Mặt trời nóng bỏng, không khí ẩm ướt, những cây cao lớn san sát nhau trong cánh rừng nhiệt đới, từng quả dứa toát ra mùi thơm mê người đang lủng lẳng trên cây, ngoài ra còn có cây ca cao và cây cà phê cũng đang phát ra mùi thơm nồng nặc, đem đến cho con người không khí ngọt ngào.
Phía xa xa của dãy núi là từng khối đá nối liền nhau, gập ghềnh dữ tợn, ngòai ra ở phía nam là biển rộng xanh thẳm với từng đợt sóng lớn.
Núi cao, biển rộng đã hình thành nên một quan cảnh tuyệt đẹp.
Tuy cảnh đẹp như vậy nhưng lại sắp trở thành chiến trường giết chóc, ta chết ngươi sống.
Nơi này cách Sishui hơn trăm kilômét, ngoài núi ra còn có rừng rậm nhiệt đới, do vỏ trái đất vài triệu năm trước chuyển động làm xuất hiện những núi đá cao, vô số vách núi cheo leo hiểm trở nối nhau kéo dài dọc bờ biển, là tấm chắn tốt nhất cho người nào ẩn núp trong núi.
Đồng thời, ở phía bờ biển bao quanh núi cũng là nơi tốt nhất cho buôn lậu, nhập cư trái phép, giao dịch vũ khí quy mô nhỏ. Hàng năm, không biết có bao nhiêu vụ án giết người, các xác chết vô danh rơi vào trong vùng biển này.
Nếu như trên bờ biển, ngươi ngẫu nhiên thấy được có vài chiếc thuyền đang chạy trên biển và nổ súng bắn nhau liên miên, tiếp đó lại chuyển lên bờ chém giết, từng cỗ thi thể nằm chơ vơ trên cát thì cũng đừng có lấy làm ngạc nhiên và sợ hãi.
Bởi vì hầu như mỗi ngày đều có chuyện như vậy diễn ra.
Vị trí địa lý của nơi này thật sự là rất ưu việt, hơn nữa lực lượng quân đội của chính phủ lại bạc nhược yếu kém, không cách nào tiến hành dẹp lọan được việc buôn lậu thuốc phiện và nhập cư trái phép nơi đây, bởi vì có vô số quan chức Indonesia cũng chỉ huy quân đội của họ thực hiện việc buôn lậu, giao dịch thuốc phiện và vũ khí.
Hàng năm họ nhận được số lượng lớn thuốc phiện sau đó đưa đến Bắc Mỹ, đồng thời mua vào rất nhiều vũ khí, tiếp đó giao dịch và bán cho các thế lực ngầm và các thủ lĩnh các chủng tộc bản xứ.
Vì nơi này có quân đội chính phủ nhúng tay nên nó được coi là thiên đường phạm tội tại Nam Dương.
Kẻ buôn lậu thuốc phiện sẽ từ nơi này đem thuốc phiện vận chuyển đến Bắc Mỹ, Úc và các nơi khác nữa, nơi này đúng thật là một chỗ đáp và trạm tiếp tế rất tốt. Còn những người nhập cư trái phép cũng phải đến nơi này trước khi vượt biên đến các quốc gia ở Bắc Mỹ.
Bờ biển kéo dài gần như vô tận, rừng rậm nhiệt đới rộng lớn, trong này có ẩn chứa rất nhiều thế lực. Thế lực ngầm của dân bản xứ có, các tổ chức nhập cư trái phép cũng có, thậm chí còn có hải tặc và các trùm thuốc phiện của Thái Lan và Miến Điện.
Đương nhiên, cũng không thiếu thế lực ngầm của các tổ chức người Hoa và các phần tử phạm tội của Châu Âu và Mỹ.
Tuy nhiên tại đây thế lực của của Đường Tử Trần mới là này chủ nhân của vùng bờ biển dài đằng đẳng này.
Có được trang bị vũ khí tiên tiến, quân đội được huấn luyện có tổ chức, nguồn tiếp ứng sung túc, thậm chí còn có luôn vệ tinh gián điệp công nghệ cao có thể nắm giữ nhất cử nhất động của tất cả các thế lực khác, cái này thì ngay cả chính phủ Indonesia cũng không có được
Trời bên ngoài xẩm tối, xe mở, Vương Siêu đã tới đựơc căn cứ trong khu rừng rậm nhiệt đới, đồng thời vừa nhìn thấy đựơc khu căn cứ thì hắn lại bị kinh ngạc lần nữa.
Text được lấy tại TruyệnFULL.comCăn cứ nằm trong rừng rậm này hoàn toàn giống như một căn cứ quân sự chính cống, doanh trại, sân huấn luyện, phòng ăn, bệnh viện…, đầy đủ mọi thứ.
Thậm chí trong rừng có một mảnh đất nhỏ bằng phẳng, ở trên đó có hai chiếc trực thăng!
Có một đám người trẻ tuổi nước da toàn thân nám đen do huấn luyện, được trang bị võ trang hạng nặng, toàn thân phát ra sát khí, chia thành rất nhiều tiểu tổ và tiểu đội, tập hợp ngay ngắn tại mảnh đất bằng phẳng trong rừng.
Nhưng từ trên người của những người này phát ra sát khí hung hãn làm cho chim ăn đêm trong rừng cũng cả kinh không dám bén mảng.
Đường Tử Trần đứng trước mặt những người này, một lời cũng không nói, chân đi qua đi lại hai bước, ánh mắt trong đêm tối lóe sáng, tiếp đó nàng đưa tay ra hiệu, có lẽ là một loại tín hiệu bí mật.
Rập…! Những người đang tập hợp đột nhiên giống như những con báo nhanh nhẹn phân tán và chạy vào rừng rậm tối đen, chỉ trong chốc lát đã không còn bóng dáng.
"Tiểu đệ, đệ phải cẩn thận nhé. Tỷ sẽ trực tiếp chỉ huy nhóm người này từ một đường núi khác ra ngoài, trong đêm tối sẽ phục kích đám quân chính phủ kia. Còn đệ hãy theo một hướng khác do Tạ Lỵ trực tiếp chỉ huy. Đồng thời, phải bảo vệ Norman cẩn thận để hắn có phân tích và truyền tin cho tỷ", Đường Tử Trần đi tới trước mặt Vương Siêu, cẩn thận dặn dò, trong giọng nói thể hiện vẻ ân cần và quan tâm không nhỏ.
"Tỷ, tỷ có dự cảm được nguy hiểm không?", Vương Siêu đột nhiên hỏi "Nếu như có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt…"
"Chiến tranh, khắp nơi là lửa đạn, nơi nào không có nguy hiểm chứ", Đường Tử Trần cười cười: "Tuy nhiên có một số việc biết rõ là có nguy hiểm nhưng vẫn phải làm. Người sống trên thế gian này, thân bất do kỷ, làm sao có thể tiêu diêu tự tại".
Vương Siêu ngẫm lại thì quả là đúng như thế, hắn tiến lên nắm lấy tay của Đường Tử Trần, dường như muốn nói gì đó, nhưng khi lời vừa tới miệng đã quay trở về.
"Đi thôi, võ công của đệ đã tới cảnh giới cảm giác được trong bóng tối rồi, tuy nhiên cũng phải cẩn thận súng bắn tỉa tập kích đó. Đêm hôm nay, có thể chính phủ sẽ phái người đến tập kích bất ngờ" Đường Tử Trần dặn dò.
Từng thân ảnh chợt lóe lên rồi sau đó biến mất trong bóng tối, bỏ lại căn cứ hoang vơ lạnh lẽo, chỉ có gió và chim ăn đêm kêu thôi.
"Mọi người theo ta hành động!"
Tạ Lỵ hiện chỉ huy một tiểu đội tinh anh trăm người.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là ở trong núi không ngừng di chuyển và bảo vệ Norman thật tốt để hắn có thể an tâm nhận và phân tích tín hiệu vệ tinh, sau đó truyền đến phía Đường Tử Trần tình huống chính xác của quân đội gia tộc Suha bên ngoài.
Cùng lúc đó, tại quốc nội, trong một căn phòng của một tòa nhà lớn ở Bắc Kinh, Liêu Tuấn Hoa đang ngồi xem tin tức quốc tế trong TV, đột nhiên có hai tin nhỏ làm hắn giật mình.
"Theo tin quốc tế, đêm hôm qua nhóm làm phim tài liệu với chủ đê "lá rụng về cội, viêm hoàng huyết mạch" đã đến Jakarta – Indonesia và đã được các Hoa thương nhiệt liệt hoan nghênh".
"Hôm nay, quân đội Indonesia tuyên bố vì hành động tiêu diệt việc buôn lậu, thuốc phiện và các họat động phạm tội khác tại vùng núi cạnh bờ biển Sishui, quân đội sẽ tiến hành diễn tập quân sự quy mô nhỏ nhằm chấn nhiếp bọn phần tử phạm tội cùng bọn khủng bố".
Hai đoạn tin mặc dù không liên quan gì nhau, chỉ là tin tức bình thường, nhưng Liêu Tuấn Hoa là người mẫn cảm và hiểu biết nhiều, vừa nghe được hắn đã thấy có điều bất thường.
"Sau lưng Vương Siêu là cô gái Đường Tử Trần, quả thật có thế lực lớn tại Indonesia, có được trang bị võ trang tiên tiến, đựơc nhiều Hoa thương ủng hộ, ngay cả quân đội chính phủ cũng phải kiêng kỵ ba phần, không biết lần này quân đội Indonesia diễn tập có phải là đang nhắm vào cô ấy hay không? Còn nữa, Giai Giai tới Indonesia không biết thế nào rồi?"
