Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ Vương Lệ Quyên sẽ đến Quận Hoài Châu làm Chủ tịch. Bên này đã có Vương Lệ Mai là người khó chơi, bên kia lại có Vương Lệ Quyên đúng là thú vị.
Vương Lệ Quyên từ trên mặt Triệu Quốc Đống là có thể nhận ra hắn đã biết việc này. Căn cứ theo cô biết thì việc mình đến làm Chủ tịch Hoài Châu coi như không thay đổi. Nói cách khác cô cùng làm việc ở Hoài Khánh với Triệu Quốc Đống. Chẳng qua một bên là Chủ tịch quận, một bên là Phó thị trưởng, mà hai bên ở cùng một địa bàn thì đúng là sẽ càng có nhiều cơ hội qua lại.
Vương Lệ Quyên hoàn toàn không biết gì về Hoài Châu, trên thực tế cô muốn tới nơi có điều kiện kém hơn, vì các nơi đó có quan hệ không quá phức tạp. Nhưng cô không ngờ trên tỉnh lại suy nghĩ điều cô tới Hoài Khánh, có lẽ do Hoài Khánh không quá xa An Đô nên thuận tiện cho gia đình hơn.
Hôm nay không dễ nhờ chị em Vưu Liên Hương hẹn Triệu Quốc Đống ra ngoài, đây là cô hy vọng có thể tạo được quan hệ trước khi mình đến Hoài Khánh.
- Thị trưởng Triệu, sau này xin ngài giúp nhiều.
- Ha ha, Chủ tịch Lệ Quyên, phải là chị giúp tôi mới đúng, tôi sống trên địa bàn Hoài Châu, chị là quan phụ mẫu.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Thị trưởng Triệu trêu tôi rồi.
Vương Lệ Quyên cười nói.
- Nói thật đó, vừa nãy Vưu tỷ nói làm tôi rất vui. Tôi cũng mới tới Hoài Khánh nên không biết gì, bây giờ có thêm người quen thì về sau giúp đỡ lẫn nhau được mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Thị trưởng Triệu, tôi cũng không biết gì bên Hoài Khánh. Đáng lẽ nên đợi khi Ban Tổ chức cán bộ phát văn bản thì mới nói chuyện, nhưng nghĩ tới Thị trưởng Triệu đã đến Hoài Khánh trước, tôi lại không quen ai ở Hoài Khánh nên muốn sớm gặp ngài trước, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Vương Lệ Quyên đúng là giỏi ăn nói, lời nói làm người ta thích nghe.
- Chị đúng là giỏi nói, chị đáng lẽ nên gặp Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà trước để yên tâm mới đúng, bọn họ mới là lãnh đạo trực tiếp của chị. Hai người bọn họ thay mặt Thị ủy, chính quyền Thị xã Hoài Khánh. Gặp tôi vô dụng.
Triệu Quốc Đống đưa cho chị em Vương Lệ Quyên cốc nước ấm rồi nói:
- Lệ Mai, tôi thấy hai chị em của chị đúng là có duyên với tôi. Vừa rời khỏi chị, bây giờ lại ở chung cùng chị của chị.
Vương Lệ Mai ở trong chính trị nên không sợ gì với mấy lời nói mập mờ này nên cười nói:
- Đúng thế Thị trưởng Triệu, nếu không ngài điều tôi tới Hoài Khánh, để hai chị em tôi ở cùng ngài.
Vương Lệ Mai nói như vậy làm Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Chẳng qua Vưu Huệ Hương từ phòng vệ sinh đi ra liền cười mắng:
- Lệ Mai, em muốn chết à mà dám nói như vậy? Quốc Đống còn chưa lấy vợ đâu.
- Huệ Hương tỷ, bây giờ có những người chưa kết hôn mà được đãi ngộ như kết hôn nhiều mà, có phải không Thị trưởng Triệu?
Không làm cấp dưới của Triệu Quốc Đống làm Vương Lệ Mai đỡ căng cứng hơn, nói chuyện cũng ngang nhiên hơn.
- Thị trưởng Triệu, ngài đừng nói với chúng tôi là ngài vẫn giữ được trái tim trong sáng đó.
- Vương Lệ Mai, lời này của chị không sợ hại chết người à. Tôi làm ở Tây Giang một năm sao không thấy chị giỏi nói như vậy?
Triệu Quốc Đống đúng là hoàn toàn thua Vương Lệ Mai. Hắn không nhịn được lau mồ hôi.
Mấy người phụ nữ đã kết hôn thấy Triệu Quốc Đống chật vật như vậy liền không nhịn được cười phá lên. Vưu Liên Hương càng cười ngửa từ trước ra sau, bộ ngực căng tròn run lên. Mặc dù có chiếc áo ngoài và áo lót che đậy nhưng vẫn muốn thoát ra.
- Được rồi Quốc Đống, cậu cũng lớn rồi, chẳng lẽ không tìm một nửa sao?
Vưu Huệ Hương nhịn cười mà nói.
- Ừ, đó là do lãnh đạo không quan tâm tới tôi.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Năm nay tôi kết hôn.
- Ồ?
Mấy người phụ nữ tò mò nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống:
- Ở đâu?
- Người trên không.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Làm ở Bộ Ngoại giao, chạy khắp nơi. Do lãnh đạo giới thiệu, cảm thấy hợp với tính cách của tôi, vừa gặp là thấy hợp ý nhau nên quyết định. Hai bên đều không còn trẻ nên cũng đến lúc kết hôn.
Vưu Liên Hương và Vương Lệ Quyên đều thấy trong giọng của Triệu Quốc Đống có cảm giác gì đó mà các cô không thể nói thành lời. Giống như Triệu Quốc Đống không coi trọng việc hôn nhân, giống như nó là nghĩa vụ. Nhưng từ vẻ mặt Triệu Quốc Đống lại không thấy sự khó chịu.
- Nhưng cô ấy ở Bắc Kinh, hai người hai nơi cũng không phải biện pháp.
Vưu Huệ Hương nghĩ thực tế hơn. Cô nói.
- Huệ Hương tỷ, bây giờ giao thông và thông tin phát triển mà. Hơn nữa bay lên Bắc Kinh chỉ hơn hai tiếng, Hoài Khánh cũng gần sân bay thì càng tiện hơn.
Triệu Quốc Đống nói:
- Khoảng cách cũng có khi hay, giữ khoảng cách thì càng làm tình cảm duy trì lâu dài.
- Không ngờ cậu còn có ý này, đây là những người bất đắc dĩ mới nói để tự an ủi mình. Chẳng lẽ cậu thật sự muốn mỗi người một nơi sao?
Vưu Huệ Hương bĩu môi nói.
- Được rồi, không nhắc chuyện này được không? Chúng ta nói sang thân phận của Chủ tịch Lệ Quyên thay đổi đi. Làm như thế nào để Chủ tịch Lệ Quyên có thể tiến lên làm Bí thư mới là quan trọng nhất. Tôi cảm thấy mọi người đều có trách nhiệm với việc này.
Triệu Quốc Đống nói với giọng khôi hài làm mọi người cùng cười phá lên.
….
Triệu Quốc Đống đến trước cửa văn phòng Trần Anh Lộc, thư ký Tiểu Tô của Trần Anh Lộc liền đi tới nói:
- Thị trưởng Triệu, Bí thư Trần còn đang cùng Thị trưởng Hà nói chuyện, mời ngài đến phòng tôi chờ một chút.
- Ừ.
Triệu Quốc Đống nói.
Một tuần sau tết ở Hoài Khánh cũng giống Ninh Lăng. Có việc cố gắng làm xong trong buổi sáng, trưa đều có những buổi ăn mừng xuân, chiều uống rượu thì sao làm được việc. Mỗi cơ quan chỉ cần vài người ở lại làm việc là đủ.
Chẳng qua lãnh đạo Thị xã thì phải giữ kỷ luật. Tuần đầu của năm mới cũng phải suy nghĩ xem năm nay mình triển khai công việc như thế nào? Các ngành cũng sẽ trình kế hoạch năm lên, mọi người cũng phải kết hợp ý tưởng của mình mà tìm con đường mới, đưa ra dàn ý rồi để thư ký viết văn, coi như là một quy hoạch trong công việc. Sau đó trong Hội nghị thường ủy hoặc hội nghị thường trực Ủy ban tuần tới phải đưa ra để lãnh đạo chủ yếu căn cứ vào ý kiến của anh mà tạo thành kế hoạch công việc trong cả năm của Thị xã.
- Tiểu Tô, Bí thư Trần tìm tôi có việc gì?
Triệu Quốc Đống cũng không biết sao ngày thứ hai sau khi đi làm mà Trần Anh Lộc đã gọi mình tới, Hà Chiếu Thành cũng tới. Xem ra là việc bên Ủy ban, chẳng qua bây giờ còn chưa gọi hắn vào thì có lẽ hai vị lãnh đạo còn đang trao đổi.
- Tôi không rõ, sáng nay Thị trưởng Hà tới sớm, sau đó Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà ở trong văn phòng nói chuyện. Sau đó Bí thư bảo tôi mời ngài tới đây.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Tiểu Tô vừa nói xong liền sang phòng bên gõ cửa.
- Bí thư Trần, Thị trưởng Triệu tới.
- Mời vào.
Trần Anh Lộc nói.
Triệu Quốc Đống vào văn phòng liền thấy ở đây đầy khói thuốc làm hắn thiếu chút nữa ho khan.
- Bí thư Trần, thuốc làm người ta ung thư, ngài đây là muốn độc hại tôi và Thị trưởng Hà.
Trần Anh Lộc nghiện nặng, một ngày hết bao rưỡi. Chẳng qua Trần Anh Lộc lại có thói quen chỉ hút thuốc đắt lắm là 20 tệ, mấy loại như Trung Hoa lại không hút.
- Ha ha, độc hại cậu và Thị trưởng Hà là việc nhỏ, không qua được cửa lần này mới là việc lớn. Quốc Đống, năm trước do cậu mới tới nên tôi và Thị trưởng Hà không ném việc phiền lòng cho cậu, muốn cậu có cuối năm yên ổn. Bây giờ sang năm mới thì cũng nên để cậu biết tình hình, để cậu chia sẻ áp lực cho tôi và Thị trưởng Hà.