Lục Địa Kiện Tiên

Chương 315: Tự tử? (2)

Chương 315: Tự tử? (2)


Nghe thấy chất vấn của Thạch Côn, hai mắt Sở Sơ Nhan thản nhiên nhìn bầu trời, không có hứng thú trả lời.
Chỉ có Tổ An chú ý thấy đồng tử của nàng đã không có tiêu cự, hiển nhiên nàng không phải đang thực sự nhìn trời, chắc là đã tâm như tro tàn rồi.
Lúc này nhiệt độ cơ thể của Sở Sơ Nhan thấp tới khiếp người, Tổ An ôm nàng mà giống như đang ôm một khối hàn băng ngàn năm, trên người đối phương truyền đến từng trận khí lạnh, quả thực là lạnh tới thấu xương, mình chỉ đơn giản là ôm như vậy, không biết bản thân nàng còn lạnh tới mức nào.
Đúng lúc này, Tổ An đã thừa cơ kiểm tra tình huống trong cơ thể nàng, nếu nói nguyên mạch trong cơ thể người bình thường là sinh cơ bừng bừng, vậy tình trạng trong cơ thể nàng lại giống như sau khi đạn hạt nhân phát nổ, tan tành vụn nát, tràn ngập hủy diệt và tử khí.
Với tình hình hiện tại của nàng, đừng nói là tu hành lại, ngay cả người bình thường cũng không bằng, kinh mạch trong cơ thể đã bị hủy hết, cả người giống như toàn thân tê liệt.
Thậm chí Tổ An còn hoài nghi, nếu không phải lúc trước cho nàng ăn vào Tín Xuân Ca, nói không chừng sau khi nàng thi triển cấm thuật vừa rồi đã bỏ mình ngay tại trận rồi.
Thấy Sở Sơ Nhan không trả lời mình, Thạch Côn cũng không quá tức giận, lẩm bẩm nói:
- Ngươi là đệ nhất thiên kiêu của Minh Nguyệt Thành, cho dù phóng mắt khắp thiên hạ, trong người đồng lứa cũng là tồn tại đứng đầu, trước kia cao cao tại thượng được vạn người kính ngưỡng, hiện tại lại chỉ có thể biến thành một phế nhân, không đúng, thậm chí ngay cả phế nhân cũng không bằng, nhìn ngươi như vậy, ngay cả sống cũng không thể tự lo liệu.
- Câm miệng! Ngươi không nói gì không ai bảo ngươi câm đâu!
Tổ An tức giận, lúc này hắn lo lắng nhất chính là Sở Sơ Nhan tâm sinh tử chí, dùng kinh nghiệm trị liệu đời trước mà nói, hiệu quả khôi phục có quan hệ rất lớn với ý nguyện của bản thân người bệnh.
Nếu như bản thân bệnh nhân cũng từ bỏ, vậy thì vốn không còn bất kỳ hy vọng gì.
- Hừ, phế vật ở tầng dưới cùng như ngươi tất nhiên không hiểu phiền não của những thiên tài chúng ta.
Thạch Côn lạnh lùng nhìn hắn.
- Đối với người từ nhỏ đã ưu tú như chúng ta mà nói, trở thành phế nhân chỉ có thể cả đời nằm trên giường, nhận sự thương hại và đồng tình của thế nhân, quả thực là còn khó chịu hơn cả chết. Cho dù ngươi dùng hết sức cứu tính mạng nàng, cũng chỉ là đang tra tấn nàng mà thôi.
- Ngươi nói lão bà của ta là thiên tài thì ta không phản đối, nhưng ngươi thì sao xứng là thiên tài? Ngươi mang theo nhiều người như vậy, ngay cả lão bà của ta đang bị thương cũng không đánh lại, còn có viện binh ra sân; Cửu phẩm thì sao, còn không phải vẫn bị lão bà của ta một chiêu miểu sát à, ngươi làm được không? Không làm được thì có đức hạnh tài năng gì mà đánh đồng với nàng ta?
