Chương 435
Tô Kỳ không để ý tới Tĩnh Nguyệt, đây là cái lý luận kỳ cục gì chứ. Hai người ở cùng nhau còn tiêu hao vận khí? Cô đâu phải quái vật ăn vận may. ͏ ͏ ͏
Thế rồi Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, em có thể xin trở về tiến tu được không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Hai ngày tới chị sẽ giúp em xem thử, nếu không được thì chờ thêm một khoảng thời gian, dù sao nhất định chuyện này sẽ được giải quyết trong vòng một năm. Với cả, bọn em có dự định sinh con không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, em định có thể tu luyện thêm thì sẽ sinh. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt thở dài: ͏ ͏ ͏
- Chị chưa từng thấy người tu luyện nào có con ở độ tuổi hai mươi đâu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Với em thì tu luyện chỉ là việc bán thời gian thôi, công việc chính vẫn là vợ người khác, sao có thể không sinh đứa nhỏ chứ? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt thở dài trong lòng, sư muội của cô hoàn toàn hết thuốc chữa rồi, hoàn toàn chìm đắm thành tiểu oán phụ của người khác. ͏ ͏ ͏
À, không phải oán, nhưng vẫn là vợ của người khác. ͏ ͏ ͏
Có điều em ấy vui vẻ là được, người ngốc cũng có phúc của người ngốc mà. ͏ ͏ ͏
Cho nên cô vẫn luôn cảm thấy vận khí của Giang Tả rất tốt, có thể cưới được một người vợ như Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Lúc sau Giang Tả và Tô Kỳ định quay về. Bọn họ ở chỗ này cũng bất tiện, đặc biệt là Tô Kỳ rất ngại mỗi khi làm nũng, rất khó chịu. ͏ ͏ ͏
Thế nên tốt nhất là về nhà, ở nhà không ai quản, chỉ có hai người họ, rất thoải mái. ͏ ͏ ͏
Chia tay Tĩnh Nguyệt và những người khác, Giang Tả đưa Tô Kỳ về nhà. ͏ ͏ ͏
Thấy Tô Kỳ và Giang Tả rời đi, Thanh Liên tò mò hỏi Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ sư tỷ, chị nói xem Giang đại ca liệu có thể khống chế vận rủi được không? Người như thế sao có thể tầm thường không chí tiến thủ được? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một chút: ͏ ͏ ͏
- Có lẽ do em đã hiểu nhầm, nếu Cửu Tịch còn chưa trúng vận rủi, tình thế có lẽ sẽ ngược lại. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên không hiểu. ͏ ͏ ͏
- Nói một cách đơn giản, hoặc là sư tỷ của em khống chế vận may của chồng, hoặc là hai cái không thể hòa hợp nhưng vận may của Giang Tả đã trung hòa sự khác biệt này. Nhưng đây chỉ là suy đoán, không có bất kỳ sự đáng tin cậy nào. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói xong rồi cũng không để tâm lắm, loại chuyện này không cần phải tích cực đến vậy. Chuyện liên quan tới vận may đều mờ mịt như có như không, chưa biết chừng họ vừa kích hoạt một phương pháp đặc biệt nào đó. ͏ ͏ ͏
Có khi những Tai Ách tiền tệ nên bị bẻ khóa bằng cách này. ͏ ͏ ͏
Bỗng nhiên Tĩnh Nguyệt sửng sốt rồi đột nhiên cười nói: ͏ ͏ ͏
- Em nói xem tình huống này của Tiểu Cửu, liệu lúc sinh đứa nhỏ có thể sinh ra cả Tai Ách tiền tệ không? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên câm nín. Nhiều lúc cô không thể hiểu nổi suy nghĩ của Thánh nữ, chúng nhảy số quá nhanh. ͏ ͏ ͏
Cô không tài nào theo kịp. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Giang Tả và Tô Kỳ trở về tiểu khu, Tô Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Em nhớ trong nhà không còn gì để ăn, anh có mua gì không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không có. ͏ ͏ ͏
Đâu chỉ không có, hắn vốn dĩ không ở nhà, hôm qua mới quay trở về. ͏ ͏ ͏
Nghĩ một hồi, Giang Tả liền nhớ ra trong nhà hình như vẫn còn nướng Hồng Thự, thôi kệ đi, nướng chín thì ăn, tới lúc đó Tô Kỳ cũng không nói được gì. ͏ ͏ ͏
- Thế em đi mua đồ, anh lên nấu cơm trước đi. Mà thôi, anh vẫn nên đi theo em thì hơn. ͏ ͏ ͏
Để Giang Tả nấu cơm, Tô Kỳ nghĩ đến lúc đó có khi cô còn phải nấu thêm lần nữa. ͏ ͏ ͏
Nói rồi Tô Kỳ liền lôi kéo Giang Tả đi siêu thị. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng chỉ có hai người ăn, cho nên đồ cần mua không quá nhiều, bọn họ nhanh chóng đi ra khỏi siêu thị. ͏ ͏ ͏
Vừa bước ra ngoài, Tô Kỳ liền nhận được điện thoại của Tĩnh Nguyệt. Cô có chút buồn bực cầm điện thoại. ͏ ͏ ͏
- Không nghe sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò hỏi. Tô Kỳ bất mãn đáp: ͏ ͏ ͏
- Nhỡ chị ấy bảo em đi làm thì sao? Chuyện này quá thường xuyên. Chị ấy không thể vì biết anh cho em đi làm mà cứ để em đi hoài như vậy. Tình cảm vợ chồng phải ở cạnh nhau mới có thể tốt được, chị ấy không nghĩ tới việc em sẽ nhớ anh à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu là chuyện tu luyện thêm thì sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sửng sốt, lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏
Thế là cô liền tiếp điện thoại. Tô Kỳ nghe điện, Giang Tả tự nhiên nắm tay dẫn cô đi về. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, là chuyện về tu luyện thêm sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức hỏi. ͏ ͏ ͏
- Em bị ngốc à? Chuyện tu luyện thêm làm sao có thể nhanh như vậy, chị gọi để nói với em chuyện này. Chị sắp về Thánh địa, hai ngày tới em có thể tìm một nơi để nghỉ phép. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thất vọng bảo: ͏ ͏ ͏
- Em còn tưởng chuyện tu luyện thêm đã xong. Cho dù có được nghỉ phép thì em cũng ở nhà thôi, như vậy mới là tốt nhất. ͏ ͏ ͏
- Không, em phải nghỉ phép. Vé đã mua rồi. Hai ngày nữa, tiện thể bên kia có chút chuyện, em cùng nhau giải quyết đi. ͏ ͏ ͏
Nói xong Tĩnh Nguyệt cúp máy. ͏ ͏ ͏
Lúc này bọn họ đã về tới cửa nhà. Vừa bước vào cửa, Tô Kỳ lập tức gọi điện lại cho Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Sư tỷ của cô có ý gì? Chuyện nghỉ phép là lấy cớ phải không? ͏ ͏ ͏