Chương 302: Ba cặp ba
- Bọn hỗn đản này khẳng định đang bàn sau khi đi ra vây giết ta, nếu như vậy cũng đừng trách ta cho các ngươi một bài học...
Phương Hành nhìn thấy bọn hắn cúi đầu thương nghị, liền biết bọn hắn đang thương lượng cái gì, tất cả đã sớm nằm trong dự liệu, không thấy có chút kỳ quái, trên thực tế hắn cũng đã sớm rõ ràng, bằng lực lượng của mình, còn chưa đủ để khốn chết bọn hắn ở trong lò đan, bất luận dùng loại phương pháp nào, sau khi mấy gia hỏa kia đi ra cũng sẽ liều mạng!
- Tiểu huynh đệ, một viên kim đan cùng tám viên Tẩy Cơ Đan đều ở nơi này, ngươi thật không cho tỷ tỷ mặt mũi...
Nữ tử váy xanh cười lạnh, ném đan dược về phía Phương Hành.
Phương Hành cười hắc hắc, cầm túi trữ vật, cười nói:
- Không phải đã cho sao? Ngươi nói cho ta hồng hoàn của sư muội ngươi, ta giảm cho ngươi một viên Tẩy Cơ Đan? Mặt mũi này người bình thường là không có đâu...
Nữ tử váy xanh cười nói:
- Không cần, hồng hoàn của sư muội ta không cho ngươi!
Đang khi nói chuyện, liền muốn kéo tay nữ tử áo đỏ đi ra, nhưng Phương Hành lại giương tay lên, cười nói:
- Đầu tiên chờ chút đã!
Sắc mặt nữ tử váy xanh đại biến:
- Ngươi muốn đổi ý?
Phương Hành cười nói:
- Không phải, ta là lo lắng cho ngươi, ngươi nghĩ xem, vạn nhất các ngươi vừa đi ra liền động thủ, người phía sau thừa dịp loạn lao ra thì làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải các ngươi sẽ lỗ vốn? Cho nên công bình một chút, đều giao hết ra rồi nói sau, con rắn màu xanh da trời kia, ngươi giao một viên kim đan cộng thêm tám viên Tẩy Cơ Đan, gia hỏa cưỡi ngựa cái, tiểu tử ngươi buôn bán lời không ít, bất quá ta chỉ thu ngươi một nửa, một viên kim đan cùng tám viên Tẩy Cơ Đan, về phần quỷ oa tử... vừa rồi ngươi đoạt được ba viên kim đan đúng không? Như vậy đi, số lẻ ta không tính, ngươi cho ta hai viên kim đan lại thêm tám viên Tẩy Cơ Đan...
Lệ Anh giận dữ:
- Ngươi có đi học hay không? Không phải nói chỉ lấy một nửa chỗ tốt sao?
Phương Hành nói:
- Cũng không thể cắt một viên kim đan thành hai nửa nha? Nửa kia xem như ta mượn ngươi, khi nào rảnh sẽ trả!
Lệ Anh vẫn còn có chút tức giận, nhưng Hàn Long Tử nhìn hắn liếc ra hiệu, cuối cùng rầu rĩ đáp ứng.
Nghĩ thầm dù sao lát nữa sẽ cướp về, lúc này không cần phải vì chút chuyện nhỏ ấy mà cãi nhau, hơn nữa hắn cũng cãi không lại hỗn đản kia, nghĩ tới Thái tử Quỷ Quốc hắn nổi danh khó chơi, nhưng ở trước mặt hỗn đản Đại Tuyết Sơn kia, động thủ không chiếm được tiện nghi, cãi nhau thua không còn mảnh giáp, thật quá mất mặt.
- Kim đan và Tẩy Cơ Đan ở đây, đều cho ngươi!
Trong lò đan, mỗi người đều căm hận ném đan dược cho Phương Hành, kể cả Hàn Gia Tử một mực trầm tĩnh không nói cũng vậy.
Chỉ là sắc mặt của mọi người hiển nhiên không quá đẹp mắt, trong thanh âm có chút sát khí.
Phương Hành nhận lấy, không khỏi mặt mày hớn hở, lúc này đây thật đúng là phát, trong lò có chín viên kim đan, mình được năm viên, còn nhiều hơn năm người kia cộng lại, mà Tẩy Cơ Đan thì gần bốn mươi viên, nhiều hơn hai hồ lô, không khỏi cười tủm tỉm thu đan dược vào, sau đó nhìn mọi người một cái, quay đầu bỏ chạy...
- Hắn muốn chạy trốn, giết hắn!
Trong lò đan có tiếng hét to, Hàn Long Tử vọt ra, kiếm quang tăng vọt, giống như một tia chớp màu xanh da trời, từ giữa không trung bổ xuống.
Mà sau lưng hắn, Lệ Anh, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn, Tây Mạc Hàn Gia Tử cũng từng người chạy ra khỏi lò đan.
- Vội vã giết ta như vậy, xem ra cừu hận này thật đúng là không cách nào hóa giải...
Trên xe ngựa, Phương Hành không hề đào tẩu, mà ngẩng đầu nhìn Hàn Long Tử, cười cười.
Chứng kiến bộ dáng chắc ăn của hắn, Hàn Long Tử cảm thấy rùng mình, phát giác có chút không ổn.
- Lão Tà, ra tay!
Phương Hành truyền âm cho Đại Bằng Tà Vương, Đại Bằng Tà Vương lập tức thúc dục Vạn Linh Kỳ, khói đen cuồn cuộn, giống như sau lưng hắn phủ thêm một bộ áo choàng màu đen, năm con Ly Long giương nanh múa vuốt, theo hắn xông về phía Hàn Long Tử...
Hôm nay năm con Ly Long đã thoát ly trận bàn của Kim Quang Lão Tổ, do Đại Bằng Tà Vương trực tiếp điều khiển, chỉ là như vậy sẽ mất đi trận bàn tẩm bổ, đã giống như Đại Bằng Tà Vương, phải hấp thu huyết khí đến chèo chống chém giết.
- Không tốt...
Hàn Long Tử liếc thấy cảnh này, trái tim hoảng hốt, đã nhận ra khí tức nguy hiểm, lập tức muốn bứt ra rút đi.
Nhưng lúc này Phương Hành đã toàn lực thúc dục lực lượng, sau lưng Kim Sí khẽ quấn, cả người giống như kim quang vọt lên, trực tiếp ngăn ở trước người Hàn Long Tử, hai tay vung vẩy Độc Cước Đồng Nhân Giáo, vận chuyển toàn bộ linh lực, một tiếng ầm vang nện xuống, trên Độc Cước Đồng Nhân Giáo bao phủ sát khí đáng sợ, mang theo ma vân trấn áp Hàn Long Tử.
Ở thời khắc này, trong nội tâm Hàn Long Tử âm thầm kêu khổ, đành phải vận chuyển toàn bộ tinh thần phòng ngự, trường kiếm màu xanh da trời hóa thành Băng Long quay quanh ở trước người, ngăn cản một kích kia của Phương Hành, hắn đã phát hiện, Phương Hành nhìn như đào tẩu, nhưng lại là dụ địch xâm nhập, muốn nhất cổ tác khí đánh chết một người, thật đáng buồn chính là, hắn nóng lòng muốn chém giết đối phương, lại hoàn toàn trở thành người bị Phương Hành dẫn dụ.
Hắn hôm nay, đã không cầu có công, chỉ cầu ngăn cản một lát, đợi đám người Lệ Anh tới cứu, mình còn có một đường sinh cơ.
Phốc!
Độc Cước Đồng Nhân Giáo vung xuống, đánh vào trên Băng Long, một kích ẩn chứa toàn bộ linh lực của Phương Hành quá cường đại, nện đến Băng Long rắc rắc rung động, toàn thân hiện đầy vết rạn, sau đó ầm ầm bể từng khúc, Hàn Long Tử cũng ở dưới một kích này kêu rên bay ra sau.
Sau lưng hắn là năm con Ly Long giương nanh múa vuốt chụp tới, Hàn Long Tử như tự mình đụng vào vòng vây của năm con Ly Long, lập tức kêu thảm thiết, bị khói đen trong Vạn Linh Kỳ bao phủ...
Phương Hành thì xoay người lại, đối mặt đám người Lệ Anh đang xông tới, sau lưng Kim Dực phất phơ, đứng ở giữa không trung, khói đen dưới chân phảng phất như một biển cả, sát khí ngập trời. Bên trong có năm con Ly Long du động, hung tàn dữ tợn cùng Hàn Long Tử chém giết, Hàn Long Tử ở dưới năm con Ly Long công kích, lúc đầu còn có thể phản kháng vài cái, về sau thì dần dần bị dìm ngập.
Cuối cùng ánh mắt hắn không cam lòng và sợ hãi, ra sức vươn tay về phía đám người Lệ Anh, như còn đang chờ bọn hắn tới cứu.
- Mấy vị, còn muốn động thủ với ta không?
Phương Hành nở nụ cười, nhìn Bắc Thần Sơn Tam Yêu, Thái tử Quỷ Quốc Lệ Anh, cùng với Hàn Gia Tử.
Hắn dụ địch xâm nhập, âm chết Hàn Long Tử, lại ngăn cản đám người Lệ Anh, không để cho bọn họ tới cứu, đúng là công tác liên tục.
Nương theo ánh mắt hoảng sợ lúc sắp chết của Hàn Long Tử, lúc này hắn thoạt nhìn giống như một Ma Thần.
- Đây là phỏng chế Vạn Linh Kỳ của Hoàng Phủ gia sao? Uy lực thật bất phàm, nhưng ngươi có thể thúc dục bao lâu?
