"Trong Thái Tổ Trường Quyền của Triệu gia ta chính là được truyền từ Hoa Sơn Trần Hi Di đạo đan quyết. Luyện đến cảnh giới sâu nhất có thể tiến nhập vào cảnh giới Thai Tức như động vật ngủ đông, thâm trầm yên tĩnh, loại bỏ đi những tạp niệm. Trong giấc mộng và ngưng thần dưỡng đan. Chi tiết ảo diệu trong đó thâm ảo vô cùng, chỉ riêng Hàng Ngưu Bôn Thuỵ Nguyệt Pháp ta khổ luyện ba mươi năm mà vẫn không thể đạt đến cảnh giới Thai Tức kia".
Triệu Quang Vinh nhìn thấy Vương Siêu cởi giày, xắn ống tay áo, quần diễn luyện một vòng "Tri Thù Đạp Thuỷ" trên mặt nước khiến cho lòng hắn hoảng sợ vạn phần. Biết được bản thân mình và vị Đại Đông Á đệ nhất Quốc Thuật giao thủ ba ngày trước thua không phải là ngẫu nhiên.
Công phu sau khi luyện đến cảnh giới cao nhất là hoá kình thì khi giẫm chân trong nước có thể lấy lực ngón chân ấn xuống nâng thân thể của chính mính, khiến cho nước không ngập qua đầu gối. Trong khi đạp nước muốn thong dong phải không được tiết lộ ra một hơi thở nào. Nếu không cẩn thận sẽ khiến cho thân thể trầm xuống, cẩn thận vạn phần.
Nhưng vừa rồi Vương Siêu di chuyển trên mặt nước thoải mái như đang đạp trên đất bằng. Nhẹ nhàng và nhanh nhẹn không nói nên lời. Hơn nữa di chuyển một vòng quang hồ mà vẫn không dính một giọt nước trên quần áo. Chỉ với công phu này thôi, khi Triệu Quang Vinh nhìn thấy sao không sợ hãi?
Hắn là người hiểu biết, chỉ một chút đã nhìn ra thể lực, lực bộc phát của Vương Siêu muốn vượt qua cực hạn của nhân loại. Những tiềm lực ẩn trong cơ thể đều được kích phát, hơn nữa chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn là có thể khống chế tất cả tiềm lực bộc phát. Người như vậy quá cường đại mà cũng quá đáng sợ rồi.
"Trời ạ! Trên thế giới sao có một quái vật như vậy? Đường Tử Trần sao lại tìm được cao thủ lợi hại như thế?" Trong khi Triệu Quang Vinh đang nói chuyện thì trong lòng hiện ra một ít ghi chú trong điển tịch võ học gia truyền của mình. Quyền pháp có thể luyện đến cảnh giới như Vương Siêu quả thực có thể so sánh với nhân vật trong truyền thuyết rồi.
"Không biết khi người này được ba mươi, bốn mươi tuổi thì thể lực có bị thoái hoá không? Hay là vẫn bảo trì trạng thái đỉnh cao? Xem ra ngừơi này vẫn muốn cùng ta hợp tác biên soạn Đường Môn QUyền Phổ hẳn là cũng nghĩ đến vấn đề này rồi.
Muốn từ trong Thái Tổ Trường Quyền của ta tìm hiểu các tâm pháp dưỡng sinh để dẫn dắt đột nhập cảnh cửa cực hạn từ xưa tới nay? Bất quá đây là chuyện không có khả năng. "Thịnh suy tiêu trường" là quy luật của tự nhiên. Từ xưa đến nay có bao nhiêu vị đại hiền thánh giả nghiên cứu phương diện này nhưng đều bị thất bại. Chẳng lẽ Vương Siêu ngươi so với những người đó cao minh hơn? Không điên không thành phật, người này không bình thường một chút nào, hình như đã điên rồi. Ta tốt nhất nên làm cho hắn hài lòng đi. Thua bởi một người như vậy không tính là gì."
