Chương 369: Khổ
Ông chú tức giận nói.
- Phạm pháp hay không ta không biết, nhưng nơi này là khu chúng tôi, không phải là của mấy đứa. Mấy đứa đâu phải người khu này đâu? Hiện tại xéo đi nhanh lên, nếu không đừng trách tôi tìm bảo vệ đến đuổi người!
Trần Vĩ nói.
- Chú ơi, chúng cháu chỉ chơi bóng thôi mà, chú không cần phải làm vậy chứ? Cùng lắm chúng cháu không làm mất trật tự còn không được ạ?
- Tôi nói không được thì không được, Giờ! Thì! Đi ngay! Nếu không đừng trách tôi đến trường mấy đứa kiện đấy!
Ông chú vô cùng kiên quyết.
Nghe thấy bị kiện lên trường học, đám Vương Khôn, Trần Vĩ hơi sợ, chúng vẫn còn là học sinh, bị người bên ngoài đến trường kiện thì ảnh hưởng quá lớn.
Ngay lúc do dự có đi hay không, một người phụ nữ chạy tới, vừa chạy vừa hô:
- Lỗ Huy, anh làm gì đấy? Mấy đứa nhỏ chơi bóng, anh lại nổi điên gì?
- Nổi điên gì chứ?
Lỗ Huy bất mãn nói, sau đó trừng đám Vương Khôn:
- Đi ngay đi, tôi nói được thì làm được đấy!
Nói xong, Lỗ Huy quay người sang người phụ nữ, họ nói gì đó, Lỗ Huy cắm đầu đi lên tầng. Sau đó cô ấy mới chạy tới, hơi áy náy nói:
- Ngại quá, chú có hơi nóng tính. . .
Vương Khôn hỏi.
- Dì ơi chúng cháu chơi bóng tiếp chú ấy sẽ không đến trường làm ầm ĩ chứ ạ?
Dì ấy cười khổ nói:
- Đúng là chú ấy có thể làm vậy nhưng mấy đứa yên tâm, dì về khuyên chú một chút. Nếu không, hôm nay mấy đứa cứ nghỉ trước nhé. . .
Vương Khôn trợn mắt nói:
- Được, gặp ngay người không nói lý. Trần Vĩ, ngày mai tái chiến?
Trần Vĩ gật đầu nói:
- Cũng chỉ đành vậy.
Nói xong, hai phe rời đi.
Phương Chính không nhúng tay vào chuyện này, chỉ yên lặng nhìn tất cả, cho đến khi đám Trần Vĩ, Vương Khôn rời đi, hắn mới vỗ vỗ đầu Độc Lang, chuẩn bị đi.
Dì kia nhìn đám Vương Khôn, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đi lên tầng. Kết quả, vừa vào cửa, dì đã nghe thấy tiếng cãi vã.
- Cha, sao cha làm như vậy?
- Vì chúng nó làm phiền dân!
- Làm phiền ai? Giữa ban ngày, bọn họ làm phiền ai?
- Làm phiền cha!
Sau đó là tiếng đóng cửa.
Dì đi vào phòng, thấy chú xị mặt ngồi ở trên ghế sa lon, hút thuốc.
Dì nhìn Lỗ Huy, lại nhìn cửa phòng con trai, thở dài nói:
- Lỗ Huy, em biết anh tức giận nhưng cũng không thể nổi điên như thế. Mấy đứa kia chỉ chơi bóng thôi, anh làm gì chứ?
- Tiểu Chính thế này rồi mà chúng còn tới kích thích nó, anh mặc kệ được ư?
Lỗ Huy hung hăng ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Dì cười khổ, cũng không biết nên nói gì, đành phải đổi chủ đề hỏi:
- Bác sĩ nói thế nào?
Lỗ Huy cau mày, khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Không có biện pháp nào có hiệu quả ngay được, bác sĩ đề nghị chúng ta nên đi cùng nó ra ngoài nhiều một chút. Thế nhưng em cũng thấy đấy nó không chịu ra khỏi cửa, còn bị mấy thằng oắt con này kích thích hàng ngày. . .
- Oắt con nào, anh không thể nói dễ nghe hơn à? Con nhà người ta chơi bóng, về sau anh đừng đi làm phiền chúng.
Dì là vợ của Lỗ Huy, tên Tô Vân.
Lỗ Huy không lên tiếng.
Tô Vân bất đắc dĩ nói:
- Anh đấy, cả đời đều ngoan cố, biết rõ là mình sai cũng không chịu nhận.
Lỗ Huy buồn bã nói.
- Anh không sai, anh ở đây ngày nào sẽ không cho phép chúng đến chơi bóng.
Tô Vân thở phì phò đứng lên nói.
- Anh. . . Sao anh cứng đầu thế!
Lỗ Huy không lên tiếng, lại châm một điếu thuốc, ra sức hút, hai ba lần đã tắt một điếu . . chìm trong làn khói không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng rất rõ ràng, chú rất quật cường, căn bản không có ý nhận sai.
Tô Vân bất đắc dĩ thở dài, gõ cửa phòng Lỗ Chính, rồi đẩy cửa đi vào.
Cửa sổ rất lớn, nhưng trong phòng lại lờ mờ, màn cửa kéo kín chỉ để lại một khe hở, còn không mở đèn. Một thiếu niên ngồi trên xe lăn, tựa vào cửa sổ, ngu ngơ nhìn sân bóng trống rỗng bên ngoài.
Tô Vân khẽ gọi.
- Tiểu Chính. . .
Thiếu niên quay đầu, sắc mặt tái nhợt, không cười, chỉ có yên lặng, tự ti và khổ sở.
Nhìn thấy Lỗ Chính như thế, Tô Vân đi qua, nhẹ nhàng ôm đầu con, nói nhỏ:
- Tiểu Chính, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên. Sau này con cũng có thể đi chơi bóng rổ, có lẽcòn trở thành một ngôi sao ấy chứ.
- Thế nhưng giờ con còn không đi được.
Lỗ Chính khẽ đáp, giọng nói có chút bất mãn, phẫn nộ và cả tuyệt vọng.
Tô Vân dịu dàng nói.
- Không đâu, bác sĩ đã nói chỉ cần con chịu thử rồi sẽ có một ngày có thể đi, thậm chí còn có thể chạy nhảy, đến lúc đó con phải biểu diễn cho mẹ xem một cái úp rổ nha, mẹ rất là hy vọng đó.
Nhưng Lỗ Chính không nói gì, chỉ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Tô Vân nói.
- Tiểu chính, hôm nay trời đẹp, mẹ đẩy con ra ngoài đi dạo một chút nhé.
Lỗ Chính khẽ nói.
- Mẹ, con muốn ở một mình.
Tô Vân nghe vậy, mặt mũi đắng chát, vỗ vỗ vai Lỗ Chính:
- Ừ, nếu con muốn đi ra ngoài thì cứ gọi mẹ.
Nói xong, Tô Vân đi ra, Lỗ Chính lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhìn sân bóng rổ, như đang nhìn thấy một người nhảy lên, úp rổ hoàn hảo. . .
Lúc Tô Vân đi ra, Lỗ Huy đã không có ở đây, trong gạt tàn chất đầy tàn thuốc, còn có điếu đang cháy đỏ, từng sợi khói bay lên, hiển nhiên chú mới đi không lâu.
Mà giờ phút này, Phương Chính đang dẫn Độc Lang đi ở bên ngoài.
- Sư phụ, vừa nãy là chuyện gì vậy ạ? Sao một đám người lại bị một người đuổi đi? Người kia mạnh vậy ạ?
Độc Lang đi theo Phương Chính, tò mò hỏi.
Phương Chính nói:
- Tịnh Pháp, con phải nhớ thế giới này, rất nhiều chuyện đều không phải dùng vũ lực là có thể giải quyết. Nhiều người có đôi khi cũng sẽ sợ ít người nha.
Độc Lang suy một ra ba.
- Vậy giống như chúng con đều sợ sư phụ ạ?
Phương Chính nghe khó chịu thế nhỉ? Cái gì gọi là giống như chúng sợ hắn, chẳng lẽ hắn đáng sợ đến thế à?
Độc Lang thấy Phương Chính không lên tiếng, lập tức hỏi:
- Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Bây giờ à, đi chung quanh một chút đi.
Phương Chính cũng không biết nên đi đâu, nơi đây hoàn toàn là một thành thị xa lạ, nhìn kiến trúc cũ cũ, nhiều nhất là huyện thành, không phải đô thị lớn. Đi không bao xa, ngoặt vào một cái là thấy một trường tủng học, trước cổng có không ít người bán hàng, bán quà vặt, , bán văn phòng phẩm. Một đoàn học sinh ra ra vào vào, hoặc là vây quanh quầy hàng chọn đồ, hoặc là đứng tại cổng tán gẫu. Mấy chiếc xe hơi bíp còi liên tục muốn đi qua lại vô cùng khó khăn. Nhưng có vẻ mọi người không ngại chậm nhạp, tựa hồ đều đã quen thuộc. . .
Nhìn cửa sân trường nhộn nhịp, Phương Chính thầm nói:-
- Thật sự là hoài niệm. . .
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~