Chương 151: Trị liệu chi pháp (2)
- Khụ khụ...
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ho nhẹ, Tổ An ngẩng đầu nhìn, phát hiện Sở Sơ Nhan đang đứng ở trước cửa, không khỏi mừng rỡ:
- Quả nhiên vẫn là lão bà đau lòng ta nhất, là người thứ nhất trong phủ chạy tới thăm ta.
Thành Thủ Bình lộ vẻ u oán, nghĩ thầm ta không phải người sao? Nhưng hắn không dám tranh thủ tình cảm với đại tiểu thư, vội vàng lui ra:
- Đại tiểu thư, mời!
Ánh mắt của Sở Sơ Nhan phức tạp, hồi tưởng lời vừa rồi gia hỏa này nói, nghĩ thầm thật là có dạng chủ nhân gì, sẽ có dạng thư đồng ấy.
Nàng cũng không tiến đến, mà chậm rãi nói:
- Đợi lát nữa Kỷ thần y sẽ tới trị liệu cho ngươi, người này tính cách cổ quái, nhưng bản lãnh lại rất lớn, cho nên cố ý tới nhắc nhở ngươi một chút, kiềm chế tính tình, chớ có chọc giận hắn.
Trong khoảng thời gian này ở chung, gia hỏa kia quả thực là chuyên gia gây họa, miệng còn tiện, giỏi làm cho người tức giận, thân phận của Kỷ thần y rất đặc thù, lo lắng hắn gây sự, cho nên sớm tới nhắc nhở một chút.
- Kỷ thần y? Quá tốt rồi.
Tổ An sững sờ, sau đó mừng rỡ, vốn hôm nay hắn định tìm cơ hội ra ngoài gặp Kỷ thần y, hỏi thăm phương án trị liệu tiểu huynh đệ, nhưng bởi vì Sở gia an bài cho hắn mấy tên hộ vệ như hình với bóng, hắn lại khó tìm được lý do ra ngoài, đang đau đầu chuyện này, ai biết đối phương lại mời tới cho hắn rồi.
Sở Sơ Nhan sững sờ, sau đó giật mình:
- A, ta suýt nữa quên mất, ngươi nhận biết Kỷ Tiểu Hi, vậy thì không có vấn đề gì.
Sự tình bên học viện, nàng cũng có chỗ nghe thấy.
Tổ An vội vàng nói:
- Ta và Kỷ Tiểu Hi là quan hệ bằng hữu thuần khiết, lão bà ngươi đừng tức giận.
- Ta tức giận, vì cái gì?
Sở Sơ Nhan không hiểu.
- Nàng không cần chối.
Tổ An cười ha ha.
- Nam nhân anh tuấn như ta, vô luận đi đến chỗ nào cũng sẽ hấp dẫn rất nhiều nữ nhân chú ý, nhưng lão bà không cần ăn dấm, ta thề, ta thích nhất là ngươi, tuyệt đối sẽ không lén nàng đi ăn vụn.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Thành Thủ Bình:
- ...
- Đúng rồi lão bà, hôm nay Kỷ thần y là ngươi mời tới cho ta sao? Ta thực quá cảm động.
Tổ An nói xong còn thừa cơ đi nắm tay nàng.
Cuối cùng Sở Sơ Nhan tức đến xạm mặt rời đi, âm thầm hối hận tại sao mình lại tới.
Thành Thủ Bình thì ánh mắt phức tạp nhìn Tổ An:
- Cô gia, ta rốt cuộc hiểu rõ vì sao ngài có thể lấy được đại tiểu thư rồi.
Tổ An hừ lạnh:
- Đây còn phải nói? Đương nhiên là bởi vì ta anh tuấn.
Thành Thủ Bình lắc đầu:
- Không, là bởi vì da mặt của cô gia đủ dày.
Tổ An hơi nheo mắt:
- Tối hôm qua ngươi chép gia pháp xong chưa?
Thành Thủ Bình biến sắc, cười nịnh nói:
- Cái kia... còn chưa, ta nghỉ ngơi một chút lại chép.
- Nghỉ ngơi cái rắm, nhanh đi chép!
Tổ An hừ lạnh.
- Ta đã cho ngươi kinh phí, là chính ngươi quá keo kiệt không nỡ mời người.
- Ta đi chép ngay...
Thành Thủ Bình nghĩ thầm da mặt của cô gia không chỉ dày, còn cẩn thận, về sau phải chú ý, ngàn vạn lần không thể đắc tội hắn.
Sau khi hắn đi không bao lâu, quản gia Hồng Trung dẫn Kỷ Đăng Đồ đến.
- Kỷ thần y, mời tới bên này!
Hồng Trung làm người ngay ngắn, lại thêm tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, y phục trên người chưa từng có nếp uốn, cho nên cả người có một loại cảm giác không giận tự uy.
Lúc này ngữ khí của hắn khiêm tốn, lộ ra thái độ rất tôn kính.
Tổ An âm thầm kinh hãi, trước có Sở Sơ Nhan đến căn dặn, hiện tại thái độ của Hồng Trung như vậy, xem ra đại phu háo sắc này còn có chút bản lãnh.
- Cô gia, vị này là Kỷ thần y, y thuật thông thần, ngài không nên mạo phạm hắn.
Hồng Trung giới thiệu.
- Kỷ thần y, vị này là cô gia của Sở gia chúng ta Tổ An, tối hôm qua bị một cao thủ Ngũ phẩm tập kích trọng thương, trước đó đã được đại phu trong phủ trị liệu, hiện tại lại mời ngài tới xem một chút.
- A...
Kỷ thần y tùy ý lên tiếng, sờ ria mép, lộ ra thái độ ngạo mạn, bất quá khi hắn thấy rõ Tổ An nằm trên giường, biểu lộ trở nên đặc sắc.
Hồng Trung khẽ giật mình, vội vàng hỏi:
- Kỷ thần y, có vấn đề gì sao?
Kỷ thần y tằng hắng che giấu biểu tình biến hóa:
- Ta muốn đơn độc bắt mạch cho hắn, người không liên quan đều ra ngoài đi.
- Vậy ngài từ từ xem, chúng ta ở bên ngoài, có việc gọi một tiếng là được.
Hồng Trung cũng không dị nghị kỳ, đã sớm biết rất nhiều quy củ xem bệnh của Kỷ thần y, vẫy tay dẫn gia đinh khác ra ngoài.
Đợi bọn hắn rời đi, Kỷ thần y ngồi ở bên giường, vỗ lên đùi hắn:
- Rất giỏi nha, tiểu tử ngươi lại có thể từ trong tay cao thủ Ngũ phẩm chạy trốn, quả nhiên là kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn.
Bị hắn vỗ động tới thương thế, Tổ An đau đến hít sâu một hơi, nghĩ thầm gia hỏa này hơn phân nửa là cố ý, không phải lần trước lừa con gái của ngươi hơn trăm lượng bạc sao, cần phải như vậy?
- Chỉ may mắn mà thôi, cao thủ trong phủ chạy đến, nàng lo lắng bị bắt, hốt hoảng bỏ chạy, ta mới bảo vệ được một cái mạng.
Tổ An nửa thật nửa giả nói, những kỹ năng kia là át chủ bài bảo mệnh của hắn, hắn há sẽ để người khác biết.
Lúc này Kỷ thần y mới thoải mái:
- Dù sao Lâm Đản Đại cũng là Bát phẩm, thích khách kia kiêng kị hắn cũng bình thường.
Tổ An suy nghĩ hắn mở miệng nói Lâm Đản Đại, không phải là có khúc mắc gì với Sở Trung Thiên chứ? Kết hợp lần trước hắn yêu cầu biến thái, hẳn là... hẳn là trước kia hắn cũng truy cầu Tần Vãn Như, kết quả bị Sở Trung Thiên nhanh chân đến trước?
Bất quá cũng không đúng, như vậy Sở gia sao sẽ mời hắn tới chẩn trị.