"Linh Nhi. Con hãy theo ba con về thôi".
Đôi mắt Vương Siêu không nhìn Hoắc Linh Nhi, trong khi nói những lời này đột nhiên hắn cảm giác được trong lời nói của mình có chút lo lắng.
Nếu như là một địch nhân có ánh mắt sắc bén, khí thế đỉnh cao đi nữa Vương Siêu cũng không có chút cảm giác lo lắng nào, nhưng bây giờ đối mặt với tình cảm của Hoắc Linh Nhi, mặc dù hắn đã hạ quyết tâm sẽ ở cùng một chỗ với Đường Tử Trần, nhưng đến phút cuối cuộc đàm phán này Vương Siêu không muốn nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Linh Nhi.
Bất quá một cảu nói này cũng là quyết định của Vương Siêu, trong lòng cũng bỏ xuống một tảng đá cuối cùng.
"Sư phụ..." Hoắc Linh Nhi nghe thấy Vương Siêu nói vậy âm thanh của nàng cao hơn rất nhiều, một tiếng hét lớn có chút điên cuồng.
Sau khi Vương Siêu nói xong cũng đưa mắt lên nhìn đồ đệ xinh đẹp của mình. Nhìn thấy sắc mặt Hoắc Linh Nhi đại biến, khuôn mặt vốn rất tươi đẹp tinh xảo bây giờ lộ ra sự đau khổ cực kỳ.
Thán thể Hoắc Linh Nhi run nhè nhẹ, có thể nhìn thấy nàng đang tận lực khống chế tâm tình của mình.
"Tại sao, tại sao..." Đôi mắt của Hoắc Linh Nhi tràn ngập nước, ánh mắt nàng nhìn Vương Siêu dần dần nhu hòa, ảm thanh nói chuyện cũng có một tia cầu khẩn: "Sư phụ. Người có thể thu lại lời nói khi nãy không? Con không có nghe người nói, không nghe không nghe gì cả. Vừa rồi người không nói gì cả phải không?"
"Sư phụ. Ta biết người thích cô ta" Hoắc Linh Nhi giơ tay lên chi vào Đường Từ Trần không chút cố kỵ nào.
Đối mặt với một nữ từ cường đại như Đường Từ Trần, mà Hoắc Linh Nhi không chút e sợ nào.
"Nhưng mà cho dù sư phụ ở một chỗ với nàng cũng đừng cho con phải rời khỏi người được không? Sư phụ người nói người thích cả hai con cũng đáp ứng người mà. Người nói đi. Cả hai chúng ta người đều thích phải không?"
Hoắc Linh Nhi biết được vị trí của Đường Từ Trần trong tim Vương Siêu. Chuyện đã đến tình trạng này rồi nên nàng cũng muốn Vương Siêu nói ra hắn thích mình và Đường Từ Trần. Một nam nhân có bản lãnh thích hai, ba, bốn nữ tử cũng là chuyện không đáng kể. Hoắc Linh Nhi sinh ra trong nhà giàu có đủ mọi loại người. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng chuyện như vậy đã nhìn thấy rất nhiều. Anh ruột, anh họ của nàng không phải mỗi người đều kéo ba giữ bốn đó sao?
Thậm chí ba của nàng đang ngồi tại đây, Hoắc Linh Nhi cũng nghe qua khi còn trẻ hắn cũng rất phong lưu.
Mặc dù sâu trong lòng nàng không muốn có người khác chia sẻ sư phụ mình nhưng dòng suối tình cảm của nàng hoàn toàn chảy ngược lại. Nàng chi còn có một hy vọng cuối cùng: Làm cho Vương Siêu đổi ý.
Hoắc tiên sinh nghe Hoắc Linh Nhi nói vậy khiến cho chân mày nhăn thành một chữ xuyên (J11), nhưng lão hồ ly giảo hoạt này lại không có chút phản ứng nào.
Lời nói của Hoắc Linh Nhi bây giờ có chút thất thố. Nếu như người cha bình thường nghe vậy chắc chắn sẽ răn dạy tại chỗ.
Nhưng Hoắc tiên sinh lại biết rõ tính cách của con mình: Nếu bây giờ ngăn cản không cho nó nói. Một khi nghẹn trong lòng Linh Nhi sẽ không thể nào chịu nổi. Cũng tốt, xem thử tên trẻ tuổi Vương Siêu này quyết định như thế nào?"
"Linh nhi. ngươi trở về thôi" Vương Siêu rốt cục cũng đứng lên, sau khi nói câu đó xong cũng không nhìn ánh mắt Hoắc Linh Nhi mà xoay người bước ra ngoài. Bước chân rất chậm, nhẹ nhàng nhưng tốc độ lại nhanh như súc địa thành thốn. Đôi mắt của Hoắc Linh Nhi nhìn theo lưng hắn xuống lầu, sau khi chớp động vài cái đã biến mất không thấy.
"Linh nhi, theo ba trở về thôi. Con cũng trưởng thành rồi, trong nhà có rất nhiều việc cũng cần con chia sẻ" Hoắc tiên sinh nhìn thấy tình huống như vậy liền đứng lên vỗ vỗ bờ vai con mình.
"Một ngày nào đó ta sẽ không thua ngươi" Đột nhiên Hoắc Linh Nhi nói với Đường Từ Trần một câu như vậy, rồi chạy nhanh ra ngoài. Bất quá nàng không đuổi theo Vương Siêu mà đi theo hướng ngược lại.
Hoắc tiên sinh nhìn thấy con gái mình chạy ra ngoài mà không phải đuổi theo Vương Siêu, trong lòng thở phào. Xoay người lại đối diện với Đường Tử Trần: "Đường tiểu thư, hy vọng chuyện vừa rồi sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác của chúng ta".
Đường Từ Trần nói: "Con gái của ông rất giống ta khi còn trẻ. về phần hợp tác
giữa Đường Môn và Hoắc gia ông cứ yên tâm. Như vậy... vài ngày sau ta sẽ phái
người đến đây phụ trách, cùng soạn hợp đồng với ông".
Hoắc tiên sinh cười ha ha: "Đường tiểu thư thật là người thẳng thắn. Quyết định rõ ràng, cùng hợp tác với Đường Môn nhất định sẽ đạt lãi to. Ta cũng không nói nhiều nữa, hôm nay ta sẽ dẫn theo Linh nhi quay về Hongkong. Ba ngày sau ta sẽ phái người đến đây làm hợp đồng".
Vương Siêu đứng cạnh biển mà tâm tình không yên tĩnh chút nào.
Nhưng gút mắt tình cảm của hắn với Hoắc Linh Nhi và Đường Từ Trần, so với dây tơ còn muốn rối hơn.
Nước ngoài khơi Nam dương rất sạch và tinh khiết, một màu xanh lam thật đẹp. Hiện tại gió rất nhỏ nên sóng biển ngoài khơi không lớn lắm.
Vương Siêu nhìn mặt biển màu xanh lam kia đột nhiên trong lòng xuất hiện tâm tư, liền cởi giày vén ống quần và tay áo rồi nhảy vào trong nước. Vận khởi công lực toàn thân dùng độc môn đường môn Bát Quái Chường 'Tri Thù Đạp Thủy' hai tay hai chân đạp lên mặt nước bắt đầu chạy chồm.
Lần này hắn không đi hình tròn mà chạy thẳng tắp, hướng đến mặt biển xanh thẳm ở xa kia mà chạy.
Hắn thi triển công lực toàn thân, đưa thể lực lực bộc phát dùng ra mà không hề giữ lại. Hắn giống như một con thằn lằn trên mặt nước, hai tay hai chân luân phiên nhau chạm mặt nước, lấy xu thế như ngựa chạy chồm chạy ra ngoài mặt biển hơn 2 km, từ từ rời xa bờ cát sau lưng. Đến khi Vương Siêu cảm giác được thể lực của mình có chút suy kiệt liền ngừng lại.
Hắn toàn tâm toàn ý dừng kình lực toàn thân lại, khiến cho thân thể trầm xuống. Vang lên một tiếng 'tòm' liền chìm vào biển, quần áo toàn thân ướt đẫm.
"Đây cũng là gần đến cực hạn của thể lực ta rồi".
Quyền pháp của Vương Siêu có thể bão đan tọa khố, sau khi khí huyết nội liễm đến cực hạn thì cho dù đánh nhau ở bất kỳ dạng gì cũng rất dư thừa. Cho dù là lần dã chiến trong rừng, mưa bom bão đạn trước kia đi nữa, hắn cũng chưa dùng đến công phu cuối cùng.
Một năm này tu vi của hắn tinh tiến thật nhanh, cùng với Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng và một ít lão quyền sư nghiên cứu nội ngoại kiêm tu nên thể lực dần dần tăng đến đỉnh điểm. Cho dù là những tiền bối quyền sư nổi tiếng đi nữa, cũng rất ít người có thể vượt qua đỉnh này.
Bất quá hắn không biết được thể lực của mình đã đạt đến trình độ gì rồi. nên hôm nay nương theo tâm tình không yên mà thi triển ra công phu hỏa kình đỉnh điểm. 'Đạp thủy bất quá tất' chạy trên mặt nước. Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
"Bộc phát trong nháy mắt, chỉ một hai thôi đã chạy được 2km trên mặt nước" Vương Siêu kiểm tra cực hạn lực bộc phát của mình.
Khi chạy trên mặt nước, hai tay, hai chân chạm vào mặt nước thì năm ngón tay đều động. Ám kình minh kình xảo diệu bộc phát với nhau. Nhất là trái tim đập giống như là đại bác. Băng băng băng vang lên không ngừng, công phu bộc phát cực hạn như vậy mà không phải cao thủ như Vương Siêu đã luyện trái tim cứng cỏi đến khó tin, thì đổi là một người bình thường nhận lực bộc phát lớn như vậy sẽ khiến mạch máu trái tim nổ tung.
Vương Siêu hít một hơi lẳng lặng nằm trên mặt nước. Cho dù không còn khí lực nhưng khả năng bơi lội của hắn rất tốt nên không thể nào chết đuối được. Đó hiệu quả của lần ôm quả cầu chì thủy ngân tập luyện ở bờ biển dưới chân núi Lao Sơn.
Hơn nữa gân cốt toàn thân đã luyện đến cảnh giới cứng như da trâu, cho dù thoát lực nhưng không bị chuột rút như người thường.
Vương Siêu nằm trên mặt biển nhìn những đám mây trắng, ánh sáng mặt trời chói mắt kia, đột nhiên trong lòng Vương Siêu an tĩnh trở lại. Những gút mắt của tình cảm hoàn toàn bỏ sau đầu như chưa từng xuất hiện qua.
Hình Ý Quyền, Bát Quái Chường, Thái Cực Quyền cũ, mới. Cũ là Triền ti kinh, mới là Trừu ti kình. Thiếu Lâm long, hổ, báo, hạc, xà ngũ hình quyền, 'La hán hộ thân chủy', Vịnh Xuân Quyền, Bạch Hạt Quyền, Tra Quyền, Bát Cực, Phi Thải, Thái Tổ Trường Quyền, Vũ Bộ, Vù Đương Quy Xà Kiếm Pháo, Nội Tráng Thần Lực Bát Đoạn Cầm cùng với võ công Nam Dương quyền sư luyện, phương thuốc tẩy rửa thân thể... Dần dần hiện ra trong đầu hắn.
Sáu năm trôi qua, kinh nghiệm của từng trận luận võ giống như phim đang chiếu trong đầu.
Trái tim vừa mới trải qua một trận bộc phát kịch liệt cũng đã dần bình thường trờ lại. Vương Siêu cảm giác áp lực dần dần nhỏ xuống nên tập trung tinh thần chú ý lên trái tim. Dưới sự chăm chú cảm nhận ấy, trái tim của hắn giống như một tấm bản đồ dần dần hiện ra trong đầu.
Hắn giống như một người mù đang cầm một cây gậy đi trên con đường mà bản thân rất quen thuộc.
Mặc dù đôi mắt không thể nhìn thấy trái tim nhưng trong ý niệm cảm nhận rất rõ ràng những mạch máu nhỏ trong đó cùng với âm thanh róc rách khi máu lưu động.
Đảy chính là 'Lưu Huyết', nghe được ảm thanh máu lưu động trong cơ thể mình cũng chính là một loại mẫn cảm cao nhất của cao thù hỏa kình.
Nhưng cảm giác của Vương Siêu chính là một loại cao cấp hơn sự mãn cảm kia rất nhiều.
Khi toàn bộ tinh thần của hắn chú ý đến trái tim thì hắn có cảm giác mình cỏ thể "xem" được những mạch máu nhỏ như sợi tơ. Bởi vì vừa mới bộc phát lực mà bị vỡ tan rất nhỏ.
Mặc dù những mạch máu nhỏ bé ấy qua một đoạn thời gian có thể khôi phục lại.
"Khó trách hỏa kình đỉnh điểm không thể dùng nhiều lăng không đả kích được. Trái tim đập nhanh mãnh liệt sẽ bị tồn thương rất nhỏ. Một chút thôi không sao nhưng dùng nhiều lần sẽ tích lũy lại tạo thành nội thương nghiêm trọng".
Vương Siêu nhắm mắt lại, toàn lực chú ý đến các vị trí toàn thân, cẩn thận cảm thụ. Đột nhiên hắn phát hiện gân cốt của mình ẩn dấu rất nhiều điểm nhỏ bé.
Thân thể giống như một vũ trụ thu nhỏ mà những điểm nhỏ kia giống như là các vì sao trên bầu trời. Những vì sao này có cái phát sáng rực rỡ có cái yếu ớt. Vương Siêu biết tất cả nhưng điểm sáng rực kia chính là các đại huyệt quan trọng. Ánh sáng chói mắt nhất, mẫn cảm nhất chính là hai huyệt Thái Dương ở hai bên đầu.
"Khó trách lại gọi là huyệt Thái Dương. Huyệt này trong thân thể có trình độ mẫn cảm, trọng yếu thật giống như là mặt trời" Trong lòng Vương Siêu đột nhiên thấu hiểu nói ra tám chữ.
"Đả phá hư không, khả dĩ kiến thần" (Phá vỡ hư không, cỏ thể thấy thần)