt nhìn thấy Giang Tả rời khỏi nhà, sau đó nó quay sang nhìn ba đứa Hồng Thự còn đang bị nướng kia. ͏ ͏ ͏
Nói thế nào nhỉ, xem ra sống chết của bọn chúng không được người nào đó để trong lòng rồi. ͏ ͏ ͏
Thập Bát có chút tuyệt vọng, cảm giác đau đớn sắp san bằng ý chí của mình. Ngọn lửa này có thể nướng chín nó được. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự thì đã đau tới mức chết lặng, chỉ còn biết nằm chờ chết, tới sức lực để kêu gào cũng không còn. Sự khô nóng khiến cổ họng của nó không phát nổi thành tiếng. ͏ ͏ ͏
Rõ ràng chúng nó đâu có làm gì sai. ͏ ͏ ͏
Thập Bát cảm thấy bọn nó cực kỳ vô tội, chỉ đi dạo loanh quanh trong nhà thôi, người kia đã phát cuồng lên muốn giết chúng nó. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Giang Tả lái xe đến nhà Tĩnh Nguyệt. Thanh Liên mở cửa cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏
- Giang đại ca, sư tỷ đang quấn ở trên sô pha, còn sư tỷ khác thì đi ra ngoài rồi, em cũng đi ra ngoài đây. ͏ ͏ ͏
Nói rồi Thanh Liên nhanh chóng rời đi, còn cực kỳ thân thiết mà đóng cửa lại giúp hắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò, tất cả đều đi rồi? Đây là cố ý sao? ͏ ͏ ͏
Hắn bước vào nhà, quả nhiên nhìn thấy Tô Kỳ đang cầm tấm thảm quấn quanh người. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi tới, ngồi bên cạnh cô nói: ͏ ͏ ͏
- Chậc chậc, để anh xem có phải người anh muốn tìm không nào, chứ để nhận sai thì không hay lắm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ló mặt ra nói: ͏ ͏ ͏
- Anh tìm nhầm người rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bóp mặt Tô Kỳ, nét mặt hắn không hề thay đổi: ͏ ͏ ͏
- Thật không? Vậy giờ anh đi nhé? ͏ ͏ ͏
- Anh đi đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ quay đầu lại nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mỉm cười, sau đó đứng dậy bế Tô Kỳ lên. Tô Kỳ ôm lấy cổ Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh làm cái gì đấy? ͏ ͏ ͏
Giang Tả từng bước đi về phía cầu thang, đáp: ͏ ͏ ͏
- Ừm, bình thường những lúc này em sẽ nói đi ngủ thôi. Hôm nay không ngủ hả? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần, ngủ sao có thể chữa bệnh được, sư tỷ cứ tùy tiện bịa chuyện. Đến lúc đó anh bị thương thì biết phải làm sao? ͏ ͏ ͏
- Thế thì... Sau này không bao giờ ngủ nữa được không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đánh Giang Tả một cái rồi bảo: ͏ ͏ ͏
- Không được nói linh tinh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhanh chóng ôm Tô Kỳ vào phòng, sau khi đóng cửa sổ và cửa ra vào, hắn ôm Tô Kỳ thủ thỉ: ͏ ͏ ͏
- Thế giờ ngủ nhé? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cúi đầu xấu hổ: ͏ ͏ ͏
- anh cẩn thận một chút, đừng để bị thương. ͏ ͏ ͏
Nói vậy là ý gì? Giang Tả có chút bất lực. ͏ ͏ ͏
- Yên tâm đi, ngủ một giấc sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. ͏ ͏ ͏
Nói rồi, Giang Tả liền hôn Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Lúc sau Giang Tả mới nhớ ra, dạo này không phải thức đêm thì tu luyện, căn bản không chăm sóc tốt chính mình. Những lúc như này luôn có chút ngoài ý muốn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dựa vào ngực Giang Tả cười: ͏ ͏ ͏
- Xem ra trời vừa mới tối chưa lâu, anh có muốn ngủ tiếp không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả đáp: ͏ ͏ ͏
- Không được, nhỡ bị thương thì làm sao? Nghe nói vận rủi có thể lây nhiễm, chúng ta vẫn nên nhắm mắt nghỉ ngơi thì hơn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười tủm tỉm nói: ͏ ͏ ͏
- Dạo này sức khỏe không được tốt lắm, anh có cần em đi lấy thuốc cho không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không chút biến sắc nói: ͏ ͏ ͏
- anh không cảm thấy sức khỏe của mình có vấn đề. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trèo lên người Giang Tả, sau đó ôm lấy hắn rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Em thấy như vậy cũng rất tốt, anh sẽ không còn sức lực nghĩ đến những người con gái khác. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cạn lời. Hắn thực sự chỉ tu luyện thôi, liên quan gì tới việc muốn những người con gái khác chứ. ͏ ͏ ͏
Hắn vốn dĩ không thể nghĩ tới những người con gái khác. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta ngủ đi. ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở mắt, thân thể có chút nhẹ nhàng, lúc này Tô Kỳ vẫn còn đang rúc vào trong ngực hắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa cử động, Tô Kỳ liền mở mắt. Vừa nhìn thấy hắn cô liền mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏
- Chào buổi sáng, ông xã. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút ngẩn ngơ nhìn Tô Kỳ, hắn thật sự thích cuộc sống này, bởi Tô Kỳ đối với hắn vô cùng đặc biệt. ͏ ͏ ͏
May mà lúc này hắn đã không để mất cô. ͏ ͏ ͏
Dù không biết mình trở về bằng cách nào, nhưng hắn vẫn có chút biết ơn đối với người hoặc thứ đã để hắn trở lại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vuốt ve gương mặt của Tô Kỳ rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Dậy thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nắm chặt tay Giang Tả, ngượng ngùng nói: ͏ ͏ ͏
- Em muốn ngủ tiếp, đã mấy ngày chúng ta không ngủ cùng nhau rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả muốn chết. ͏ ͏ ͏
- Ý em là ngủ bình thường, xem anh sợ hãi kìa. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Khà khà, như này thật tốt, lúc đi làm sẽ không thể nhìn đồng nghiệp nữ. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ đưa dây buộc tóc cho Giang Tả, ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn. Giang Tả cầm lấy sợi dây buộc tóc giúp Tô Kỳ. Đây đã sớm thành thói quen, chuyện cần làm mỗi ngày của họ. ͏ ͏ ͏
- Mấy ngày qua anh có nhớ em không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi. Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Thỉnh thoảng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ quay đầu nhìn hắn: ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏
- Thỉnh thoảng mới không nhớ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lặp lại. Tô Kỳ quay đầu đi, rồi hỏi tiếp: ͏ ͏ ͏
- Có phải em rất bám người không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lại gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Có chút. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lại quay đầu nhìn hắn lần nữa. Giang Tả liền sửa lời: ͏ ͏ ͏
- Có chút bám người thôi. ͏ ͏ ͏
Thế là Tô Kỳ lại quay đầu, ngồi ngay ngắn cho Giang Tả buộc tóc. ͏ ͏ ͏
- Em luôn mang dây buộc tóc này theo người, chưa từng tháo ra đâu. Em có ngoan không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kể công bằng giọng điệu tự hào như một em gái nhỏ. ͏ ͏ ͏
Chuyện này thì Giang Tả gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng. ͏ ͏ ͏