Nhìn thấy trạng thái của Sở Sơ Nhan, trong lòng Tổ An vốn dã không dễ chịu gì, kết quả người này còn giống như ruồi nhặng ong ong bên tai, cho nên hắn không nhịn được mà mắng như pháo liên châu.
Thạch Côn:
- ...
Bị một tên bụi đơi mà mình lúc xem thường chỉ trích không phải là thiên tài, tà hỏa trong lòng hắn hắn dâng lên, nhưng so với Sở Sơ Nhan, hắn quả thật vẫn kém ba phần, không thể phản bác lời nói của đối phương.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +314!
Đây là Sở Sơ Nhan trâu bò, cũng không phải ngươi trâu bò, tinh vi cái gì?
Thạch Côn chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, không ngừng ám chỉ mình đừng chấp nhặt với loại tiểu nhân này, bình phục tâm tình một chút, mới nói:
- Tuy Thạch mỗ bất tài, nhưng sau lưng có gia tộc khổng lồ, khởi điểm sinh ra của ta chính là chung điểm mà ngươi cả đời cũng không phấn đấu được.
- Ta nói những cái này không phải để khoe khoang gì, mà là đang nói một sự thật, tài nguyên ta có thể sử dụng nhiều hơn ngươi rất nhiều, có lẽ ngươi dồn hết sức cũng không thể chữa khỏi cho nàng, nhưng nếu đổi thành ta thì lại dễ hơn nhiều.
- Ta không chỉ có thể giữ được tính mạng của nàng, còn có khả năng chữa khỏi nguyên mạch trên người nàng, cho nên nếu ngươi thật sự yêu nàng, vậy thì hãy giao nàng cho ta, chứ không phải xuất phát từ sự ích kỷ mà cố giữ nàng lại, làm ảnh hưởng tới tương lai của nàng ta.
Kiều Tuyết Doanh cũng phụ họa nói:
- Không sai, nhân mạch của Thạch gia ở kinh thành cực lớn, còn quen biết với ngự y trong cung, cũng có vô số thiên tài địa bảo có thể sử dụng, tài nguyên mà bọn họ có thể thuyên chuyển hơn xa Minh Nguyệt Thành Sở gia, giao tiểu thư cho Thạch gia, công tử nhất định sẽ tìm được cách chữa khỏi cho nàng ta!
Thấy Tổ An lâm vào trầm tư, khóe miệng Thạch Côn lộ ra nụ cười thản nhiên, thân là thượng vị giả, rất nhiều lúc không cần dựa vào quyền đầu để nói chuyện, có đôi khi lợi dụng một chút cờ xí đạo đức và ưu thế bản thân sẽ bớt được rất nhiều việc.
Chờ sau khi Sở Sơ Nhan rơi vào trong tay mình, khẳng định là phải nghĩ cách cứu trị, chỉ có điều xác suất chữa khỏi cho nàng không lớn, nhưng giữ được tính mạng thì chắc không khó, đến lúc đó hoàn toàn có thể nuôi như một cơ thiếp ở trong phòng.
Điều đáng tiếc duy nhất là đến lúc đó nàng không động đậy được, thật sự cũng thiếu đi rất nhiều lạc thú.
Cho rằng Tổ An thật sự bị thuyết phục, Sở Sơ Nhan tâm như tro tàn, ánh mắt cuối cùng cũng có thêm vài tia sợ hãi, yếu ớt nói:
- Không... Đừng, đừng giao ta cho bất kỳ ai.
Không biết vì sao, tuy thường ngày không thích Tổ An cho lắm, nhưng lúc này, chỉ có đứng ở bên cạnh hắn mới là an tâm nhất, nàng sợ đối phương bị một phen lý do của Thạch Côn thuyết phục, giao mình ra.
Trên mặt Tổ An lộ ra vẻ tươi cười:
- Lão bà ngươi yên tâm đi, sao ta có thể giao ngươi cho người khác, vừa rồi chỉ là suy nghĩ vấn đề khác mà thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất