Chương 459: Tuyệt vọng
- A!
Tần Vãn Như phát ra một tiếng kinh hô, chỉ cảm thấy một cỗ cự lực truyền đến, sau đó cả người nhanh chóng bay về phía sau, ngã xuống đất.
- Thế thôi á?
Cằm Tổ An sắp rơi xuống đất, lúc trước thấy nàng ta răn dạy cho Sở Trung Thiên trở nên ngoan ngoãn, Sở Trung Thiên người ta cũng là cao thủ Bát phẩm có tiếng, nàng ta có thế nào cũng phải là Bát phẩm chứ.
Nói không chừng còn bởi vì chiếu cố mặt mũi của trượng phu, cho nên cố ý lui về sau màn, để trượng phu làm đệ nhất cao thủ của Minh Nguyệt Thành.
Kết quả chờ mong càng cao, thất vọng càng lớn, không ngờ lại bị đối phương một chiêu đánh bay?
Thế này cũng quá kém tắm rồi!
Nhìn thấy Tần Vãn Như giãy giụa muốn đứng lên, chắc vẫn chưa chết, Tổ An thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vẫy tay với Thạch Nhạc Chí:
- Lão đầu chết tiệt, có bản lĩnh thì tới đây đuổi ta đi, đường đường là Bát phẩm mà đuổi theo lâu như vậy cũng không đuổi kịp một Tam phẩm như ta, ta cũng cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi!
Thạch Nhạc Chí:
- ...
Đến từ Thạch Nhạc Chí, điểm nộ khí +1024!
Hắn cuối cùngcũng biết lúc trước vì sao công tử nhà mình thường ngày phong độ nhẹ nhàng ở trước mặt người này lại mấy lần thất thố như vậy, người này thực sự là rất đáng giận.
- Cẩu tạp chủng, chờ ta bắt được ngươi, nhất định sẽ rút từng sợi gân trên người ngươi, tra tấn ngươi thành một con lợn!
Thạch Nhạc Chí vừa rít gào vừa sầm mặt vươn tay ra tóm tới đỉnh đầu hắn.
Hắn vừa sử ra toàn lực, chỉ để lại một đạo tàn ảnh, cơ hồ là nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Tổ An.
Kiều Tuyết Doanh hoa dung thất sắc, nhưng lúc này muốn chạy cũng không kịp rồi.
May mà Tổ An đã sớm có chuẩn bị, lại kêu gọi "Đại Phong", nháy mắt lại chạy ra ngoài mấy chục trượng.
Hiện giờ tu vi của hắn lên cao, không còn một ngày chỉ có thể kêu gọi Đại Phong một lần giống như lúc trước, hơn nữa cự ly di động của Đại Phong cũng có tăng trưởng.
Chỉ tiếc vẫn không đủ để đào thoát khỏi tay của người tu hành Bát phẩm, chờ hắn dùng hết ba lần cơ hội kêu gọi Đại Phong, cũng chỉ có thể để mặc người ta giày xéo..
Thạch Nhạc Chí ở phía sau cũng có suy nghĩ tương tự, dẫu sao hắn cũng là cao thủ Bát phẩm, kiến thức uyên bác, trải qua một thoáng giật mình lúc ban đầu, hiện tại cũng biết đối phương khẳng định là sử dụng bí kỹ đặc thù gì đó.
Kỹ năng như vậy khẳng định không thể sử dụng một cách không có hạn chế, nếu không hắn sớm đã chạy mất dạng rồi, vậy cần chờ hắn không thể dùng nữa thì chính là lúc hắn phải thúc thủ chịu trói.
Vừa nghĩ tới bởi vì Tổ An mà gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Sở phủ, Thạch Nhạc Chí liền hận tới ngứa răng, thầm nghĩ đợi lát nữa không thể để hắn chết dễ dàng như vậy được.
Hai bên một trước một sau biến mất ở xa xa, Tần Vãn Như run rẩy đứng lên, nàng ta cũng có chút giật mình, vốn tưởng rằng ít nhất cũng sẽ thân chịu trọng thương, nhưng vừa rồi đối phương lại giống như cố ý thủ hạ lưu tình, chỉ đẩy nàng ta ra xa, ngoài mặt nhìn thì rất chật vật mà thôi.
Cũng không có thương tổn thực chất, chỉ là bị công kích của đối phương khiến cho nguyên khí trong cơ thể vận chuyển không thuận, hiện giờ cả người bủn rủn, trong nhất thời rất khó khôi phục sức chiến đấu.
Nghĩ đến hành vi vừa rồi của Tổ An, trong lòng nàng ta khẽ động: Chẳng lẽ hắn là lo lắng mình gặp chuyện không may mới cố ý dẫn kẻ địch đi?
Vừa nghĩ như vậy sắc mặt liền trở nên nhu hòa hơn mấy phần, ngay sau đó lập tức ý thức được hắn đang gặp phải nguy hiểm, vội vàng đi gọi lực lượng phòng vệ trong phủ.
Lại nói Tổ An vừa kéo Kiều Tuyết Doanh chạy, vừa không ngừng kêu gọi Mị Ly:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, Hoàng hậu tỷ tỷ mau ra đây, cứu mạng với!
Ai ngờ bất kể hắn có gọi như thế nào, Mị Ly vẫn thủy chung không đáp lại.
- Chẳng lẽ là vừa rồi chỉ điểm ta thi châm xong, lại lâm vào ngủ say rồi?
Tổ An sợ mất hồn mất vía, rất nhiều lúc hành vi của hắn giống như tìm chết, là vì hắn có các loại con bài chưa lật, lúc trước Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím cung cấp những hack đó thì không nói, sự gia nhập của Mị Ly lại giúp hắn có thêm một khối vương bài.
Nào ngờ ở thời khắc mấu chốt vương bài này bài lại không thấy đâu!
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nhận thấy tốc độ của Kiều Tuyết Doanh càng lúc càng chậm, vội vàng quay đầu lại nhìn nàng ta, phát hiện mặt nàng ta đỏ bừng như tôm luộc, trong mắt có thêm thứ gì đó trong suốt, giống như tùy thời đều sẽ ứa ra nước.
- Ngươi làm sao vậy?
Tổ An vội vàng hỏi.
- Thạch Nhạc Chí bỏ thuốc ta, tính để ta hầu hạ Thạch Côn.
Kiều Tuyết Doanh cắn chặt môi, hô hấp trở nên tán loạn.
Nếu là nửa tháng trước, lúc ấy nàng ta còn cực kỳ hâm mộ Thạch Côn, nếu Thạch Côn chủ động mở miệng, căn bản không cần bỏ thuốc gì, nàng ta đều nguyện ý; nhưng lúc trước ở trong bí cảnh kiến thức bộ mặt thật của Thạch Côn, bị hắn dùng làm lá chắn để chạy trốn, nàng ta đã triệt để tuyệt vọng.
Hiện tại nếu thực sự bị họ Thạch khi phụ, đúng là còn khó chịu hơn giết nàng ta.
Cho nên nàng ta tìm chuẩn một cơ hội, liều mạng bỏ chạy, nàng ta cũng không biết vì sao, theo bản năng lại chạy tới Sở phủ, có lẽ là bởi vì đã sống nhiều năm ở đây, có tình cảm với bên này, biết bên này có Sở Trung Thiên có thể cứu nàng ta từ trong tay Thạch Nhạc Chí.
Cũng hoặc là bởi vì cái khác...
Biết được cảnh ngộ của nàng ta, Tổ An:
- ...
Hắn là ngàn vạn lần không ngờ Thạch Côn nhanh như vậy đã áp dụng hành động trả thù, phải biết rằng lúc trước khi lên án công khai Thạch Côn, cho dù có khó khăn tới mấy hắn cũng không bảo Kiều Tuyết Doanh đứng ra làm chứng, chính là vì phòng ngừa chuyện này.