"Xem ra lần này ngươi mời tới toàn những gương mặt mới".
Vương Siêu cũng nghe thấy những tiếng xe đang dừng lại bên ngoài, hắn cũng không hỏi là người nào, bởi vì khi tới gặp mặt sẽ biết được thôi.
"Đi thôi, đến phòng khách" Phong Thải nhẹ nhàng sóng vai Vương Siêu bước đi. Sau khi băng qua vài hành lang thì trước mắt bỗng sáng trưng thông suốt, đây là một đại sảnh đường. Ghế sa *** được bố trí phù hợp, mùi hoa cỏ thơm mát lòng người, bốn phía là những bức tranh sơn thủy nổi tiếng đắt tiền.
Lúc này có hai nhóm người đang bước vào cửa.
Vương Siêu liếc mắt nhìn nhóm người thức nhất, trong đó là Liêu Viên Triêu, Dương Chân, phía sau còn có Liêu Tuấn Hoa, Chu Giai.
Mà một nhóm khác, lại là Nghiêm Tiểu Lãng. Bất quá trong nhóm người này hiển nhiên không phải do Nghiêm Tiểu Lãng dẫn đầu, bởi vì hắn chỉ đi ở phía sau, phía trước hắn là một người tóc hoa râm nhưng sắc mặt hồng nhuận, mắt giống như cú mèo, mũi cong, khiến cho người ta có cảm giác là một lão giả kiêu hùng.
Vô luận là nhóm người Liêu Tuấn Hoa, Chu Giai, hay là nhóm Nghiêm Tiểu Lãng vừa tiến vào, khi nhìn thấy Phong Thải sánh vai nói chuyện với Vương Siêu đều vô cùng sửng sốt.
Rất hiển nhiên, nhóm người này ai cũng không ngờ tới Vương Siêu lại ở một chỗ với Phong Thải, bất quá bọn họ dường như cũng đã rõ ràng điều gì đó, ánh mắt nhìn nhau lộ ra vẻ phức tạp dị thường. Mà hai mắt của lão giả kiêu hùng kia lập tức bắn thẳng tới, ánh mắt sắc như đao! Trong đó rõ ràng có mang theo địch ý.
"Vương Siêu, là ngươi? Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Sau khi Chu Giai nhìn thấy Vương Siêu thì vừa mừng vừa sợ nhẹ nhàng cười, theo sau hướng về Nghiêm Tiểu Lãng và lão giả kia nói: "Nghiêm Lão, mời ngồi mời ngồi. Tất cả mọi người ngồi đi".
"Ngươi quả nhiên không giống người bình thường, khó trách Nguyên Nghi không phải là đối thủ của ngươi" Lão giả được Phong Thải gọi là Nghiêm lão gắt gao nhìn Vương Siêu một cái, sau đó thu ánh mắt lại, trực tiếp ngồi xuống ghế sa ***.
"Ngươi là phụ thân của Nguyên Nghi?"
Vương Siêu nghe lời này thì mơ hồ đã đoán ra thân phận của lão giả.
"Không sai, ta tên là Nghiêm Thọ Kính, nghĩ không ra hôm nay Tiểu Phong lại mời một người trẻ tuổi đến nơi đây, thú vị, thú vị. Ta đã sớm nghe nói Vương Siêu ngươi là một người trẻ tuổi lợi hại, nhưng vẫn không có thời gian gặp mặt, hôm nay rốt cuộc đã gặp rồi".
Sau khi Nghiêm Thọ Kính ngồi xuống thì thần sắc và ngữ khí cũng rất bình thường, không vì nữ nhi của mình rơi vào độc thủ của Vương Siêu mà sinh ra oán hận.
"Quả nhiên là nhân vật lớn có khí phách, thân là phụ thân của Nghiêm Nguyên Nghi, nữ nhi của mình bị ngã mà vẫn còn có thể nén giận được" Vương Siêu nhìn thấy bộ dáng này của Nghiêm Thọ Kính thì trong lòng không khỏi âm thầm than thở.
"Thần tiên thúc thúc…"
Ngay lúc Vương Siêu nhìn Nghiêm Thọ Kính phụ thân của Nghiêm Nguyên Nghi thì không khí có chút nặng nề, nhưng đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên đã phá tan hiện trường nặng nề.
Khi thanh âm này phát ra thì có thêm bốn người xuất hiện ở cửa.
Một người trong đó là Tô Tiểu Nguyệt, trong tay Tô Tiểu Nguyệt đang ôm một đứa bé trai, hai người còn lại hình như là một đôi vợ chồng khoảng trên ba mươi tuổi.
Đôi vợ chồng này mặc dù không lộ sơn, không lộ thủy nhưng người đàn ông thì có một loại ôn nhu giống như phụ thân của Tô Tiểu Nguyệt. Người phụ nữ mặc dù không phiêu dật như Phong Thải, tướng mạo cũng rất tầm thường nhưng ánh mắt, tinh thần toát ra vẻ đã từng trải, khôn khéo.
Quan trọng nhất là gương mặt của đôi vợ chồng này có chút tương tự với đứa bé trai gọi Vương Siêu là thần tiên thúc thúc, hiển nhiên bọn họ là cha mẹ của đứa bé trai.
Đứa bé trai vừa tiến đến, nhìn thấy Vương Siêu thì giãy dụa ra khỏi ngực Tô Tiểu Nguyệt chạy về phía Vương Siêu, kéo lấy tay áo Vương Siêu nói: "Thần tiên thúc thúc, mang ta bay lên có được không".
Nghe thấy lời nói này, trong mắt hai vợ chồng hiện ra vẻ hiền hòa.
Đôi vợ chồng này vừa xuất hiện cũng khiến cho Nghiêm Thọ Kính không khỏi động dung một chút.
"Phong tỷ, Tiểu Bảo ở nhà rất quậy, ngay cả ông nội hắn cũng không quản được, luôn gọi thần tiên thúc thúc, nguyên lai thần tiên thúc thúc mà Tiểu Bảo gọi lại ở chỗ này" Mẹ của Tiểu Bảo tựa hồ rất quen với Phong Thải, nói chuyện cũng rất tùy ý.
Vương Siêu nhẹ nhàng dùng một tay nâng Tiểu Bảo lên rồi ôm vào lòng, cười đùa: "Muốn bay thì cũng đơn giản thôi, thúc thúc đáp ứng sẽ dạy ngươi. Nhưng bây giờ thúc thúc đang có chuyện, ngươi trước tiên cứ chơi đùa đi đã".
"Ừm, thần tiên thúc thúc ôm ta thì ta sẽ không quậy" Tiểu Bảo gật đầu.
"Hình như Tiểu Bảo rất có duyên với ngươi. Bất quá sau này khi Tiểu Bảo lớn lên và hiểu chuyện, nếu hắn biết mình từng được cao thủ thiên hạ đệ nhất ôm thì không biết sẽ nghĩ gì? Ta nghĩ hắn khẳng định sẽ rất tự hào".
Nhìn thấy tình huống như vậy, Tiểu Bảo đã đi tới ngồi một mình trên ghế sa ***, mỉm cười nhìn Vương Siêu.
"Ta mặc dù không luyện qua công phu nhưng cũng thường xuyên rèn luyện nên biết được một số công phu thô thiển. Ta cũng đã từng xem qua một ít kỹ kích của quốc thuật đại sư, còn có một vài chuyện tình kỳ dị của Vũ Vận Long cho nên bản thân cũng muốn luyện, nhưng đáng tiếc là tuổi đã lớn. Nếu như Tiểu Bảo có thể may mắn học được một chiêu nửa thức của thiên hạ đệ nhất thì đã hoàn thành mơ ước của ta rồi. Tối thiểu thì Tiểu Bảo cũng có một thân thể tốt".
"Một thân thể tốt tự nhiên là rất cần thiết" Vương Siêu nghe xong thì cười cười, nhưng thật ra hắn biết những người này khi tranh đấu thì đôi khi phải mất một thời gian dài.
"Không biết Tiểu Phong ngươi và Vương Siêu có quan hệ gì?" Nghe đến đó thì Nghiêm Thọ Kính cảm giác càng ngày càng không thích hợp, đột nhiên mở miệng nói chen vào, hai mắt gắt gao nhìn về phía Phong Thải.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là muốn biết rõ quan hệ của Vương Siêu và Phong Thải.
Nghiêm gia và Vương Siêu bởi vì chuyện của Nghiêm Nguyên Nghi mà trở thành đại địch, bây giờ vì đại cục nên ân oán tạm thời có thể bỏ qua, chờ sau khi đại hội võ thuật chấm dứt thì Nghiêm gia khẳng định sẽ trả thù.
Vương Siêu mặc dù là bạn tốt với Liêu Tuấn Hoa, nhưng Nghiêm gia cũng không sợ Liêu gia, nhưng Tô gia thì không giống. Càng huống chi ngôn ngữ của Tiểu Bảo rất không thích hợp, hình như là muốn đem con của chính mình kết thành quan hệ với Vương Siêu.
Nghiêm Thọ Kính chính là nhân vật đã thành tinh, hắn không đành lòng để cho việc nhỏ này làm hỏng mưu đồ lớn. Bất quá hắn cũng không muốn buông tha hung thủ đã làm hại nữ nhi của mình.
Bất quá Phong Thải nói ra một câu làm tan biến hết những ý nghĩ trong lòng của hắn.
"Vương Siêu là bằng hữu do ta mời tới, bây giờ là thế, sau này cũng như thế. Chuyện là thế này" Khi Phong Thải nói chuyện thì thái độ cũng rất chân thật, nàng che giấu ý tứ cũng rất tốt, Vương Siêu đúng là bằng hữu, Nghiêm gia vừa động cho nên mới đến xem.
"Ồ?" Hai mắt Nghiêm Thọ Kính nhìn chằm chằm vào Phong Thải một chút. Sau đó lại dời ánh mắt đến Tiểu Bảo, cuối cùng chuyển tới Liêu Tuấn Hoa. Nhìn vẻ mặt của đám người đó hắn tựa hồ như đã rõ ràng được một chút gì đó nên nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tựa hồ tất cả buồn bực trong lòng mình đã theo một hơi này tuôn hết ra ngoài.
"Vương Siêu, chúng ta đến chỗ bàn cờ đi" Nghiêm Thọ Kính sau khi thở nhẹ thì đột nhiên hai mắt nhìn Vương Siêu nói.
"Hử? Đánh cờ?" Vương Siêu cũng thật không ngờ Nghiêm Thọ Kính lại đột nhiên đưa ra lời mời đi đánh cờ.
"Cuộc sống như cờ, cờ như cuộc sống. Chúng ta một già một trẻ dù sao cũng không có gì để nói, chung quy ngồi ở chỗ này cũng nóng, không bằng đi đánh cờ" Ngữ khí Nghiêm Thọ Kính cũng không có bất cứ ba động gì.
"Đánh cờ gì? Cờ vây chú ý về thế trận tổng quát, đánh loại cờ này chỉ khiến các ngươi chế giễu, ta chỉ biết mỗi cờ tướng, tiểu tốt vẫn có thể giết vua" Vương Siêu cười ha ha nói.
Hắn và Nghiêm Thọ Kính trong lúc này đích xác không có gì để nói. Lần tụ hội hôm nay Phong Thải đã cho thấy thái độ của Tô gia. Không thể ngờ được Vương Siêu cư nhiên lại có quan hệ với Phong Thải, còn được Tô gia tỏ thái độ ủng hộ, càng quan trọng hơn là Phong Thải tựa hồ lại kéo đến thêm một đôi vợ chồng có sức ảnh hưởng lớn đến kết thành một chiến tuyến.
Nghiêm Thọ Kính đã rõ ràng tình hình trước mắt nhưng hắn cũng không thể cứ thế quay đầu mà đi. Nếu quay đầu mà đi thì hai bên sẽ nhiệt náo không thoải mái, chẳng khác nào động dao xé rách mặt.
Hắn cũng biết nữ nhân Phong Thải này là một người có nhiều thủ đoạn, có thể nói Tô gia dựa một nửa vào người con dâu này.
Nếu bỏ đi chỉ càng làm cho tình hình xấu đi, ở lại mà không nói gì thì xấu hổ. Cho nên Nghiêm Thọ Kính liền đề xuất mời Vương Siêu đi đánh cờ. Nhất cử lưỡng tiện, càng có thể tại phương diện về cờ giáo huấn Vương Siêu một chút, phát tiết những buồn bực trong lòng.
Nghiêm Thọ Kính đam mê kỳ nghệ cho nên hắn cũng có chút tin tưởng vào khả năng của mình. Hắn vốn tưởng rằng Vương Siêu sẽ không đáp ứng, ai ngờ Vương Siêu đột nhiên lại đáp ứng.
"Tốt, như vậy thì đánh cờ tướng" Nghiêm Thọ Kính bình tĩnh nói.
Phong Thải đối với tình huống trước mắt thì trong lòng sáng như tuyết, biết được Nghiêm Thọ Kính đột nhiên mời Vương Siêu đánh cờ nhất định là có hàm ý bên trong, lập tức gọi người mang đến một bàn cờ tướng lớn.
Bàn cờ hai màu hồng đen, hai bên biên giới được ngăn cách bởi con sông nhìn có vẻ đằng đằng sát khí. Cờ còn chưa đi mà mọi người ở đây đều ngửi thấy một cổ giết chóc mãnh liệt, giống như một già một trẻ này cũng không phải là ngồi đánh cờ bình thường, mà chính là đang tiến hành chém giết thảm thiết.
Nghiêm Thọ Kính trước tiên nhanh chóng chọn cờ hồng: "Vương Siêu, ở Bắc Kinh này, ngươi là khách, khách phải theo chủ. Ta trước hết cầm cờ hồng đi trước. Nghe nói võ công của ngươi là thiên hạ đệ nhất, nhưng chỉ tinh thâm một chuyện, những chuyện khác không được tinh thâm, cho nên ngươi hôm nay phải cẩn thận, đừng để bị một lão già như ta giết!"
Lúc Nghiêm Thọ Kính nói đến chữ giết thì hai mắt trợn lên, quả nhiên là đằng đằng sát khí, tựa hồ như thật sự muốn giết người, dĩ nhiên là có một cổ khí thế giết người của đại tướng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
"Quả nhiên có khí thế của người lãnh binh, xem ra trước kia cũng đã từng đánh giặc, nếu không cũng sẽ không phát ra khí thế như vậy".
Tướng quân lãnh binh, uy nghiêm vô cùng lớn. Trương Tác Lâm năm đó là một ví dụ, vóc người cũng bình thường nhưng lại có một đôi mắt đằng đằng sát khí, chỉ cần tùy tiện liếc mắt thì cho dù là đại hán khỏe mạnh cũng phải sợ đến mức đái ra quần.
Loại khí thế này không phải là người bình thường có thể có được.
Tâm lý Vương Siêu cũng sáng như tuyết, nhìn Nghiêm Thọ Kính phía đối diện một chút rồi bất động thanh sắc cười lắc đầu: "Có lẽ ngươi đã từng nghiên cứu thông suốt về kỳ nghệ, còn ta xác thực cũng chỉ mới chơi vài lần cho nên chưa được tinh thông. Nhưng đây là cờ tướng, hai bên đánh nhau, xe trùng mã đụng với pháo binh, thật ra tiếp theo kỳ nghệ thì nặng nhất chính là khí thế tinh thần. Hơn nữa đây là cờ tướng, tướng soái tụ họp tại cửu cung, rất có ý cảnh hà lạc, tựa hồ tương thông với quyền ý. Ngươi muốn giết ta thì cũng không nên bị ta giết lại".
"Tốt lắm".
Hai mắt Nghiêm Thọ Kính nhìn chằm chằm vào hai mắt Vương Siêu, cũng không cần nhìn bàn cờ. Bốp! Hắn cầm pháo phóng thẳng ra chính giữa, đây chính là thế đương đầu pháo.
Lần đi pháo này, khí thế lão giả hung hăng, trên bàn phát ra một tiếng phanh. Nếu như là người bình thường thì chỉ sợ đã bị lần đi pháo đầu này dọa đến mức tâm thần kích động, sau đó sẽ rơi vào thế hạ phong.
Vương Siêu chờ sau khi Nghiêm Thọ Kính đi xong thì hai mắt cũng nhìn vào mắt hắn, đột nhiên tinh thần tập trung trên hai mắt, hai con ngươi lập tức trừng lên, hai mắt phát ra ánh sáng chói mắt như mặt trời, giống như một ngọn lửa đang giãy giụa muốn thoát ra, vô cùng lộng lẫy!
Tựa hồ bị ánh mắt Vương Siêu làm chấn động một chút, Nghiêm Thọ Kính không nhịn được phải chớp mắt một chút.
Nhưng chỉ trong tích tắc này thì Vương Siêu đã cầm lấy quân cờ rồi hướng về bàn cờ đặt xuống, dĩ nhiên cũng đi thế pháo đầu.
Một vỗ này của hắn, các quân cờ trên bàn cờ cũng không có nhảy dựng lên, nhưng mà cả mặt đất dường như chấn động một chút. Nghiêm Thọ Kính vừa mới bị ánh mắt Vương Siêu chấn nhiếp, mí mắt đang chớp thì cảm giác được mặt đất chấn động khiến cho tâm lý không khỏi hoảng hốt.
"Nghiêm Thọ Kính ngươi mặc dù lãnh binh, đánh giặc giết chóc đều hơn người, nhưng nói về tinh thần khí thế thì làm sao có thể qua được Vương Siêu" Phong Thải cảm thán một chút, lại tiếp tục nhìn vào bàn cờ, đồng thời tự mình rót cho Vương Siêu một tách trà.
Những người còn lại cũng đến gần để xem một già một trẻ này đánh cờ.
Ngay khi Vương Siêu và Nghiêm Thọ Kính đang suy nghĩ nước cờ tiếp theo thì có vài chiếc xe cũng tiến vào.
Từ trên xe lục tục bước xuống một nhóm người, rất hiển nhiên những người này cũng là những nhân vật được Phong Thải mời tới tụ hội.
"Tinh Tinh, cuộc gặp mặt hôm nay rất quan trọng, con sau khi bước vào tầng lớp cấp cao thì cẩn phải ước thúc bản thân một chút, không được có tính cách tự do phóng túng như trước kia, biết chưa? Đừng tưởng rằng buổi tối hôm đó tên Vương Siêu kia thật sự cho con chỗ tốt. Ngày hôm qua mẹ đã nhắc nhở con rồi, hắn ta mặc dù lợi hại nhưng bất quá cũng chỉ là một đại phú hào quân phiệt ở nước ngoài, ở trong nước căn bản không có quyền hành gì, con sau này có muốn lui tới với hắn thì tốt hơn hết là không nên liên lạc, có biết chưa!"
Từ trên xe bước xuống hai mẹ con, đúng là Diệp Thiến và Tào Tinh Tinh. Diệp thiến hôm này là một thiếu phụ xinh đẹp với trang phục rất chỉnh tề phù hợp với cảnh sắc xung quanh. Tóc được uốn thành từng cuộn giống như mây, lộ ra bộ dáng của một phụ nhân cao quý trong tầng lớp cao phương tây đến nơi này tụ hội.
Mà Tào Tinh Tinh cũng mặc trang phục như ngày lễ, lộ ra cổ và vai ngọc trắng như tuyết, cả người như phát ra quang thải chói mắt, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng kinh diễm.
Nhưng nét mặt Tào Tinh Tinh lại lạnh như băng, lộ ra sát khí, bộ dáng như không để ý tới Diệp Thiến bên cạnh.
o0o
Bất quá khí chất lạnh như băng của nàng kết hợp với quang thải chói mắt, trang phục diễm lệ lại càng trở nên hấp dẫn người khác. Cho nên ngay khi nàng vừa cùng Diệp Thiến bước xuống xe thì đồng dạng mắt của vài nam tử trẻ tuổi sáng lên, vội vàng tiến lại gần chào hỏi, đôi mắt thường xuyên nhìn lên người Tào Tinh Tinh.
"Dì Diệp, hôm nay dì cũng tới tham gia tụ hội mà Tô phu nhân tổ chức?" Mỗi người thanh niên từ trên xe bước xuống ăn mặc cũng bất phàm, có một cổ hơi thở luôn được sống an nhàn sung sướng. Trong có một người thanh niên có vẻ là người dẫn đầu khi nhìn thấy Tào Tinh Tinh thì hai mắt sáng lên, tiến đến chào hỏi nàng và Diệp Thiến. Thanh niên này mặc tây phục, vóc người cao ráo, ngón tay tinh tế có lực, đeo cặp kính có gọng kính được làm bằng vàng, nhìn quần áo có vẻ lụa là nhưng có tài hoa, cũng không phải là nhân vật đơn giản.
"Yến Thiếu, ta là khách quen câu lạc của Tô phu nhân. Nhưng ngươi mỗi ngày đều có khách quý, sự tình bề bộn, rất ít khi rãnh rổi, nhưng hôm nay thế nào lại rãnh rỗi thế?" Diệp Thiến nhìn Yến Thiếu một chút rồi thể hiện nguyên vẹn phong cách xã giao của mình.
"Cho dù là ta không rảnh thì cũng phải tranh thủ thời gian gặp gỡ Tô phu nhân chứ?" Nam tử được gọi là Yến Thiếu lời nói không nhanh không chậm, ánh mắt nhàn nhã chuyển hướng về phía Tào Tinh Tinh "Đây là tiểu thư Tinh Tinh sao? Ta đã sớm nghe nói tiểu thư Tinh Tinh là đóa hoa xuất sắc nhất trong ngành cảnh sát, lòng đã ngưỡng mộ từ lâu, nhưng hôm nay gặp mặt mới hiểu được cái gì là hào quang chói mắt".
"Yến Thiếu quá khen, Tinh Tinh nhà ta chỉ vừa mới tham gia công tác mà thôi" Diệp Thiến nhẹ nhàng cười "Hôm nay đến tụ hội của Tô phu nhân cũng bởi vì Tinh Tinh là bằng hữu tốt của Tiểu Nguyệt, bằng không thì lấy tư lịch của Tinh Tinh bây giờ, ta cũng không có ý định mang nó đến đây".
Tào Tinh Tinh nghe Diệp Thiến nói xong thì càng nhíu mày.
"Yến Đông Lai, làm việc tại ủy ban phát triển và quy hoạch lao động" Yến Thiếu Yến Đông Lai nhìn thấy vẻ mặt Tào Tinh Tinh thì ánh mắt phía sau cặp kính hiện lên một tia hứng thú, đồng thời đưa tay mình ra: "Tiểu thư Tinh Tinh, nghe nói ngươi là cao thủ TaeKwonDo, nơi này cũng có địa phương tập luyện, nếu có thời gian thì ta cùng đến đó bàn luận".
Hắn nói chuyện có vẻ rất tự tin, nhìn bàn tay tinh tế có lực của hắn, vóc người thon dài thì cũng nhìn ra được hắn là một người thường xuyên rèn luyện chăm chỉ. Người như hắn thì tại các phương diện khác cũng rất xuất sắc, nhất là lại có một thân thể và thân thủ tốt nên rất tự tin.
"Ồ? Bàn luận? Dĩ nhiên là được" Tào Tinh Tinh nhìn Yến Đông Lai, nàng cũng biết người này là đầu lĩnh của một bang phái lớn ở kinh thành, có năng lực rất lớn, bất quá trong lòng nàng rất chán ghét: "Nhóm người nảy bề ngoài có vẻ đứng đắn, có học thức nhưng lại không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện xấu xa, nghe Tiểu Nguyệt nói năm đó những người này năm đó là khách quen của những chốn ăn chơi gái gú, mà tên Yến Thiếu này lại là nhân vật nổi tiếng phong lưu. Hắn có ý với ta sao? Ta dứt khoát phải âm thầm giáo huấn ngươi thật tốt".
Tào Tinh Tinh đột nhiên tươi cười, vươn tay ra bắt tay Yến Đông Lai.
Hai người nắm tay nhau, sắc mặt Yến Đông Lai lập tức thay đổi, khuôn mặt hơi vặn vẹo một chút, giống như là ma quỷ. Hiển nhiên lực lượng mà Tào Tinh Tinh xuất ra rất lớn khiến hắn cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt.
Quyền pháp của Tào Tinh Tinh được Vương Siêu chỉ điểm, bản thân lại chăm chỉ khổ luyện cho nên đã đột phá trở ngại tầng thứ muời, bây giờ đã tiến vào cấp độ Ám Kình. Nếu như không phải kinh nghiệm thực chiến còn non kém thì cơ hồ có thể đứng ngang hàng với đại quyền sư Quảng Đông tam hổ. Yến Đông Lai trước mắt tuy có luyện tập nhưng đâu phải là đối thủ của nàng, hắn bị nàng nắm tay thiếu chút nữa đã trở nên đau nhức. Trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được thế nào gọi là "chết đi sống lại."
Bất quá hắn cuối cùng vẫn không phải là hạng ăn chơi tráng táng, sau khi biến sắc thì cố gắng mạnh mẽ áp chế sự đau đớn, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản.
"Thân thủ của ngươi không tồi, bất quá luận bàn thì không được. Ta còn phải tham gia đại hội võ thuật nên muốn chuẩn bị cho thật chu đáo, không có thời gian rảnh" Sau khi Tào Tinh Tinh buông tay ra thì ánh mắt như tia chớp nhìn vào sự biến hóa trên gương mặt của Yến Đông Lai, nàng cười cười, cũng không để ý đến mẫu thân Diệp Thiến hướng phía trước đi vào.
Yến Đông Lai nhìn theo bóng lưng Tào Tinh Tinh rồi đưa tay mình lên xem xét, chỉ thấy trên bàn tay đã xuất hiện năm vệt đỏ chót. Trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia quang mang lăng lệ, đồng thời nghiến răng kèn kẹt, tựa hồ là vì phải áp chế cơn đau đớn mãnh liệt xuống.
"Ha ha, Yến Đại Thiếu, ngươi hình như đã chịu thua rồi" Ngay lúc này thì lại có một chiếc xe vừa đến, từ trên xe bước xuống ba người, đúng là Triệu Quân, Ngô Dĩnh Đạt, Vương Tiểu Lỗi được xưng là ba thái tử, đều là khách quý.
"Yến Thiếu, nữ nhân này rất lợi hại, ngươi hình như là nhị đẳng Karate, bằng vào thân thủ thế này cũng quyến rũ không ít phụ nữ khó tính, nhưng nữ nhân này thì không có cách nào quyến rũ được" Triệu Quân cười lớn.
"Có đúng như vậy không? Họ Tào kia cũng không thể mạnh như thế mãi, ta muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc dựa vào cái gì, mà dám kiêu ngạo như vậy khi đối mặt với ta?"
Yến Đông Lai hơi biến sắc, cho dù hắn là người của chính quyền nhưng khi đụng tới tình huống như thế này thì tâm lý cũng không nhịn được mà nổi giận. Nhìn hắn nói ra một câu rất bình thường nhưng trong đó ẩn chứa sự ác độc.
"Đúng vậy, gia thế nữ nhân này mặc dù cũng khá một chút, nhưng trong mắt Yến Thiếu ngươi thì không đáng kể, bất quá nàng có một người bạn học rất lợi hại, Yến Thiếu ngươi tốt nhất là không nên trêu vào".
Ánh mắt Vương Tiểu Lỗi chớp động.
"Bạn học? Là người nào?" Yến Đông Lai khinh thường cười cười.
"Ngươi có biết lão đại Nam Dương Đường môn Vương Siêu không, lần này đã khiến cho đại hội võ thuật xôn xao chính là bởi vì đã đắc tội với Nghiêm gia, hơn nữa hắn còn có quan hệ rất sâu với Liêu Tuấn Hoa, người này ngươi đã nghe nói qua chưa" Ngữ khí Ngô Dĩnh Dạt có chút chia rẽ nói.
"Ta còn tưởng rằng là ai? Thì ra chỉ là một lão đại của hắc bang nước ngoài mà thôi, ở nước ngoài thì cũng có thể kiêu ngạo một chút nhưng trong nước cũng muốn quật khởi sao? Người này ta có nghe nói qua và cũng biết một ít tin tức, bây giờ việc quan trọng nhất trước mắt là đại hội võ thuật cho nên tạm thời sẽ không động đến hắn, nhưng khi xong việc này thì Nghiêm gia sẽ không bỏ qua cho hắn đâu. Chỉ bằng vào chừng này mà muốn kiêu ngạo sao? Ngô Dĩnh Dạt, ngươi tin hay không tin, rằng chỉ cần một năm thì ta sẽ khiến cho Tào Tinh Tinh ngoan ngoãn mà đến cầu xin ta".
Yến Đông Lai lạnh lùng nói một câu, sau đó cũng đi về phía trước.
"Ta phải xem một chút coi khả năng của ngươi lớn đến mức nào" Ngô Dĩnh Dạt cười hắc hắc rồi cũng đi theo ngay sau đó.
"Tào Tinh Tinh! Con đúng là càng ngày càng không có giáo dục, chờ Yến Đông Lai đến phải xin lỗi hắn. Việc này tất cả cũng đều do tính tình của con" Diệp Thiến cũng đã nhìn thấy một màn vừa rồi, nàng cũng không nghĩ ra nữ nhi của mình tại đây lại dám làm ra cái loại xằng bậy này, lập tức đuổi theo Tào Tinh Tinh, ánh mắt vừa đảo, nghiêm khắc răn dạy.
Nhưng Tào Tinh Tinh lại giống như không hề để ý tới, trực tiếp bước vào đại sảnh. Diệp Thiến tức đến nỗi hai hàm răng nghiến chặt, tự đánh giá vì sao nữ nhi của mình lại không nghe lời mình. Nàng vội vàng đi theo vào trong nhưng lại phát hiện được một cảnh khiến cho nàng khiếp sợ nói không ra lời.
Trong đại sảnh trước mặt, người đã xuất hiện trong nhà mình tối hôm trước Vương Siêu hiện đang ôm một đứa bé trai ngồi trên ghế sa ***, cùng một lão già đánh cờ. Mà bên cạnh hắn chính là nữ nhân Tô gia kia, trong kinh thành cũng chính là một trong những phụ nữ có thể hô phong hoán vũ. Thế nhưng Phong Thải, chủ nhân của câu lạc bộ giờ phút này lại tự mình rót trà cho Vương Siêu!
Nhất là, Vương Siêu còn ôm một đứa bé trai, Diệp Thiến cũng nhận ra cha mẹ của nó. Quan trọng hơn là lão giả đang đánh cờ với hắn lại bất ngờ là phụ thân của Nghiêm Nguyên Nghi.
"Người này, có khả năng lớn như vậy sao?" Diệp Thiến chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, máu huyết vọt lên tới tận mặt, đồng thời nhìn nữ nhi của mình một chút.
Tào Tinh Tinh vốn hôm nay cảm thấy không thoải mái nhưng khi tiến vào nhìn thấy Vương Siêu ở trong đó, thì tâm trạng không thoải mái đã tan biến thành mây khói.
Đang lúc này, Yến Đông Lai ở phía sau và đám người thái tử đảng cũng đã đi tới. Sắc mặt hắn vốn âm trầm nhưng khi vừa bước vào, nhìn được nhiều nhân vật lớn như vậy ở đây thì nhất thời không nhịn được thở ra một ngụm khí lạnh.
"Hôm nay là tụ hội gì thế? Ông trời ơi?"
Vương Tiểu Lỗi, Ngô Dĩnh Dạt, Triệu Quân cũng đã đi đến, thấy những người ở đây thì đều chấn kinh. Những người ở đây đích xác đối với bọn họ mà nói thì quả thật là tâng lớp rất cao. Phong Thải mời bọn họ cùng tới câu lạc bộ tụ hội, tự nhiên còn gọi thêm những nhân vật lớn như thế này.
"Căn bản không phải là cùng cấp bậc. Lần tụ hội này tại sao lại còn mời chúng ta đến?"
Vương Tiểu Lỗi, Ngô Dĩnh Đạt, Triệu Quân trong lòng hoảng sợ, có những đại nhân vật trước mặt, bọn họ đương nhiên không dám ồn ào, chế trụ hô hấp, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Người trẻ tuổi kia là ai? Lại dám cùng với Nghiêm tướng quân đánh cờ. Tô phu nhân cư nhiên còn pha trà cho hắn!" Sau khi sự khiếp sợ của Yến Đông Lai qua đi thì hắn mới phát hiện ra Nghiêm Thọ Kính đang đánh cờ với Vương Siêu.
Đúng lúc này thì Vương Tiểu Lỗi, Ngô Dĩnh Dạt, Triệu Quân đều được Yến Đông Lai thức tỉnh, cũng đã nhìn thấy rõ Vương SIêu, trên mặt họn họ biến sắc có vẻ rất khó coi, nói cũng không ra lời.
Lúc này, Vương Siêu và Nghiêm Thọ Kính đánh cờ cũng đã đến điểm mấu chốt, sắc bén như răng chó, không thể ngừng giết chóc. Không cần xem tình hình trên bàn cờ thế nào mà chỉ nhìn tình cảnh của hai người. Vương Siêu giống như mang kim đao ngồi trên đại mã, trước ngực là đứa bé trai, một tay cầm cờ, mỗi lần đánh cũng không cần nhìn vào bàn cờ mà là nhìn chằm chằm vào hai mắt của Nghiêm Thọ Kính.
Mỗi nước cờ của hắn rất nặng nề. Ngay lúc đặt cờ xuống thì cả mặt đất tựa hồ rung chuyển một chút, khiến cho lòng người lay động hoảng sợ, tựa hồ như hắn đang đặt núi Thái Sơn vào biển Đông, giống như sét đánh lôi đình, làm cho tâm lý của người ta sinh ra hai loại áp lực.
Mà Nghiêm Thọ Kính đối mặt với Vương Siêu cũng không thể thong thả được. Mái tóc hoa râm của hắn nhè nhẹ tỏa ra khí nóng, toàn thân chảy mồ hôi đầm đìa nhưng lại đằng đằng sát khí, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào bàn cờ, hình như không phải là đang đánh cờ mà là chỉ huy một trận chiến tranh.
"Uy thế tốt, uy thế tốt. Lão nhân ta nhận thua" Nghiêm Thọ Kính tựa hồ không thể chịu nổi áp lực mỗi nước cờ của Vương Siêu và ánh mắt lăng lệ của đối phương. Đối phương đang ngồi bất động thì đột nhiên trong lúc đó hắn thả quân cờ trong tay xuống, dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, cả người giống như được giải thoát.
"Nghiêm lão, ngươi như thế nào lại nhận thua? Cờ trên bàn còn chưa thua mà? Ngược lại ngươi còn đang chiếm ưu thế đấy" Phong Thải nhẹ nhàng cười, nhìn bàn cờ một chút.
"Người thua thì cờ cũng thua, đánh cờ cũng như người. Vương Siêu, chính là bàn cờ này, ta cũng cảm giác áp lực lớn như vậy, mặc dù cùng ngươi đánh cờ. Ta lãnh binh chinh chiến đã bao năm, trước mặt là núi băng thì mặt cũng không biến sắc, nhưng hiện tại lại không thể chịu nỗi mỗi nước cờ của ngươi đặt xuống. Cái loại áp lực này, chỉ là đánh cờ mà cũng đã như thế này thì càng huống chi là chính thức luận võ sinh tử? Ta có thể cảm thấy được Nghiêm Nguyên Nghi khi đứng trước mặt ngươi đã phải chịu áp lực lớn đến cỡ nào. Thua không oan uổng, không oan uổng…"
Sau lần đánh cờ này, Nghiêm Thọ Kính dường như đã già thêm mười tuổi.
Vừa rồi hắn đã không thể tiếp tục đánh cờ nữa. Đánh cờ phân thắng bại thì dựa vào kỳ nghệ, tâm lý tố chất, vận khí mà tranh đấu, nhưng điều quan trọng chính là bị ngoại chiêu quấy nhiễu.
Cái gì gọi là ngoại chiêu? Chính là khi hai người đánh cờ, một bên làm ra đủ loại động tác, ánh mắt, thở dài, chụp quân cờ mạnh mẽ, tức giận mắng, nói chuyện làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của đối thủ, khiến cho đối thủ kinh ngạc, có rất nhiều ngoại chiêu xấu xa khi đánh cờ, động chân động mũi. Cùng với cao thủ ngoại chiêu đánh cờ thì tâm lý của mình bị hành hạ rất lớn.
Vương Siêu mới vừa rồi cùng với Nghiêm Thọ Kính đánh cờ, mặc dù là so về kỹ thuật đánh cờ nhưng điểm mấu chốt chính là trong lúc đánh cờ Vương Siêu đã làm ra rất nhiều thủ pháp, uy thế, ánh mắt, mỗi một lần đặt cờ cũng khiến cho tâm linh Nghiêm Thọ Kính chấn động, ngay cả thân thể cũng chấn động.
Bởi vì mỗi lần Vương Siêu đặt cờ thì chân lại âm thầm phát lực, dùng pháo quyền đạp xuống đất.
Ngày hôm qua Vương Siêu dậm chân đã khiến cho mặt đất trở thành bùn, Tô Tiểu Nguyệt cũng thiếu chút nữa đã bị đánh ngã, nước tiểu cũng thiếu chút nữa bị làm cho kinh ngạc mà xuất ra. Tâm lý tố chất Nghiêm Thọ Kính mặc dù mạnh mẽ hơn Tô Tiểu Nguyệt gấp trăm lần, tại mỗi lần Vương Siêu đánh một nước cờ thì còn có thể trụ vững được nhưng khi lấy mắt đối mắt với Vương Siêu thì lại không thể chịu đựng được.
Công phu "mục kích" của Vương Siêu, tâm lý không kiên định, tình thần không kiên cường thì cao thủ bình thường khi đánh nhau với hắn, chỉ cần ánh mắt đảo qua một cái thì sẽ khiến cho đối phương mất tâm thần. Đương nhiên cái này có được là do ảnh hưởng của danh tiếng hung ác của hắn.
Cho dù là nhân vật như Nghiêm Nguyên Nghi, tại Hông môn dưới áp lực khổng lồ của Vương Siêu thì thiếu chút nữa cũng đã thất thần.
Mặc dù Nghiêm Thọ Kính vừa rồi đánh cờ cùng với Vương Siêu nhưng cũng có thể nói là hai bên đang thử dò xét đối phương. Uy nghiêm của Nghiêm Thọ Kính rất lớn, hắn dù sao cũng đã là tướng quân, nhưng trước mặt Vương Siêu vẫn có cảm giác khi đối phương đánh cờ, ánh mắt có một loại áp lực cực lớn.
Càng huống chi, ngoài hình thức hắn cũng coi như đã thua. Phong Thải cùng Vương Siêu liên hợp, Tô gia, lại loáng thoáng có cha mẹ của Tiểu Bảo, tất cả tựa hồ đều ủng hộ Vương Siêu.
"Nữ nhân Phong Thải này cũng có tiềm lực như Liêu Tuấn Hoa. Đúng rồi, nàng là người của Hồng môn, mà Liêu Tuấn Hoa cũng là người của Hồng môn, tương lai nếu Liêu Tuấn Hoa thích nàng thì đối với Hồng môn cũng chỉ có lợi, thực sự có thể gắn bó những người Hoa ở nước ngoài thành một. Đại cuộc, đại cuộc…."
Trong lòng Nghiêm Thọ Kính đã hiểu ra, hắn đã rõ ràng việc đối phó với Vương Siêu sợ rằng đã trở thành một loại không có khả năng. Hắn nhìn người vô cùng chuẩn xác, cùng Vương Siêu đánh cờ, hắn đã hoàn toàn nhìn rõ con người này, rất lợi hại, lợi hại đến mức không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, trong lòng hắn cảm giác Vương Siêu lợi hại cũng không phải chỉ là võ công, mà chính là tinh thần trạng thái khí chất của Vương Siêu đã hợp nhất lại thành một.
Cũng giống như năm đó Cầu Nhiêm Khách đánh cờ với Lý Thế Dân, sau khi biết được Lý Thế Dân mới chính là chân mệnh thiên tử liền lập tức đi ra hải ngoại xa xăm, không hề tranh đoạt thiên hạ với hắn nữa.
Bây giờ Nghiêm Thọ Kính cũng thông qua bàn cờ này mà nhìn thấy rõ con người của Vương Siêu.
"Ngươi nhận xét ta rất chuẩn!" Vương Siêu đặt tay lên bàn cờ, hắn biết Nghiêm Thọ Kính đánh cờ nhận thua là biểu đạt ý tứ gì.
Hai người đánh cờ, cũng không phải là người bình thường luận kỹ nghệ đánh cờ, mà là đang tỏ thái độ. Tựa như Cầu Nhiêm Khách và Lý Thế Dân năm đó đánh cờ, Tống Thái Tổ và Trần Truyện lão tổ đánh cờ.
"Tinh Tinh, cô cũng tới sao?" Sau khi Nghiêm Thọ Kính nhận thua, Vương Siêu tâm tình tốt đẹp quay đầu lại thì nhìn thấy bên cạnh là Tào Tinh Tinh.
"Đã đến được một lúc, nghĩ không ra Vương Siêu cậu cũng ở chỗ này" Tào Tinh Tinh cười.
"Đương nhiên, Vương Siêu hôm nay là thành viên đặc biệt của tụ hội, là khách ta đặc biệt mời tới" Phong Thải cười.
"Dì Phong, bọn họ cũng là khách ngươi mời tới sao?" Tào Tinh Tinh chỉ vào Triệu Quân, Yến Đông Lai đang đứng ở đại sảnh, "Bọn họ cũng biết Vương Siêu…"
"Ta đương nhiên biết" Phong Thải gật đầu, hai mắt nhìn bọn người Triệu Quân, Ngô Dĩnh Đạt, Vương Tiểu Lỗi, đột nhiên cười: "Ba vị, hôm nay ta mời các ngươi đến tụ hội thật ra cũng chính là vì chuyện của Vương Siêu. Các ngươi có ân oán với Vương Siêu, ta chỉ là muốn cho các ngươi biết, các ngươi không có khả năng động được vào Vương Siêu. Bất quá ta vừa nghe các ngươi muốn chia rẻ Tiểu Yến, cho nên hiển nhiên không hóa giải không được. Vì đại cuộc, ta chỉ hy vọng các ngươi đồng ý".
"Còn có Tiểu Yến ngươi, ngươi vừa rồi lại còn nói muốn Tinh Tinh sau này phải cầu xin ngươi? Tinh Tinh là bằng hữu của Vương Siêu, ta không thể không chăm sóc, mặc dù ngươi không được vui nhưng cũng không nên buồn, bởi vì tiền đồ của ngươi sau này không lường được".
Phong Thải nhẹ nhàng nói với Yên Đông Lai.
"Tô phu nhân? Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có nhân mạch rộng, có nhiều giao tình thì có thể động tay động chân, ngươi nói như vậy là có ý tứ gì?"
Trong tâm lý Yến Đông Lai đột nhiên bốc lên một sự tức giận.
"Ồ?" Phong Thải cũng không để ý đến Yến Đông Lai mà xoay người nói với cha mẹ của Tiểu Bảo: "Thế nào?"
Cha của Tiểu Bảo lắc đầu: "Vì đại cục nên Nghiêm Lão nhận thua, nhưng những người trẻ tuổi này có thù tất sẽ báo, sau này sẽ gây ra hậu quả lớn, phá hư chuyện đang ổn định thì sẽ không tốt lắm. Trước tiên phải kêu cha mẹ của họn họ hạ quyền hành của bọn họ xuống".