Trong lòng Triệu Quang Vinh xuất hiện vô số ý niệm cổ quái, rốt cục cũng tìm ra một lý do bản thân hắn thua chính đáng. Tìm được một tia an ủi nên tâm lý mới tốt hơn một chút.
"Khó trách! Hắn cùng với Đường Tử Trần đều giống nhau. Đều là một loại người luyện võ đến điên. Một người điên mà. Ta so đo với hắn làm gì?"
Trong khi luận võ lần trước thất bại Vương Siêu thì trong lòng hắn đối với Vương Siêu kiêng kỵ thật sâu. Hơn nữa vừa rồi Vương Siêu còn thi triển công phu "Tri Thù Đạp Thuỷ" biểu hiện ra khả năng phối hợp kinh người, thể lực mạnh mẽ, lực bộc phát cương mãnh đã khắc sâu hình ảnh Vương Siêu vào trong tâm lý hắn, là một loại không thể nào chiến thắng được.
Vương Siêu hiện tại đang tươi cười rất bình thản, đôi mắt lộ ra vẻ thành khẩn, thong dong, thần thái bình tĩnh. Bát kỳ một cai khi nhìn thấy hắn đều cho rằng đây là một người có tính cách hoà nhã, là một thanh niên vô hại, nhưng Triệu Quang Vinh lại cảm giác được bên trong sự bình thản ấy ẩn tàng một loại vũ khí kinh khủng như hạt nhân.
Loại này khiến cho tiềm thức hắn cảm giác rằng bản thân phải tránh thật xa. Không nên chọc ghẹo vào là tốt nhất.
Nguyên nhân chính là cho dù luận võ thất bại nhiều lắm chỉ là kiêng kỵ thôi. Sau đó lại nhìn thấy "Tri Thù Đạp Thuỷ" khiến cho kiêng kỵ trong lòng hắn sinh ra thêm một loại sợ hãi mà hắn không có phát hiện ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Cho nên lời nói của Triệu Quang Vinh rốt cuộc có ý tứ thoả hiệp.
Nghe Triệu Quang Vinh nói trong Thái Tổ Trường Quyền có mười loại thuỵ đan pháp quyết khiến cho đôi mắt Vương Siêu sáng ngời: "Thật ra Thái Tổ Trường Quyền là mẹ của Thái Cực Quyền. Mẫu quyền trong Thái Tổ Trường Quyền chính là "Toạ Kim Loan" nhưng khai thức là "Trát Y". Mà Trần Thức Thái cực, Tôn Thức Thái Cực, Triệu Bảo Thái Cực đều lấy Vô Cực Trát Y biến thành. Có thể thấy Thái Tổ Trường Quyền là đạo gia quyền, nội gia quyền là đầu nguồn. Chỉ có lão gia tử Thái Cực Quyền Dương Lộ Thiên vì thoát ly khỏi Trường Quyền mới sửa cũ thành mới, chỉnh Trát Y thành Lâm Tước Vĩ. Giói võ thuật bây giờ đều nói Trường Quyền là ngoại gia nhưng không biết Trường Quyền mới là nội Gia Quyền chân chính. Đường Môn Quyền Pháp của ta hiện đang muốn đi vào hệ thống, Thái Tổ Trường Quyền của Triệu sư phụ nhất định phải có trong quyền phổ. Chúng ta không lấy thắng bại nói anh hùng chi. Việc biên tu Đường Môn Quyền Phổ Triệu sư phụ nhất định phải tham gia. Thiếu đi bí truyền Thái Tổ Trường Quyền này thì Quyền phổ mất đi rất nhiều".
"Cũng được. Đã nói như vậy rồi thì ta cũng không chậm trễ. Bất quá bây giờ ta phải về bố trí rất nhiều chuyện. Chờ tết sang năm ta sẽ đến Indonesia cùng biên tu Đường Môn Quyền Phổ" Triệu Quang Vinh cười miễn cưỡng, không muốn nói tiếp liền xoay người đi.
Vương Siêu nhìn thấy Triệu Quang Vinh như vậy trên gương mặt lộ ra vẻ như cười như không. Không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Ngay khi Triệu Quang Vinh rời đi thì Giang Hải đi sau mọi người một bước, nhìn thẳng vào Vương Siêu nói: "Vương sư phụ. Ngươi quả nhiên lợi hại. Hai năm trước ta và người luận võ ngay cả kiếm ta còn chưa kịp rút ra đã bị ngươi đánh bại. Hai năm trôi qua ta khổ luyện vô cùng cực khổ. Năm trước ta bồi hồi tại sanh tử môn luôn tự cho rằng bản thân đã lĩnh ngộ rất nhiều, có thể cùng người đánh một trận nhưng bây giờ ta thấy nếu chúng ta giao thủ sợ rằng sẽ thảm bại hơn trứơc kia rất nhiều. Thật nghĩ không ra ngươi có thể luyện quyền pháp đến trình độ đáng sợ như vậy".
Vương Siêu ho nhẹ một tiếng: "Ta thật muốn biết ngươi hiện tại đã tiếp quản Lao Sơn Nội Gia Quyền Quán chứ? Bất quá ta không nghĩ ra nhà ngươi lại là một thế lực không hề nhỏ. Ngươi thuộc về Thái Tử Đảng nhất lưu. Nếu muốn theo chánh mà nói khẳng định tiền đồ của ngươi không hạn lượng đựoc. Tại sao phải ở cùng một chỗ với bọn Ngô Văn Huy chứ? Hơn nữa vị trí trong Lao Sơn Nội Gia Quyền kia thật sự không có tính là gì. Ngươi cũng hiểu rõ mấy cái đó mà? Hơn nữa giữa chúng ta cũng không có xung đột lợi ích nào. Nếu có chỉ là giao thù riêng ngươi thua một chiêu thôi. Dưới tình huống đó ta không thể thua được. Tình huống của ngươi tốt hơn ta rất nhiều, cần gì phải rối rắm như vậy?"
Giang Hải cười một tiếng: "Triệu Quang Vinh là một lão giang hồ. Lão giang hồ càng già lá gan càng nhỏ. Bị ngươi nói hai ba câu với công phu kia liền bị hù doạ. Ta so với hắn còn trẻ hơn rát nhiều, cái ta có chính là tiền vốn. Thật ra ta không dối gặt ngươi. Mặc dù ta có chút quan hệ nhưng cha chú trong nhà đều đã lui về, lâm cảnh nguội lạnh. So với Thái Tử Đảng của Liêu Tuấn Hoa, bây giờ gặp Ngô Văn Huy cũng có liên quan đến ngươi, hắn biết được giữa chúng ta có ân oán nên mới cho ta cải tạo lại bộ đội đặc chủng "Lão Nha" một lần nữa. Bộ đội này vốn do ngươi thành lập nhưng chỉ tiếc ngươi không có thông qua khảo nghiệm cuối cùng. Không dối ngươi làm chi, lần này ta tới Khẩn thân đại hội Nam Dương Đường Môn này không có bất kỳ ý đối nghịch gì với ngươi cả. Thật lòng ta đến chỉ xem một chút công phu của ngươi đã đạt đến trình độ gì thôi. Còn muốn báo cho ngươi một tin tức rằng tết sang năm Liêu Tuấn Hoa sẽ lên ngôi. Nói không chừng sau này chúng ta có cơ hội liên thủ!"
Nói xong Giang Hải không chờ Vương Siêu nói chuyện vội vàng xoay người rời khỏi.
"Sư phụ. Giang Hải này rất thông minh. Các người vừa mới nói gì vậy? Ta cảm giác hắn không có hảo tâm gì. Bất quá quyền kỹ của hắn luyện rất khá. Sợ rằng ta cũng không phải là đối thủ của hắn" Hoắc Linh Nhi tuy đứng rất xa nhưng khi Vương Siêu biểu diễn "Tri Thù Đạp Thuỷ" nầng vẫn nhìn thấy. Trong tim nàng đối với vị sư phụ trẻ tuổi này như một thiên thần.
"Ngươi có tâm sự sao?" Vương Siêu không trả lời mà hỏi ngược lại. Hắn nhìn thấy ắnh mắt Hoắc Linh nhi có chút không đúng.
"Ngày mai ba ta sẽ bay đến Indonesia, người nghe nói là sư phụ ở tại Indonesia nên mới đến tìm. Hình như cùng sư phụ nói một vài chuyện quan trọng. Ba nói với ta là muốn cùng sư phụ nói chuyện, không biết hôm nay sư phụ có rảnh hay không?" Trên gương mặt Hoắc Linh Nhi hiện ra một tia đỏ ửng.
"Ừm. Ta biết rồi. Ba ngươi muốn khi nào gặp nhau?" Vương Siêu hỏi tiếp.
"Tám giờ tối nay" Hoắc Linh Nhi nói tiếp: "Tại phòng hội nghị trong cửa hàng của Hoắc Gia. Ba ta hình như muốn cùng với sư phụ thương lượng chuyện mượn bộ đội Đường Môn."
"Mượn quân?" Vương Siêu bừng tỉnh, cha của Hoắc Linh Nhi là Hoắc gia lão gia tử. Không có chuyện gì đại sự tuỵet đối sẽ không gặp người khác. Bất quá chuyện mượn quân này thật quá lớn mà. Vương Siêu quyết định tìm Đường Tử Trần thương lượng đôi chút.
Trong lòng vừa tự hỏi, Vương Siêu vừa đi qua chỗ Đường Tử Trần.
Mấy ngày nay Đường Tử Trần tổ chứ Khẩn thân đại hội quyết định một loạt kế hoạch nên cũng đã mỏi mệt. Hôm nay đang ở trong một toà lầu nhỏ vườn cây sau trường học nghỉ ngơi.
Người luyện võ rất chú ý việc tu dưỡng, Vương Siêu không có ý đi quấy rầy nàng.
Bất quá khi Vương Siêu đi đến vườn cây liền phát hiện xung quanh toà lầu ấy có rất nhiều những chiếc xe màu đen. Cùng lúc đó chu vi một trăm thước xung quanh toà lầu nhỏ ấy có rất nhiều nguời bận quần áo màu đen đang đứng.
Quân đội Đường Môn bận quân phục màu nhạt, so với những người bận đồ đen này khác nhau rất xa.
Vương Siêu liếc mắt liền nhận ra những người bận áo đen này có khí chất rất giống người Nhật Bản.
"Chuyện gì xảy ra?" Vương Siêu hỏi một quân nhân Đường Môn đang canh gác.
"Chị Trần cùng với hội trưởng Nhật Bản Hoàng Võ Hội Trường Thực Chi Tiểu Hoàn Tử có chuyện quan trọng muốn thảo luận, nên nghiêm cấm người ngoài đến gần!"
"Hội trưởng Hoàng Võ Hội?" Vương Siêu suy nghĩ một chút liền biết đây là một phân chi của Hiệp Hội Hợp Khí Đạo Nhật Bản nhưng lại thuộc về tính chất xã đoàn, có chút mùi vị hắn đạo như Yakuza. Tại Nam Dương Indonesia cũng là một phương thế lực lớn. Rất nhiều Hợp Khí Đạo Đạo Tràng tại Nam Dương đều do Hoàng Võ Hội lập ra.
"Ừm. Ngươi đi đi, ta vào có việc" Vương Siêu gật đầu chạm rãi đi vào. Khi hắn đi đến cửa lầu đang muốn tiến vào trong thì có hai bóng đen chợt loé lên xuất hiện trước mặt hắn ngăn cản hắn lại.