Sau khi Liêu Tuấn Hoa nghe xong hai tin này liền tiện tay tắt TV, tiếp đó lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương rồi thở dài một hơi, tiếp đó vào phòng trong luyện một bộ đứng tấn của Tâm Ý Lục Hợp Quyền.
Võ công của hắn cũng đã tiến nhập cảnh giới hóa kình. Đứng tấn một hồi, toàn thân hắn hơi nước bao quanh trông giống như đang tắm hơi vậy.
Ngay lúc hắn đang luyện công thì cửa mở, có mấy người mặc đồ quân đội với quân hàm thiếu tướng bước vào, thậm chí trong đó có một người mang quân hàm trung tướng.
"Tuấn Hoa, em cũng đã hơn ba mươi rồi, nên tìm một cô bạn gái đi" Những người bước đều là trực thuộc Liêu gia, là anh em của hắn. Liêu gia trong giới quân sự có thế lực rất lớn.
"Đúng vậy, lão gia tử cũng đang nóng lòng, ta thấy Giai Giai cũng được lắm, rất môn đăng hộ đối. Lão gia tử của Giai Giai năm đó cũng từng có quan hệ tốt với lão gia tử của chúng ta, một người là Chính ủy, một người là Quân trưởng, hợp tác rất nhiều. Hai lão gia tử cũng có ý tứ tác hợp cho em cùng Giai Giai".
Anh cả của Liêu Tuấn Hoa nhìn thấy hắn bất động đứng đó liền bước tới gần hắn, khi chỉ còn cách khoảng hai ba mét, đã cảm giác đuợc như một lò lửa đang cháy, khẽ thở dài một cái.
"Người Giai Giai thích chính là một người bạn của em, hơn nữa, em vẫn xem cô ấy như em gái và cô ấy cũng xem em như anh trai" Liêu Tuấn Hoa dừng lại nói.
"Người Giai Giai thích chính là Vương Siêu sao? Nhưng hai người họ môn không đăng, hộ không đối, coi như là trước kia, Vương Siêu có đựơc hư hàm thiếu tướng bất quá cũng là cũng do Ngô Văn Huy cho hắn thôi, lão gia tử của Chu gia sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa việc của Vương Siêu hiện tại gây ra thì cũng không có khả năng nữa rồi".
"Từ từ, Vương Siêu là bạn của em, em biết rất rõ anh ta, anh ta không phải là người bình thường đâu, thế lực đứng sau lưng anh ta thì ngay cả chúng ta cũng khó đối phó. Hơn nữa tính cách của người này rất trọng tình trọng nghĩa, xem nhẹ sống chết, nếu quả thật kết hợp cùng Giai Giai, đó là chuyện tốt không còn gì tốt hơn", Liêu Tuấn Hoa nói, "Thôi đừng nói chuyện này nữa, chúng ta hãy cùng thương lượng một chút các sự việc phát sinh gần đây".
"Đường Tử Trần rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào mà ngay cả ngừơi như Vương Siêu cũng phải khuynh đảo vì cô ấy? Sư phụ nói, cô ấy là người kiệt xuất nhất trong Hồng môn, cảnh giới võ thuật đã đạt đến thành tựu cao nhất, ngoài ra lúc ta học tập tại Mỹ cũng có gặp qua cô ta, nhưng tại sao ta lại không có ấn tượng nhỉ? Người phụ nữ như vậy ta hy vọng có thể gặp một lần nữa" Liêu Tuấn Hoa trong lòng thở dài.
Trong rừng rậm nhiệt đới, Vương Siêu, Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông, Tạ Lỵ cùng đội ngũ một trăm người đang bí mật di chuyển và tìm kiếm những chỗ có thể ẩn núp, sau đó canh chừng để cho tên Norman người Canada lấy ra các dụng cụ tiến hành công việc.
Trong rừng có rất nhiều độc trùng như muỗi độc, rết, bò cạp, kiến, đĩa…, đầy rẫy cả rừng nhưng những chiến sĩ tham gia hành động lần này cũng không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ cẩn thận đề phòng mà thôi.
Nhưng bất luận muỗi độc thế nào đi nữa thì chỉ cần đáp vào da của Vương Siêu, nó sẽ lăn ra chết giống như là gặp thuốc diệt muỗi vậy, căn bản không có chút cơ hội hút máu.
Bởi vì trên da Vương Siêu có ám kình rất nhỏ rung động, côn trùng không thể động vào được.
Đang lúc này, đột nhiên có một âm thanh rất nhỏ truyền đến lỗ tai hắn.
"Có chuyện!"
Cùng lúc đó, một người chiến sĩ ở trạm gác ngầm phía xa đột nhiên từ trên cây té xuống, hiển nhiên đã trúng đạn của súng bắn tỉa mai phục.