Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 568

Chương 568
- Tôi hiểu rồi, nhân tiện, sư muội tôi đang bế quan. Tôi đang ở bên ngoài nơi ở của cô ấy, nhưng việc canh gác như thế này, sẽ không làm cho sư muội tức giận đúng không? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam bỗng đột ngột hỏi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sững sờ, sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tôi nhớ chỗ ở của dì nhỏ cũng giống với của Tô Kỳ? Anh cho rằng nơi đó thích hợp cho cao thủ Lục giai bế quan sao? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam sững sờ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Không thích hợp. ͏ ͏ ͏
- Cho nên, dì nhỏ vốn dĩ không hề bế quan. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam có chút lạnh trong lòng: ͏ ͏ ͏
- Vậy tôi ngang nhiên đứng ở chỗ này, sẽ không bị ghét bỏ chứ? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam từ nhỏ đến lớn đều vô cùng thận trọng, trước kia khi ở bên hồ nhìn lén Nguyệt Tịch, chỉ sợ bị phát hiện, cũng may bà chỉ quay đầu nhìn lại một lần. ͏ ͏ ͏
Nhỡ bà phát hiện ra, không cho hắn xem liền tiêu. ͏ ͏ ͏
Lúc biết Nguyệt Tịch thường xuyên xuất hiện ở Hồ Thánh Thú, hắn thường gác lại việc tu luyện của mình trong khoảng thời gian ấy, sau đó đến nhìn Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Mấy trăm năm đều là như vậy. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam rất quan tâm đến Nguyệt Tịch, và cũng rất sợ Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Hồi trước hắn có nói với người bạn tốt bán đậu hũ về chuyện này, nhân tiện hỏi hắn làm thế nào để gần gũi với sư muội mình. ͏ ͏ ͏
Câu trả lời là, trở nên mạnh mẽ hơn. ͏ ͏ ͏
Cho nên hắn một mực muốn trở nên mạnh mẽ hơn, một mực đứng sau Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Mãi đến Thất giai, hắn mới hoàn toàn xuất hiện trước mặt bà, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng nói được vài câu. ͏ ͏ ͏
Tất nhiên, việc đứng sau bí mật nhìn Nguyệt Tịch, cũng khiến hắn cảm thấy thuận tiện. ͏ ͏ ͏
Bây giờ trắng trợn đứng ở đây không khỏi khiến hắn có chút bất an. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả mới đáp: ͏ ͏ ͏
- Không to tát như anh nghĩ đâu, có điều anh đã chọc tức dì nhỏ như thế nào? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi không có chọc tức sư muội, tôi vừa mới trở về thôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Không chọc tức dì, sao dì lại không chịu gặp anh? ͏ ͏ ͏
- Sư muội chỉ nói cần bế quan, còn đặc biệt dặn Huyền Vũ nói với tôi như thế. ͏ ͏ ͏
- Chỉ mặt đặt tên? ͏ ͏ ͏
- Gần như là vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất lực: ͏ ͏ ͏
- Đây không phải là muốn để anh biết cô ấy không muốn gặp anh sao? Nếu là người khác tới, tiểu ô quy sẽ không cần nói dì nhỏ đang bế quan. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam ngạc nhiên: ͏ ͏ ͏
- Vậy sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Hẳn là. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏
- Thế giờ tôi phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Tốt hơn hết vẫn nên gặp mặt. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam khổ sở đáp: ͏ ͏ ͏
- Nhưng sư muội không ra ngoài. ͏ ͏ ͏
- Thế này đi, anh nghĩ ra một chuyện ngoài ý muốn nào đó, vừa hay dẫn dì nhỏ đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Hồi xưa những lúc Tô Kỳ không chịu gặp, tôi thường hay nghĩ vậy. Nếu bây giờ mà bất ngờ có động đất, Tô Kỳ sẽ sợ hãi trực tiếp chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đưa ra ý tưởng. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nghe vậy hơi bối rối, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏
- Không thì tiểu hữu giúp tôi nghĩ ra cách nào đó đi? Tôi không giỏi chuyện này lắm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Tôi sẽ nỗ lực, nhưng nếu không được, anh có thể tiếp tục chờ. ͏ ͏ ͏
Sau khi cúp điện thoại, Kiếm Thập Tam đứng đó có chút bất an, lúc đầu hắn vẫn còn có chút ngang ngược nhưng giờ thì hết rồi. ͏ ͏ ͏
Lâu lâu lại nhìn vào phòng của Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch ở bên trong tò mò nhìn Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi huynh ấy gọi cho ai, khí thế tự nhiên thay đổi. ͏ ͏ ͏
Mới nãy vẫn còn tự hào canh cửa mà giờ đã như đứa trẻ mắc sai lầm. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhìn Kiếm Thập Tam bên ngoài: ͏ ͏ ͏
- Hóa ra cũng biết mình hiểu sai? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam rất ít nói chuyện với mọi người, thật ra người rút kiếm thường khá độc đoán, muốn hắn nhận sai? ͏ ͏ ͏
Vô cùng khó. ͏ ͏ ͏
Nhưng Nguyệt Tịch không định ra ngoài, muốn đợi bao lâu thì đợi, còn hơn đi ra ngoài mấy trăm năm mà không trở lại. ͏ ͏ ͏
Khi Nguyệt Tịch nhớ đến Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh liền thực sự xuất hiện. ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sư phụ, mau cứu con. ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Tĩnh Nguyệt đột nhiên vang lên. ͏ ͏ ͏
- Sư phụ còn có con nữa. ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Tô Kỳ cũng truyền đến. ͏ ͏ ͏
Theo sau còn có cả một luồng khí tức như cuồng phong, vô cùng khổng lồ, không phải thứ Tam giai như đám Tĩnh Nguyệt có thể so sánh. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch giật mình, nhanh chóng đi ra ngoài, khi vừa bước ra, đã phát hiện Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ đã tiếp đất an toàn. ͏ ͏ ͏
Luồng khí tức kia cũng biến mất. ͏ ͏ ͏
Không cần nghĩ cũng biết, sư huynh của bà đã ra tay. ͏ ͏ ͏
Uổng công bà đặc biệt chạy ra ngoài, lo lắng vô ích. Bà bỗng muốn giết Tĩnh Nguyệt và Cửu Tịch. ͏ ͏ ͏
Sau đó bà lạnh lùng nhìn hai học trò xui xẻo, nói: ͏ ͏ ͏
- Hai đứa có chuyện gì đây? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ như không biết chuyện gì, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏
- Hẳn là do thời tiết xấu, đường trơn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ nói đúng đấy ạ. ͏ ͏ ͏
Bốp, bốp. ͏ ͏ ͏
Không bao lâu, Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ lặng lẽ đứng sang một góc. ͏ ͏ ͏
Trán của hai người đều ửng đỏ. ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất