Chương 314: Tự tử?
Ngữ khí của nó từ vẻ khinh miệt trêu tức lúc ban đầu, đến hoảng sợ phẫn nộ về sau, cuối cùng thì lại tới tuyệt vọng cầu xin hiện tại.
Chỉ tiếc Sở Sơ Nhan vẫn mặt không biểu tình, lạnh lùng tiếp tục.
Biên độ vặn vẹo của thân thể Phệ Côn càng lúc càng nhỏ, khí lực giãy giụa cũng càng lúc càng yếu, cuối cùng, hai mắt to lớn màu đỏ đó của nó cũng bị hàn băng màu lam bao phủ, toàn bộ thân thể khổng lồ cũng không thể nổi trên không trung được nữa.
Cấp tốc rơi xuống đất.
Loại lực trùng kích từ trên trời cao rơi xuống to lớn cỡ nào, thân thể khổng lồ bị đóng băng của Phệ Côn trong nháy mắt rơi xuống đất liền vỡ nát, lực trùng kích hình thành một mây nấm loại nhỏ, sóng xung kích thổi gãy rừng cây chung quanh.
May mà đây chỉ là thể linh hồn của Phệ Côn, nếu là bản thể của nó, từ độ cao như vậy rơi xuống, sợ rằng toàn bộ bí cảnh sẽ có một loại cảm giác hủy diệt như thiên thạch đâm vào địa cầu.
- Kết thúc rồi.
Khóe môi Sở Sơ Nhan hiện lên một nụ cười thê lương, cả người mềm nhũn, cũng không thể bồng bềnh trong không trung được nữa, lập tức rơi xuống.
Cứ như vậy mà chết cũng không tồi, điều đáng tiếc duy nhất là vừa rồi Thạch Côn chuồn quá nhanh, không giết được hắn, cũng không biết tiếp theo A Tổ có thể đào thoát khỏi tay bọn họ hay không.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc mà lại khẩn trương:
- Lão bà!
Ngay sau đó nàng cảm thấy mình rơi xuống một vòng tay ấm áp, hơi hé mắt, sau khi thấy rõ là Tổ An, nàng không hề cao hứng, ngược lại một cỗ nộ ý xộc lên trong lòng:
- Sao ngươi vẫn chưa chạy!
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +520!
Lúc này nàng đã là một phế nhân, không còn khí lực xuất thủ, mà bên Thạch Côn còn có mấy người vẫn sống, Tổ An làm sao mà đối phó được!
- Ta há có thể vứt bỏ nữ nhân của mình mà chạy trốn.
Tổ An trầm giọng nói.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của giai nhân ở trong lòng, hắn không khỏi cảm thấy thương xót, vội vàng từ trong lòng lấy ra một số thuốc chữa thương đưa tới bên miệng nàng ta:
- Mau uống thuốc đi, tuy những cái này không thần kỳ như bình thuốc lúc trước, nhưng cũng là linh đan diệu dược xuất phát từ tay Kỷ thần y, có lợi ích cực lớn đối với khôi phục thương thế.
Không ít thuốc trong đó là lúc trước Kỷ Tiểu Hi cho hắn, hắn nghĩ thuốc chữa thương mà Kỷ Đăng Đồ chuẩn bị cho nữ nhi của mình chắc là sẽ không thiếu cân thiếu lạng.
- Không cần, nguyên mạch của ta bị hủy hết rồi, ăn những thuốc này vào cũng không cứu lại được.
Sở Sơ Nhan lắc đầu, thanh âm cực kỳ bình thản lạnh lùng, không hề có một chút sinh khí.
- Ai nói không cứu được, kiểu gì cũng có biện pháp! Đến lúc đó chúng ta đi tìm Kỷ thần y, hắn nhất định có thể cứu ngươi!
Tổ An không khỏi phân trần, nhét đan dược tốt nhất vào trong miệng nàng, tuy Kỷ Đăng Đồ có háo sắc một chút, nhưng y thuật thật sự là không thể chê trách, hơn nữa cho dù hắn không thể trị được, thế giới tu hành này rộng lớn vô cùng, kiểu gì cũng có người trị được.
Lui một vạn bước nói, hắn có thể hack Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím, nói không chừng tương lai có thể rút ra cái gì đó trị liệu cho nàng ta.
- Khụ khụ.
Sở Sơ Nhan đã bao giờ bị đối đãi thô bạo như vậy đâu, trong lòng vừa thẹn vừa gấp, chỉ tiếc hiện giờ cả người nàng đều không có sức, ngay cả động đậy cũng không nổi, càng đừng nói đến phản kháng.
- Xem ra quan hệ của ngươi và Kỷ Tiểu Hi thực sự rất tốt.
Sở Sơ Nhan chú ý thấy túi thêu hoa đựng bình thuốc của hắn, bên trên còn có mùi thơm thoang thoảng, hiển nhiên là xuất phát từ tay nữ tử.
- Đã nói với ngươi là nữ nhân duyên của lão công ngươi rất tốt rồi mà.
Tổ An theo bản năng trêu một câu, nhưng nghĩ đến với tình trạng hiện giờ của nàng sợ rằng không chịu được tức giận, liền vội vàng bổ sung một câu.
- Lúc trước ở trong sơn cốc hai ta gặp phải đại quân cương thi, khi ta đi dẫn dụ truy binh, nàng lo lắng nên đưa chỗ thuốc này cho ta.
Sở Sơ Nhan thản nhiên nói:
- Ngươi giải thích với ta nhiều như vậy làm gì.
Tổ An ngượng ngùng cười nói:
- Không phải sợ ngươi ghen ư?
Sở Sơ Nhan lâm vào trầm mặc, hiển nhiên đã không còn hứng thú nói chuyện nữa.
Lúc này đám người Thạch Côn đã chạy tới, sắc mặt hắn âm trầm như ứa ra nước:
- Sở tiểu thư, ngươi khiến ta không thể không bội phục, không ngờ ngươi còn có sát chiêu như vậy, có thể tiêu diệt cả Phệ Côn, chỉ có điều làm như vậy chính ngươi cũng triệt để bị phế, có đáng không?
Hắn hao tổn tâm cơ muốn có được tình yêu, coi Sở Sơ Nhan là nhân tuyển thê tử hoàn mỹ, kết quả hiện tại nàng đã phế, gia tộc tuyệt không thể đồng ý cho hắn cưới một phế nhân như nàng ta.
Vốn với dung mạo tuyệt sắc của nàng, cho dù bị phế cũng có thể làm sủng cơ đồ chơi, nhưng hiện tại nàng bị thương, sợ rằng xác suất có thể sống sót là cực kỳ bé nhỏ.
Mình hao tổn tâm cơ lên kế hoạch nhiều năm, lần này ở trong bí cảnh còn ở dưới tình huống tổn thất lớn như vậy, lại vẫn chỉ là công dã tràng, sao hắn có thể không thất vọng, không phẫn nộ.
Vẻ mặt của Kiều Tuyết Doanh lại cực kỳ phức tạp, tuy nàng tiến vào Sở gia là thân mang nhiệm vụ, nhưng nhiều năm như vậy ở chung với Sở Sơ Nhan, hai người trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thực tế lại là tỷ muội, nàng từ trong đáy lòng vẫn hy vọng đối phương có thể gả cho công tử nhà mình.
Theo nàng, chỉ có Lục công tử của Thạch gia mới là nhân tuyển hoàn mỹ thích hợp với tiểu thư nhất, tên gia hỏa họ Tổ đó bất kể là từ phương diện nào, đều không xứng với tiểu thư.
Nhưng hiện giờ không ngờ lại lộn xộn tới mức này, Sở Sơ Nhan không ngờ cương liệt đến mức thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, trong nhất thời nàng buồn bã mất mát, bức tiểu thư đến một bước này, nàng cảm thấy mình cũng có trách nhiệm rất lớn, trong nhất thời cực kỳ tự trách.