Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 517

Chương 517
- Chúng ta có nên lén trở về không? ͏ ͏ ͏
Trên đường trở về, Tô Kỳ đối mặt với Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút bất lực: ͏ ͏ ͏
- Cần phải khoa trương như vậy sao? ͏ ͏ ͏
- Một tháng là quá dài, cũng không phải hiến tế gì, em thấy quá lãng phí. ͏ ͏ ͏
- Tĩnh Nguyệt tỷ nói là trong vòng một tháng, có khi chỉ mất vài ngày. ͏ ͏ ͏
Với cả, em không định quay về tiến tu sao? Đến lúc em nghỉ nhiều quá, người ta không cho em tiến tu nữa thì làm gì bây giờ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ giãy dụa một hồi, mới nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy không có thời gian sinh em bé nữa rồi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏
- Thôi, em ở lại cũng được. ͏ ͏ ͏
Sớm biết vậy không thèm làm Thánh nữ dự khuyết nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói lời nào, Tô Kỳ trước đây đâu chỉ muốn làm Thánh nữ dự khuyết, cô còn muốn làm Thánh nữ chính thức kia kìa. ͏ ͏ ͏
Dẫn dắt Tô Kỳ trở lại con đường đúng đắn chính là kết quả của mười năm làm việc chăm chỉ của hắn đấy. ͏ ͏ ͏
Sau đó họ trở về nơi ở của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lúc đầu còn định quay về, nhưng khi đến đây, hắn đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏
- Hay là anh ở lại chờ em, sau đó cùng nhau trở về. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vui vẻ nói: - Được. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ đột nhiên thu lại nụ cười: ͏ ͏ ͏
- Thôi, anh vẫn nên về đi, còn phải kiếm tiền nuôi gia đình. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không thiếu thốn mấy ngày đâu, em vui là được. ͏ ͏ ͏
Dù sao tất cả đều là nghỉ ngơi, ở đâu cũng vậy. ͏ ͏ ͏
- Đừng giả bộ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn về phía Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nhất định là anh muốn ở lại xem bút kí, nằm mơ đi. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng đúng, đi vào đây hắn mới chợt nhớ ra còn chưa xem xong bút ký của Tô Kỳ, ͏ ͏ ͏
Hơn nữa dù hắn sống ở đâu, hắn đều có thể đến đây. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần Tô Kỳ bế quan nghiên cứu, hắn có thể tới xem. ͏ ͏ ͏
Cơ hội rất khó có được. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó, xem xong liền trực tiếp trốn về. ͏ ͏ ͏
Nhưng loại chuyện này không thể nói: ͏ ͏ ͏
- Không muốn anh xem, em có thể giấu đi, cũng có thể mang theo bên người. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần, em sẽ để ở đằng kia. ͏ ͏ ͏
- Vậy là em dụ dỗ anh tới đọc hả? ͏ ͏ ͏
- Cho nên anh phải trở về nhà, chờ em xong chuyện sẽ quay về tìm anh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở dài, Tô Kỳ không giấu bút ký, tức là hắn có thể đọc nó. ͏ ͏ ͏
Chỉ có điều Tô Kỳ không muốn cho hắn xem, cô gái ngại ngùng. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả cảm thấy Tô Kỳ cũng có chút chờ mong, mong hắn xem được. ͏ ͏ ͏
Có điều kỳ vọng này rất nhỏ bé. ͏ ͏ ͏
Nhỏ đến mức xem một chút cũng có thể gây ra tai nạn chết người. ͏ ͏ ͏
- Vậy hôm nay anh về luôn nhé? ͏ ͏ ͏
Giờ trời vừa sáng chưa lâu, Giang Tả vẫn đủ thời gian trở về. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mỉm cười nắm lấy cánh tay của Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là ngày mai. Đêm nay anh phải ở lại cùng em. ͏ ͏ ͏
Nhân tiện xem cơ thể có vấn đề gì lớn không, sư phụ nói Tố Tạo Đan vẫn để lại chút di chứng nhỏ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hai mắt đen lại, Tố Tạo Đan có di chứng gì? ͏ ͏ ͏
Tại sao hắn chưa bao giờ nghe nói đến? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói vậy làm Giang Tả có cảm giác không ổn. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Đi thôi, nhân lúc còn thời gian, để em kiểm tra cho anh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức lùi về phía sau: ͏ ͏ ͏
- Không được, trời còn sớm, anh nên về trước thì hơn. Anh chợt nhớ còn một dự án quan trọng, chủ quản đang nhìn chằm chằm xem lúc nào hoàn thành, rất vội. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kéo Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Sức khỏe quan trọng hơn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả phản kháng: ͏ ͏ ͏
- Kiếm tiền nuôi gia đình quan trọng hơn. ͏ ͏ ͏
Sau đó, thân là một "người bình thường", làm thế nào Giang Tả có thể chống lại được Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau, ͏ ͏ ͏
Hai mắt Giang Tả vô hồn, gần như chết lặng, hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏
Quá độc ác. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, ngồi nhìn Giang Tả, cười nói: ͏ ͏ ͏
- Lúc tỉnh lại thứ đầu tiên nhìn thấy là người vợ xinh đẹp, có phải anh rất cảm động không? ͏ ͏ ͏
Không dám động, hoàn toàn không dám động chút nào. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mặc một chiếc váy ngủ rất mỏng, nhiều nơi thấp thoáng như ẩn như hiện, nhưng Giang Tả lại không có cảm giác, dù Tô Kỳ xinh đẹp đến mấy, giờ phút này cũng không còn sắc thái gì trong mắt hắn. ͏ ͏ ͏
Hắn cảm thấy Tô Kỳ hoàn toàn là cố ý. ͏ ͏ ͏
Lần nào chia tay cũng cực kỳ phũ phàng, lúc cãi nhau còn tốt hơn. ͏ ͏ ͏
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Giang Tả cảm thấy sau này cố gắng không tách ra nhau ra. ͏ ͏ ͏
Thật quá đáng sợ. ͏ ͏ ͏
Thấy Giang Tả không có ý định trả lời, Tô Kỳ cúi đầu, đến gần Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Không xinh sao? ͏ ͏ ͏
- Xinh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả trả lời không chút do dự. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nằm ở bên cạnh Giang Tả nói nhỏ: ͏ ͏ ͏
- Vậy anh nghỉ ngơi đi, sau đó đứng dậy giúp em buộc tóc, rồi em sẽ tiễn anh trở về. ͏ ͏ ͏
Giang Tả khó khăn đứng lên: ͏ ͏ ͏
- Hay là đi luôn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đẩy Giang Tả lại rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Yên lặng nghỉ ngơi đi, em đáng sợ như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, rồi lại lắc đầu. ͏ ͏ ͏
Giữa trưa, Giang Tả mới đứng dậy giúp Tô Kỳ buộc tóc, mà Tô Kỳ cứ như cô gái nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Giang Tả. ͏ ͏ ͏
- Về nhà không được ăn mì gói qua ngày. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dặn dò. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, hắn thật sự không cần ăn mì gói, nhiều thịt như vậy, ăn mì gói rất nhàm chán. ͏ ͏ ͏
Nhưng lần này có nên qua quán đậu phụ ăn thử thịt tê giác không nhỉ? ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất