Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 265: Gió Lốc Sắp Bắt Đầu

"Xình xịch, xình xịch", tiếng máy xe lửa chạy không ngừng vang bên tai, ngoài cửa sổ cảnh vật không nhanh không chậm lùi về phía sau, tuy nhiên tai và mắt của Vương Siêu lại không nghe và nhìn. Mặc dù đang có chút huyên náo trên toa xe lửa nhưng đối với hắn lại như là một căn phòng yên tĩnh, hắn đang chuyên tâm chú ý vào cơ thể của chính mình, lẳng lặng xem xét tình huống của mỗi một khí quan huyệt vị trong cơ thể.

Tay phải đặt ở ngực, nhẹ nhàng xoa bóp, bình tâm tĩnh khí, nhịp đập của trái tim chậm lại gần gấp đôi. Một người cao thủ luyện võ thì am hiểu mọi lực bộc phát đều xuất phát từ tim.

Ý một khi đã phát thì tim sẽ bùng nổ, máu huyết chảy nhanh toàn thân giúp cho cơ thể có thể phát ra lực lớn vô cùng, bộc phát kinh người, hơn nữa toàn thân bừng bừng bao phủ ám kình sắc bén như châm.

Vì nguyên nhân là như thế nên mỗi khi cao thủ sử dụng trái tim bộc phát thì đối với trái tim cũng tạo nên một gánh nặng đặc biệt lớn cho nó. Coi như là Vương Siêu đã đạt tới cực hạn của Võ, đạt tới cảnh giới "Đả phá hư không", xem như đã động tới thần, nhưng sau khi bộc phát xong thì lúc xem xét kỹ lại trái tim và cũng phát hiện ra mỗi một chỗ rất nhỏ trong nó có rất nhiều nội thương.

"Trái tim của ta giống như một cái máy, mặc dù so với người bình thường mạnh hơn gấp trăm lần nhưng gánh nặng cũng thật lớn và cũng có không hề ít tổn hại, nếu không chuyên tâm tịnh dưỡng và chữa trị, thì trải qua năm tháng, tới lúc già rồi sẽ suy kiệt cũng là chuyện rất bình thường"

Đối với các cao thủ lớn tuổi thì cái tệ nhất quả thực là thể lực không đủ, hơn nữa trái tim cũng không thể thừa nhận gánh nặng do ám kình bộc phát ra đè nặng lên nó nên không thể tạo thành năng lực chống đỡ.

Vương Siêu lại xoa xoa tay, có một mùi thuốc bay lên, đó là Linh Chi Dưỡng Tâm Hoàn do các quyền sư Nam Dương chế tạo, Vương Siêu chà xát thuốc trên tay cho nát ra làm cho mùi thuốc xuyên thấu qua quần áo thẩm thấu vào da tay rồi tiến vào trái tim.

Đây là nội vận khí huyết, ngoại phụ dược lực, một công phu nội ngoại kiêm tu. Linh Chi Dưỡng Tâm Hoàn là phương thuốc bí truyền của các quyền sư Nam Dương, có tác dụng an thần dưỡng tâm, dùng phương thuốc này để điều dưỡng trái tim thì không còn gì có thể tốt hơn.

Từ ngày Vương Siêu tiến vào cảnh giới "Đả phá hư không, khả dĩ kiến thần" thì mỗi ngày đều dùng hầu hết thời gian xem xét cơ thể chính mình, lúc nào cũng chú ý đến việc chữa trị và điều dưỡng các nội thương nhỏ trong cơ thể. Mấy ngày này hắn liền có cảm giác rõ ràng trái tim của hắn đã bớt đi gánh nặng, so với trước kia càng khỏe và thư thái hơn. Một ít các mạch máu nhỏ tổn hại cũng đã dần khôi phục và trở nên rắn chắc dị thường.

Bây giờ trái tim của Vương Siêu quả thật giống như của trẻ con vừa mới sinh ra, cơ thể có thể cảm giác được một hương vị trước nay chưa từng có, người dường như đã trẻ lại vài tuổi, mặc dù Vương Siêu bây giờ mới chỉ có 22 tuổi thôi, còn rất trẻ.

Điểm đến của xe lửa này là tỉnh S và cũng chính là quê quán của Vương Siêu.

Vương Siêu đã trở về nước được vài ngày rồi nhưng hắn không có lập tức trở về thăm cha mẹ. Hắn biết, cho dù là một người bình thường vuợt ngục thôi thì người nhà của hắn cũng bị giám sát theo dõi chặt chẽ chứ đừng nói chi là hắn.

"Chắc có lẽ xung quanh nhà của ta có ít nhất không dưới mười cứ điểm, mỗi ngày đều có mấy chục người thay phiên nhau giám sát" Vương Siêu nghĩ tới đây liền cười cười, lắc đầu.

Hắn lần này về nước, thân phận và tướng mạo cũng không có vấn đề gì. Thân phận là sử dụng hộ chiếu của nước ngoài, còn tướng mạo thì cùng hình trên hộ chiếu không hề khác chút nào, vóc người cũng cùng người trên hộ chiếu không sai biệt lắm.

Với thế lực khổng lồ của Đường môn thì việc chuẩn bị một thân phận giả cũng giống như là trở bàn tay vậy, cho nên hắn cũng không có nhập cư trái phép, cứ nghênh ngang mà từ hải quan mà bước vào. Hơn nữa khi hắn tới Trung Quốc thì Đường Môn cũng đồng thời sử dụng một người giả trang hắn để tạo cảnh tượng là hắn vẫn còn đang ở tại Indonesia.

Tuy nhiên Vương Siêu vẫn không dám bất cẩn, hắn hiểu rõ năng lực tình báo của đám người Ngô Văn Huy và Tào Nghị, ở nước ngoài thì không có cách nào bắt hắn, nhưng tới quốc nội rồi thì chẳng khác rùa tự chui vào hũ vậy, địa lợi lúc nào cũng có ưu thế cả.

Nghĩ đến cảnh tượng mấy ngàn lính bố trí thành thiên la địa võng, phát động nhân dân quần chúng phong tỏa hết thảy, lùng bắt chính mình thì cho dù bây giờ võ công của Vương Siêu có kỳ diệu cũng phải đau đầu, một điều quan trọng hơn nữa chính là hắn không muốn liên lụy đến Đường Tử Trần. Hắn biết, chỉ cần bản thân xảy ra chuyện gì đó thì Đường Tử Trần sẽ mặc kệ tất cả đến cứu hắn.

Hắn cũng không có ngồi máy bay đến tỉnh S mà là lựa chọn ngồi trên xe lửa đông người và phức tạp. Đây cũng là một biện pháp phòng ngự nếu như tin tức bị tiết lộ, ngồi máy bay thì có muốn trốn cũng không có đường trốn, tuy nhiên ngồi xe lửa thì với thân thủ của hắn, tùy thời gặp phải gió thổi cỏ lay cũng có thể mở đường máu mà chạy. Không thể không nói, Vương Siêu cũng đã cẩn thận đến cực điểm, ai biết trong Đường Môn có tay chân nằm vùng của Ngô Văn Huy hay không và tin tức mình trở về họ đã biết rồi.

Hắn cũng không như Đường Tử Trần, dù cho đi đến nơi nào cũng là nghênh ngang ngồi máy bay mà đi, không một chút nào sợ người khác ám sát hoặc là tạo ra tai nạn trên không. Dù sao Đường Tử Trần đã đạt tới cực hạn của Đạo, đạt tới cảnh giới "bất kiến bất văn, giác hiểm nhi tị", nếu trước khi lên máy bay có nguy hiểm gì thì tâm linh sẽ có dự cảm và sẽ lập tức có hành động đối phó, bất cứ lực lượng bên ngoài nào cũng không thể xúc phạm tới nàng.

Trong mấy ngày trước lúc về nước, Vương Siêu cũng đã chú ý tới sự yêu cầu của giới võ thuật Hàn Nhật đối với Bộ Thể Theo về vấn đề tổ chức giao lưu võ thuật. Quả nhiên là như Đường Tử Trần đã nói, ở nước ngoài thì xôn xao nhưng tại quốc nội cũng không có động tĩnh gì, nhiều nhất cũng chỉ là có một số báo chí viết vài câu thôi, rất đơn điệu. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Tình huống như vậy cũng không nằm ngoài sự dự đoán của Vương Siêu và Đường Tử Trần. Từ trước đối với mặt võ thuật thì Bộ Thể Thao cũng đã không coi trọng rồi, cho dù lần này giới võ thuật Hàn Nhật chi nhiều tiền tuyên truyền ở bên ngoài nhưng Bộ Thể Thao cũng nhắm mắt làm ngơ, hành động của họ chỉ là phái ra các quan chức ứng phó một chút, không tranh cãi và không bàn tán.

"Chú Côn, chú nghĩ thế nào về chuyện này, tại sao giới võ thuật Hàn Nhật lại tổ chức ra một cụôc thi đấu tự do không hạn chế quy tắc như vậy, còn hướng Bộ Thể Theo phát ra ra yêu cầu, ở nước ngoài tuyên truyền rầm rộ, ngay cả tạp chí nổi tiếng "Hắc Đái" cũng đăng chuyện này năm kỳ liên tiếp, đây chính là một chuyện rất hiếm thấy trong lịch sử võ thuật thế giới, còn tại sao quốc nội thì ngay cả một động tĩnh cũng không có nữa? Con có xem qua báo chí thể thao cũng chỉ có một ít tin tức, còn chưa được 1/10 so với bóng đá".

Ngay lúc Vương Siêu đang tĩnh tâm điều dưỡng trái tim thì bỗng nhiên có một âm thanh rất nhỏ truyền vào lỗ tai của hắn, hắn đưa mắt nhìn về hướng âm thanh phát ra thì thấy một người trung niên mặc một bộ đồ đen đang cùng với hai nam một nữ ba người tuổi trẻ trò chuyện. Người vừa nói chuyện chính là cô gái trẻ kia, âm thanh phát ra mặc dù nhỏ nhưng với thính lực của Vương Siêu thì vẫn nghe đựơc, ngay cả con kiến bò dưới đất hắn cũng nghe thì làm sao lại không nghe cho rõ cho được.

Toa xe này là toa giường nằm nên không gian hơi lớn, không giống toa bình thường dùng cho vé ngồi.

Hai nam một nữ nói chuyện mặc đồ toàn là áo thể thao hàng hiệu, còn người trung niên kia thì mặc bộ đồ tây, có khí độ rất trầm tĩnh, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Thì ra ba người trẻ tuổi hai nam một nữ đang xem tạp chí và thảo luận vấn đề.

Với nhãn lực tinh tường thì Vương Siêu cũng đã nhìn ra được cuốn tạp chí mà ba người đang xem đúng là tạp chí võ thuật nổi tiếng "Hắc Đái" của Mỹ.

"Báo chí không đăng cũng có lý do của họ, bởi vì lần này là thi đấu không hạn chế quy tắc, có tính thương vong rất cao. Bất quá Bộ Thể Thao cũng rất xem trọng, bây giờ đã bắt đầu chọn lựa người thi đấu rồi", người trung niên được gọi là chú Côn mở mắt cười cười: "Lần này bởi vì nguy cơ kinh tế nên giới võ thuật Hàn Nhật mới làm thế, trước đó có hai người quyền sư của họ bị một đám lưu manh đánh tới phải nhập viện nên danh tiếng giảm xuống nghiêm trọng và vì vậy mới bất đắc dĩ làm ra chuyện được ăn cả ngã về không này. Bất quá lần này giới võ thuật của hai nước Hàn Nhật là thật sự ra quân đó, không giống như các lần giao lưu võ thuật trước đây đâu. Ngay cả huấn luyện viên của Hoàng thất Nhật Bản là Y Hạ Nguyên cũng tự mình dẫn nhân mã tới, hơn nữa còn lớn tiếng thách thức muốn cùng các võ đạo gia của chúng ta tiến hành luận bàn. Mấy người các ngươi lần này nếu vượt qua được sự kiểm tra tuyển chọn thì đến lúc luận võ nếu biểu hiện tốt, trong tạp chí Hắc Đái kia cũng sẽ có tên các ngươi".

"Chú Côn, chú là người trong nội bộ à? Lần này tiêu chuẩn chọn lựa thế nào? Chú nói một chút về các cao thủ tham gia lần này đi, rồi còn thủ lĩnh nữa, sẽ chọn ai đây?" Hai người nam liền đặt câu hỏi.

"Lần này Bộ Thể Thao đưa ra tiêu chuẩn chọn lựa rất khắt khe, theo ta được biết thì tham gia báo danh thi tuyển có hơn ba, bốn ngàn người trẻ tuổi ưu tú nhưng chỉ tiêu lại chỉ có một trăm. Bất quá đối với các ngươi thì không thành vấn đề, tuy nhiên trong số người tham gia đó thì các ngươi phải đặc biệt chú ý đến mấy người này. Một người tên là Tào Tinh Tinh, một người tên là Triệu Tinh Long, còn có mười mấy người khác thì các ngươi hãy tự đi xem tư liệu đi", chú Côn cười cười nói.

"Tào Tinh Tinh kia thì có nghe nói qua, hình như năm trước là nữ đại đệ tử của Tiệt Quyền Đạo quán, đã đạt giải quán quân nữ trong cuộc thi đấu của các trường đại học, bất quá đó cũng chỉ là biểu diễn thôi, lần này giới võ thuật Hàn Nhật đến đây đều là mang theo những tinh anh thực chiến, nghe nói trong đó cũng có một ít người từng trải qua sinh tử. Tào Tinh Tinh kia bất quá chỉ là dựa vào người cha trưởng công an thôi, cho nên mới có thể dựa vào quan hệ tham gia, nói cách khác thì lần này cô ta cũng không có tư cách trúng tuyển", cô gái trẻ tuổi cười lạnh, không cho là đúng nói: "Chú Côn, hay là chú tiết lộ thêm một chút về những võ thuật gia tham gia đi, có cao thủ nào thành danh không và là ai sẽ dẫn đầu đoàn đội thi đấu. Nghe nói lần giao lưu chia làm hai đợt, một đợt là ành cho những người trẻ tuổi giao lưu, còn một đợt phía sau là quan trọng nhất dành cho các võ thuật gia đã thành danh giao lưu trao đổi".

"Người dẫn đầu đội giao lưu vẫn còn chưa chính thức xác định, bất quá cũng có thể xác định một số người như lão Khương, lão Hoa, lão Ngô, lão Lâm, còn có ta, Giang Hải, Lưu Thanh và mấy người của Thiếu Lâm Tự, còn lại chỉ là đợi quyết định thôi, chỉ tiếc một điều là lão Chu có quan hệ quá cứng nhắc với Bộ Thể Thao và hơn nữa đã bị chặt đứt một tay nên lần này chắc cũng không thể nào là lão đựợc", chú Côn thở dài một hơi.

Vương Siêu nghe xong liền hiểu ra, lão Chu từ trong miệng của người trung niên vừa phát ra đó hình như là Chu Bỉnh Lâm.

"Còn Vương Siêu đâu?" Hai nam một nữ ba người tuổi trẻ đột nhiên lên tiếng hỏi, hơn nữa còn cầm trong tay một quyển tạp chí mở ra ngay trang giới thiệu về Vương Siêu.

"Theo tạp chí Hắc Đái viết thì nói rằng Vương Siêu của Lao Sơn Nội Gia Quán là Đông Á đệ nhất võ thuật gia? Lần này Bộ Thể Thao sao lại không mời hắn chỉ huy đội giao lưu nhỉ?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất