Chương 354: Hảo ca ca (2)
Kiều Tuyết Doanh không khỏi nghiến răng nghiến lợi, người này luôn đáng ghét như vậy, có điều nàng nghĩ đến bên kia còn có mấy trăm võ sĩ tượng binh mã, mình thì lại bị thương, chưa chắc đã giữ được mạng, không muốn chết cũng làm quỷ hồ đồ, chung quy không nén được tò mò trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
- Hảo... Hảo... Ca... Ca.
Tổ An:
- ???
Hắn rất bất ngờ, nha đầu này lại thực sự gọi ra miệng, mặt trời mọc từ hướng tây à?
Thấy hắn giật mình nhìn mình, sắc mặt Kiều Tuyết Doanh đỏ lên, chột dạ lườm hắn một cái:
- Nhìn cái gì, ta đã gọi rồi, mau nói cho ta biết đáp án đi.
- Ngươi gọi gì, ta không nghe rõ.
Trên mặt Tổ An có thêm một nụ cười.
- Ngươi đùa ta à?
Kiều Tuyết Doanh giận dữ.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +398!
Tổ An cấp vội vàng nói:
- Thực sự là không nghe rõ, ngươi gọi thêm một lần nữa đi, ta lập tức sẽ nói cho ngươi biết.
Kiều Tuyết Doanh không ngừng cắn môi, hiển nhiên trong lòng cực kỳ giãy giụa, có điều cuối cùng vẫn quay mặt sang bên:
- Hảo ca ca. ..
- Ài, hảo muội muội của ta.
Dáng vẻ đắc ý của Tổ An khiến Kiều Tuyết Doanh hận tới ngứa răng.
- Được rồi, thật nguyên lý rất đơn giản, nếu ngươi từng sinh hoạt trên thảo nguyên sẽ biết, cưỡi ngựa trên thảo nguyên sợ nhất là hố chuột đồng, không cẩn thận giẫm vào sẽ làm gãy chân ngựa, những kỵ binh xung phong vừa rồi để không bị tia sáng của ta ảnh hưởng, còn cố ý bịt mặt ngựa, căn bản không nhìn thấy hố trên mặt đất, thế không phải là tự tìm đường chết sao.
- Chỉ cần một đám đi đằng trước ngã, ngựa ở phía sau bởi vì tốc độ xung phong quá nhanh, lại thêm mắt bị bịt kín, căn bản không dừng được, cho nên sẽ ngã liên tiếp.
- Ngươi từng sống trên thảo nguyên à? Sao lại biết những chi tiết này rõ như vậy.
Kiều Tuyết Doanh hoài nghi, dựa theo tình báo thăm dò được khi ẩn núp ở Sở gia, người này chưa từng tới thảo nguyên.
Tổ An ngạo nghễ nói:
- Hảo ca ca ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không ra ngoài cũng có thể biết chuyện thiên hạ.
Kiếp trước ở trên mạng biết đủ loại tri thức kỳ quái lại không thể kiếm được tiền, quả thực là tu dưỡng cơ bản của một anh hùng bàn phím.
- Phì, không biết xấu hổ.
Trên gương mặt Kiều Tuyết Doanh hiện lên một tia đỏ ửng khác thường, thầm nghĩ vừa rồi mình đúng là bị ma quỷ ám ảnh, không ngờ lại gọi người này là ca ca.
Mưa tên rất nhanh liền ngừng lại, hiển nhiên những tượng binh mã đó cũng thấy không gây thương tổn được cho bọn họ mảy may, chỉ thấy bộ binh ở hàng đầu bắt đầu hành động, sải bước chân chỉnh tề tới gần hai người, bởi vì phải giơ thuẫn bài phòng bị tia sáng không biết tên đó, tốc độ hành động của chúng cũng không tính là nhanh.
Tổ An nhớ lại những "Danh tướng" miệng lưỡi lưu loát trên diễn đàn kiếp trước từng nhắc tới cách tốt nhất để đối phó với phương trận của bộ binh chính là công kích từ bên cạnh hoặc là sau lưng, chỉ quấy rầy trận hình của bọn họ, nếu không đối mặt với bộ binh bày trận thế chờ quân địch, cho dù là kỵ binh tinh nhuệ nhất xung phong cũng sẽ tổn thất thảm trọng.
Hắn nhìn nhìn ngựa đang đi vòng chung quanh, vừa rồi đội kỵ binh bị đoàn diệt, với còn lại không ít ngựa ở đây.
- Chúng ta cưỡi ngựa vòng qua chúng.
Tổ An đi tới cột dây cương lên một sợi dây dài, sau đó xoay người cưỡi con ngựa ở trước nhất, không thể không nói, tuy ngựa này là từ đất sét làm thành, nhưng không khác gì ngựa thật, trên trình độ nào đó thì còn thần tuấn hơn.
- Mau lên ngựa đi!
Thấy Kiều Tuyết Doanh ngơ ngác đứng đó, Tổ An vội vàng vẫy tay với nàng ta.
- Ừ.
Kiều Tuyết Doanh cười miễn cưỡng, sắc mặt có chút tái nhợt, đi qua thử cưỡi lên ngựa, bỗng nhiên cả người lảo đảo, lập tức ngã xuống đất.
May mà Tổ An đã sớm phát hiện dị thường của nàng, vội vàng nhảy xuống đỡ lấy:
- Ngươi làm sao vậy?
Bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay có cảm giác ươn ướt, ngẩng lên nhìn một cái, phát hiện bên trên toàn là vết máu đỏ tươi, hắn vội vàng tiến đến quan sát phía sau nàng, phát hiện sau lưng nàng cắm nửa mũi tên, xiêm y phía sau cơ hồ đã bị máu làm ướt sũng.
- Ngươi bị thương sao không nói sớm, vừa rồi không ngờ còn nhàn rỗi đấu võ mồm với ta.
Tổ An vội vàng kéo một mảnh áo xuống bịt vết thương cho nàng ta.
Kiều Tuyết Doanh há há miệng, nhưng không có khí lực để phản bác.
- Cố chịu một chút!
Tổ An nhìn phương trận bộ binh đang chậm rãi tới gần bên này, ước chừng một chút thời gian chúng đến đây, sau đó xé áo sau lưng nàng ta.
- Ngươi... Ngươi làm gì thế?
Kiều Tuyết Doanh vừa sợ vừa giận, muốn giãy giụa.
- Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi rút tên ra, nếu không sẽ không thể cầm máu.
Tổ An nhặt một cây đao trên mặt đất lên, nhẹ nhàng cắt da thịt ở miệng vết thương, khoét mũi tên ở bên trong ra.
- Ư.
Cả người Kiều Tuyết Doanh run lên, sắc mặt tái nhợt, trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Tổ An vừa dùng mảnh vải bịt vết thương cho nàng vừa hỏi:
- Thuốc kim sang của ngươi ở đâu?
Hắn đã dùng hết trong chiến đấu rồi, lúc trước nhìn thấy trong tay Kiều Tuyết Doanh vẫn còn.
- Ở ngực ta, nhưng...
Kiều Tuyết Doanh còn chưa nói xong, Tổ An đã trực tiếp vươn tay ra thò vào áo nàng ta.
- Ngươi!
Kiều Tuyết Doanh giơ tay lên muốn đánh hắn, đáng tiếc hiện giờ trên người lại không còn một chút khí lực nào.
- Đừng ngươi ngươi ngươi ta ta ta nữa, việc gấp phải tòng quyền, hơn nữa, cũng không phải chưa sờ.
Tay hắn mò vào trong vạc áo, lướt qua một vùng da thịt co giãn mịn màn, sau đó lấy ra một bình thuốc.
Tổ An vừa nói, vừa dùng thuốc chữa thương tìm thấy bôi lên trên vết thương của nàng, sau đó nhanh chóng lấy mảnh vải băng bó lại.