Chương 405: Suy đoán về linh cảnh (2)
Quan Nhã đánh giá hắn, cười nói:
“Chuyện này là cơ mật, chính phủ tuyên bố đối với bên ngoài là linh cảnh từ xưa đã có. Chị là vì gia tộc quan hệ, mới hiểu biết bí mật trong đó. Bình thường mà nói, chị là không thể nói cho cậu, cậu nhớ giữ bí mật.”
Trương Nguyên Thanh vội vàng nói: “Cảm ơn chị Quan Nhã để mắt, về sau em chính là chó liếm của chị.” Ý tứ của cô rất rõ ràng, chúng ta quan hệ tốt, cho nên chị mới nói cho cậu.
Quan Nhã cười khanh khách nói: “Liếm như thế nào?”
Bây giờ có thể liếm... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
Quan Nhã đạp chân phanh, thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: “Cậu có phải đã phát giác ra cái gì hay không?”
“Chị không cảm thấy sự tồn tại của giá trị đạo đức rất không hợp lý sao, bản chất của thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, từ cổ đến nay, nhân loại thành lập bộ lạc, vương triều cùng chính quyền, những tổ chức này chế định trật tự, trên bản chất vẫn là cường giả vi tôn.” Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói:
“Bởi vì những tổ chức này đủ mạnh, cho nên bọn họ chế định quy tắc, giá trị đạo đức tồn tại, chính là một bộ phận của quy tắc, như vậy bên trên nhất định có cường giả. Cho nên linh cảnh căn bản không phải hiện tượng siêu tự nhiên, mà là con người sáng tạo.”
Quan Nhã tỉ mỉ đánh giá hắn, trong ánh mắt lộ ra sự thưởng thức của một nữ nhân đối với nam nhân:
“Không tệ, rất sâu sắc, cậu mới trở thành Linh cảnh hành giả không đến hai tháng, đã ý thức được vấn đề này. Càng nhiều người, sẽ không đi nghĩ những chuyện không quan hệ với mình, cho dù từng có nghi hoặc, cũng sẽ không miệt mài theo đuổi, lựa chọn thích ứng trong mọi tình cảnh, nước chảy bèo trôi.”
Trương Nguyên Thanh tiếp theo lại mang bản chép tay Tam Đạo sơn, ghi chép tu đạo của âm Dương Tán Nhân nói cho Quan Nhã.
Quan Nhã nhíu mày: “Cá này chị ngược lại chưa từng nghe nói, nhưng rất hợp lý. Ừm, cậu cảm thấy “thiên địa có biến” là có ý tứ gì?”
Trương Nguyên Thanh lắc đầu: “Chị Quan Nhã, chị sao đột nhiên không có đầu óc rồi? Vấn đề này cấp bậc quá cao, âm Dương Tán Nhân sinh ở niên đại đó cũng không biết, em làm sao biết?”
Quan Nhã cả giận nói: “Không có đầu óc làm sao vậy, cậu có ý kiến?”
Đầu óc tuy là thứ tốt, nhưng ngực chị lớn như vậy, không có cũng được. Trương Nguyên Thanh nói: “Xinh đẹp như vậy, không có đầu óc không phải càng tốt sao.”
Quan Nhã lườm nguýt, hầm hừ nói: “Coi như cậu khen chị, ý tứ của chị là, thiên địa đã có biến, giới hạn tu hành giảm xuống, vậy vì sao đến bây giờ, đột nhiên lại có thể tu hành.”
Trương Nguyên Thanh lập tức nói: “Bởi vì linh cảnh xuất hiện.”
Quan Nhã gật đầu: “Vậy linh cảnh là xuất hiện như thế nào? Ừm, vấn đề này cấp bậc càng cao hơn, nhưng chúng ta vẫn như cũ có thể từ trong đó cân nhắc ra một vài thứ. Ví dụ như, là ai sáng tạo ra linh cảnh? Lấy phương thức như thế nào sáng tạo ra linh cảnh? Sáng tạo ra linh cảnh mục đích là cái gì?”
Ba vấn đề của Lão tài xế, làm Trương Nguyên Thanh lâm vào trầm ngâm. Đại khái mười mấy giây sau, hắn chậm rãi nói:
“Đầu tiên, sáng tạo linh cảnh khẳng định không phải đám người kia đời Minh, bọn họ nếu có năng lực này, sẽ không chịu giới hạn bởi thời đại mạt pháp.”
Tu vi của âm Dương Tán Nhân, ở lúc ấy cũng đã là tiêu chuẩn hàng ngũ đứng đầu rồi, mà hắn cũng phải than thở một tiếng “Ô hô ai tai” .
Mà như lão mõ ẩn sĩ cao nhân thâm tàng bất lộ như vậy, vẫn bị trở thành một bộ phận của linh cảnh, nghĩ kỹ mà sợ nha.
“Thời đại mạt pháp?” Quan Nhã ngẩn ra: “Cách nói này không tệ.”
“À, đọc trong tiểu thuyết mạng.” Trương Nguyên Thanh tiếp tục phân tích:
“Em cảm thấy so với suy nghĩ lấy phương thức thế nào sáng tạo linh cảnh, không bằng nghĩ loại tồn tại kia là như thế nào nghịch chuyển thời đại mạt pháp. Thậm chí, chị Quan Nhã, chị cảm thấy thời đại mạt pháp có thể có liên quan với loại tồn tại kia hay không?”
Quan Nhã: “Tiếp tục nói.”
“Về phần mục đích sáng tạo linh cảnh, em có hai ý nghĩ, một, có thể từ trên thân Linh cảnh hành giả bắt tay vào làm nghiên cứu. Hai, phá giải bí mật, nghiên cứu linh cảnh.” Trương Nguyên Thanh theo cách nói này, tiếp tục xâm nhập:
“Ví dụ như, Linh cảnh hành giả có cái gì nhất trí, hướng đi chung, hoặc nhiệm vụ vân vân, chế tạo Linh cảnh hành giả, chung quy phải có mục đích chứ, ý nghĩ của em là trận doanh đối kháng.”
Quan Nhã nheo mắt, hỏi: “Cậu vì sao sẽ nghĩ như vậy?”
“Bởi vì trận doanh hợp pháp cùng trận doanh tà ác cổ đại, tựa như không có nhiệm vụ cưỡng chế chém giết, càng nhiều là nghề nghiệp hợp pháp không quen nhìn nghề nghiệp tà ác cho nên ra tay trừng phạt cái ác. Mà Linh cảnh hành giả với nhau, trận doanh đối kháng có thưởng thanh danh, có thưởng giá trị đạo đức, trong phó bản còn có trận doanh đối kháng, đặc biệt cái sau, là tính cưỡng chế. Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của em, không có chứng minh thực tế.”