Tính cách Nhâm Vi Phong có điểm tương tự với Ninh Pháp, một khi nhận định sẽ lập tức đi làm.
Khi Triệu Quốc Đống về nhà nghỉ, Nhâm Vi Phong liền tới tìm Ứng Đông Lưu.
Gần tiếng sau Ứng Đông Lưu đã liên lạc với Vương Dương và hẹn thứ hai gặp ở Bắc Kinh bàn về thủ tục mời Trương Dật Kinh đến An Nguyên khảo sát. Điều này làm Nhâm Vi Phong rất hưng phấn.
Công việc Ninh Pháp khá bận nên sáng hôm sau Nhâm Vi Phong mới có cơ hội báo cáo với Ninh Pháp.
Khi Nhâm Vi Phong nói ra suy nghĩ và ý đồ của Triệu Quốc Đống ra, Nhâm Vi Phong lúc nhíu mày, lúc nhăn trán.
- Đây là quan điểm của Triệu Quốc Đống hay là quan điểm của người khác được cậu ta nói ra?
Nhâm Vi Phong hỏi một câu rồi lập tức lắc đầu nói:
- Vi Phong, đây không phải quan điểm của Thái Chánh Dương. Tôi thấy là quan điểm của Triệu Quốc Đống. Ừ, cậu trẻ này không đơn giản, có thể hiểu rõ tình hình trong và ngoài nước như vậy, có cái nhìn đại cuộc, hiếm có.
- Bí thư Ninh, tôi cũng hiểu quan điểm của Triệu Quốc Đống rất thú vị. Nếu như có thể khiến Trung ương cho rằng An Nguyên phát triển sẽ mang tới tác dụng thúc đẩy khu vực xung quanh phát triển thì tôi tin rằng quan điểm này của Triệu Quốc Đống rất có thể tiến hành.
Ninh Pháp một lúc lâu không trả lời Quan điểm của Triệu Quốc Đống có thể áp dụng, nếu thật sự được Trung ương khẳng định thì đúng là hạng mục đã thành công một nửa. Về phần Ứng Đông Lưu đi liên lạc với giao sư thì mặc dù tạo thành một chút tác dụng nhưng tuyệt đối không thể so sánh với trọng trách trên vai mình.
Chẳng qua nhiệm vụ này không phải dễ hoàn thành. Lần này lên Bắc Kinh sẽ phải gặp những lãnh đạo cao cấp nhất của quốc gia mà thuyết phục bọn họ đồng ý với quan điểm này. Chẳng qua Ninh Pháp cũng nắm chắc đôi chút. Trung ương đảng Quốc Vụ Viện đưa ra chính sách phát triển khu vực trung tây. Căn cứ theo tin y biết thì Trung ương rất nhanh sẽ có hành động thực tế. Mà An Nguyên có vị trí địa lý đặc biệt, làm như thế nào phát huy tác dụng đòn bẩy của An Nguyênthì phải xem thao tác của ỉnh Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh An Nguyên.
Ứng Đông Lưu đã lên Bắc Kinh, lần đầu Ninh Pháp thấy Ứng Đông Lưu chú trọng một hạng mục như vậy. Từ trước đến giờ quan điểm phát triển của Ứng Đông Lưu và mình có khác nhau Quan điểm phát triển áp đảo tất cả của Ninh Pháp làm Ứng Đông Lưu ý kiến, cho rằng vừa phát triển kinh tế vừa phải chú ý những vấn đề khác, không thể mù quáng. Vì thế Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu đã nhiều lần trao đổi với nhau.
Hai người cũng thừa nhận vài quan điểm của đối phương, nhưng khi áp dụng vào trong công việc cụ thể sẽ sai khác đôi chút. Cũng may chuyện cụ thể không ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai người.
Nhưng hạng mục này Ứng Đông Lưu lại tỏ thái độ khác hẳn, điều này làm Ninh Pháp có cái nhìn khác về Ứng Đông Lưu. Tầm quan trọng của ngành sản xuất điện tử thông tin có lẽ Ứng Đông Lưu cũng đánh giá rất cao, đây là nguyên nhân mà Ứng Đông Lưu muốn thu hút hạng mục này vào. Mà Ninh Pháp cũng đồng ý với quan điểm đó.
- Vi Phong, tôi thấy ý tưởng của Triệu Quốc Đống có thể áp dụng. Như vậy đi, hai hôm tới tôi sẽ lên Bắc Kinh. Ừ tốt nhất là chờ Chủ tịch Đông Lưu trở về. Y cũng cần tìm vài bộ liên quan, đến lúc đó tôi lại đi, ngoài ra sợ rằng phải báo cáo với lãnh đạo Quốc vụ viện, mong được bọn họ ủng hộ. Bên Thượng Hải nhất định cũng đang cố gắng nên áp lực của chúng ta là rất lớn.
- Triệu Quốc Đống cũng nói bên Thượng Hải sợ rằng không coi trọng chúng ta, đây là cơ hội của chúng ta. Điều kiện của Thượng Hải ở điểm này mặc dù tốt nhưng An Nguyên chúng ta lại ở vị thế rất quan trọng trong phát triển khu vực trung tây, tôi nghĩ chúng ta có thể thành công. Ở Trung Quốc chính trị áp đảo tất cả. Hơn nữa điều kiện ở An Nguyên chúng ta cũng không phải không có.
Nhâm Vi Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, cho nên chúng ta sẽ không dễ dàng chấp nhận thất bại, tôi thấy ngày kia mình sẽ lên Bắc Kinh, bên này anh quan tâm nhiều.
Ninh Pháp suy nghĩ rồi nói:
- Tôi lo điều kiện của Hoài Khánh khó lọt vào mắt công ty kia, dù sao Hoài Khánh chỉ là Thị xã nên vẫn kém. Cho nên ý của tôi là để An Đô chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng bất trắc.
Nhâm Vi Phong ngẩn ra rồi gật đầu nói:
- Điều kiện của Hoài Khánh đúng là kém một chút, để An Đô chuẩn bị cũng là cần thiết. Chỉ là hạng mục này nếu rơi vào An Đô thì ..
- Vi Phong, không nên xem nhẹ giác ngộ chính trị của các đồng chí lãnh đạo Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh. Tôi tin trước quyết định có lợi cho kinh tế toàn An Nguyên phát triển của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh thì bọn họ sẽ hiểu. Ừ, chuyện này tạm thời không nên thông báo với Hoài Khánh, vẫn bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, dù hạng mục này không thể tiến vào Hoài Khánh thì sau này vẫn có thể có hạng mục khác mà. Khu Khai Phát Hoài Khánh tăng điều kiện mềm lên cũng giúp bọn họ trong việc thu hút đầu tư.
Ninh Pháp đứng lên nói:
- Về phần Triệu Quốc Đống đưa ra việc mời người phụ trách của Quỹ đầu tư mạo hiểm đến An Nguyên khảo sát, tôi cảm thấy ý này rất tốt. Tôi sẽ bảo chủ tịch Đông Lưu nhanh chóng bố trí. An Nguyên chúng ta không chỉ là tỉnh lớn về kinh tế và dân cư của đất liền, đồng thời cũng phải cố gắng tạo thành khu vực cao về tài chính, nhất là Thành phố An Đô. Tôi và Đông Lưu, Chấn Trung đã bàn và quyết định biến An Đô thành trung tâm tài chính của khu vực trung tây, làm cho ưu thế tài chính của An Đô mở rộng ra toàn bộ khu vực.
Ra khỏi văn phòng Ninh Pháp, Nhâm Vi Phong cười khổ một tiếng. Triệu Quốc Đống và bên Hoài Khánh cố gắng nhiều ở việc này nhưng chuyện chưa thành công mà Tỉnh ủy đã có kết luận. Thái độ sau đó của Ninh Pháp chính là không coi trọng Hoài Khánh, coi trọng An Đô hơn.
Nhâm Vi Phong cũng không có ấn tượng tốt gì với An Đô. Dù là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô Miêu Chấn Trung hay Thị trưởng Thành phố An Đô Diêu Văn Trí thì y đều có quan hệ không thân mật. Y cũng biết Diêu Văn Trí có quan hệ mật thiết với Bí thư Ninh, y kính trọng Ninh Pháp nhưng không ảnh hưởng đến thái độ của y đối với Diêu Văn Trí.
Nhưng ngược lại Nhâm Vi Phong rất coi trọng Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống này mặc dù có lúc táo bạo nhưng chưa đầu 30 tuổi nếu không có tính cách này đúng là khác thường. Quan viên cũng là người thì sao không bị độ tuổi ảnh hưởng tới tính cách. Theo Nhâm Vi Phong thấy Triệu Quốc Đống làm rất tốt.
Chẳng qua lần này sợ rằng Triệu Quốc Đống sẽ rất buồn bực, Nhâm Vi Phong khẽ lắc đầu.
….
Triệu Quốc Đống không biết biến hoá đang diễn ra. Hắn mang theo Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát Hoa Lâm – Mai Dã Bình cùng với Chánh văn phòng Ngu Cơ lên máy bay đi Hoài Khánh. Nhâm Vi Phong giao nhiệm vụ cho hắn là đến tìm hiểu tình hình bên Thượng Hải và tiếp xúc đám người Trương Dật Kinh.
Nhiệm vụ này không quá khó khăn, chỉ cần có chút quan hệ ở hắn là tìm được điều kiện của Thượng Hải đưa ra. Đương nhiên anh không thể hiểu rõ mọi hành chính tiết, mà An Nguyên chỉ cần nắm giữ tình hình tổng thể là đủ.
- Thị trưởng Triệu, ngài cảm thấy cơ hội của Hoài Khánh là bao nhiêu?
- Không rõ, ưu thế của Thượng Hải là quá lớn. An Nguyên tập trung toàn bộ sức lực cạnh tranh với Thượng Hải thì còn có chút khả năng. Chủ tịch Ứng đã lên Bắc Kinh, tôi nghe Chủ tịch Nhâm nói Bí thư Ninh trong hai hôm nay cũng lên Bắc Kinh để gặp Lãnh đạo trung ương bàn về việc này.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi thản nhiên nói:
- Không quan tâm việc của tỉnh, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Điều kiện cứng của Khu Khai Phát thì tôi thấy đã đủ, nhưng thiếu là điều kiện mềm, điểm này sau khi từ Thượng Hải về chúng ta còn phải chú tâm hơn nữa.
- Thị trưởng Triệu, hạng mục này có quy mô lớn như vậy, thật sự có thể tới Hoài Khánh sao? Chúng ta có thể thành cái áo cho người khác không?
Ngu Cơ đột nhiên nói.
Triệu Quốc Đống chấn động trong lòng và nhìn chằm chằm vào Ngu Cơ. Ngu Cơ có quê ở Thượng Hải, bây giờ còn có không ít họ hàng ở Thượng Hải, rất quen tình hình Thượng Hải nên lần này hắn mang cô theo. Triệu Quốc Đống cũng gọi cho Mễ Á. Mễ Á lúc này đã về Thượng Hải, cô có không ít bạn học đã vào làm ở chính quyền Thượng Hải, Triệu Quốc Đống hy vọng thông qua cô để hiểu một chút.