Lệ Anh trầm mặc một lát, sau đó cười to, thân hình chấn động, thôi phát quỷ khí trong cơ thể, nhuộm hồng cả nửa bầu trời.
Ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn cũng cười lạnh, xếp theo hình tam giác chậm rãi rơi xuống. Theo các nàng bay xuống, quanh người dải lụa màu bồng bềnh, phấn sương tràn ngập, tạo thành đoàn đoàn sương mù hồng nhạt, làm thân hình của các nàng như ẩn như hiện, lại lộ ra tiên khí lượn lờ.
Nhưng Tây Mạc Hàn Gia Tử lại không có động tác, như đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là Thiên Mã ở dưới háng hắn lại mở to mắt nhìn về phía Phương Hành, trong lỗ mũi thỉnh thoảng phun ra bạch khí.
- Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu, ngươi quả thực khiến bản Thái tử bất ngờ, chỉ tiếc, ngươi thực cho rằng giết Hàn Long Tử là có thể hù dọa chúng ta sao? Lấy một địch ba, ngươi có mấy phần thắng?
Lệ Anh cười lạnh, hắn nói lấy một địch ba, là coi ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn thành một người.
- Quả nhiên đều có chút bất phàm, không phải tùy tiện có thể hù chạy!
Phương Hành nở nụ cười, hắn cũng phát hiện, đứng ở trước mặt mình đều là thiên kiêu đỉnh phong của các tông môn thế gia, vô luận là thực lực hay kiến thức đều cực kỳ kinh người, mình không tiếc tiêu hao lớn lượng huyết khí, đồng thời thúc dục năm con Ly Long, một lần hành động đánh chết Hàn Long Tử, chính là muốn uy hiếp đám người kia, nhưng xem ra những người này không có bị mình hù, chỉ muốn vây giết mình.
- Ha ha, không phải tiểu gia muốn lấy một địch ba, mà là các ngươi muốn dùng ba địch một!
Phương Hành đối mặt ba đại cao thủ vây quanh, cũng không lộ vẻ sợ hãi, ngược lại cười phá lên, lớn tiếng nói:
- Rất lâu không có thống khoái đánh nhau rồi, đến đến, ba người các ngươi cũng không tệ, vừa vặn để cho ta hoạt động gân cốt một chút!
Oanh!
Theo hắn nói xong, trên thân thể quấn quanh hai đạo khí tức vàng đen, không ngừng xoay chuyển.
Khí tức nguy hiểm bắt đầu hiển hiện, vô hình khuếch tán, dần dần bao phủ chân trời.
Mà ở dưới chân, khói đen dâng lên không trung, giống như thủy triều cao hơn mười trượng, ngưng mà không tán đứng ở sau lưng Phương Hành, trong thủy triều là năm con Ly Long dữ tợn như ẩn như hiện, tất cả giống như một màn sân khấu to lớn, lộ ra dữ tợn khủng bố, dù là ai xem cũng nhịn không được hãi hùng khiếp vía.
- Hỗn đản này thật uy phong, phải bảo đám quỷ nô nhớ kỹ, lần sau ta cũng chơi như vậy...
Lệ Anh nhịn không được thở dài, tán thưởng một câu.
Nhưng sau khi khen xong, hắn lại cười lạnh, nhìn Hàn Gia Tử và Bắc Thần Sơn Tam Yêu nói:
- Chư vị, động thủ đi?
Ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn không có trả lời, phấn sương quanh người bắt đầu khởi động.
Hàn Gia Tử thì nhìn thoáng qua Phương Hành, tay đè thân thương.
- Chậm đã!
Nhưng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, không cao, lại khiến cho mọi người khẽ giật mình, theo thanh âm, một thân ảnh bay lên giữa không trung, đứng ở bên cạnh Phương Hành, này đương nhiên là tặc phỉ áo xanh, con mắt hắn lộ ra vẻ hứng thú, nói khẽ:
- Đã là đồng minh, vì sao không gọi ta? Dùng hai đánh ba mới đúng!
- Còn có một cao thủ...
Đám người Lệ Anh thấy vậy, trong nội tâm không khỏi rùng mình.
- Còn có ta còn có ta... Ba đánh ba mới đúng...
Phía dưới lại có thanh âm vang lên, tất cả mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy Sở Từ kéo lấy thân thể suy yếu, chống một cái dù màu trắng, cố hết sức bò lên trên trần xe, giơ tay nhìn Phương Hành kêu, sau lưng nàng khói đen cuồn cuộn, bên trong có một Đại Bằng Điểu như ẩn như hiện, này đương nhiên là Đại Bằng Tà Vương hung uy vô hạn.
Rất rõ ràng, chuẩn bị ra tay thật ra là Đại Bằng Tà Vương, lão gia hỏa kia cũng muốn nhân cơ hội này kiếm chút tinh huyết.
- Nha đầu kia, đừng quấy rối, chạy về trong xe nhanh!
Phương Hành giận dữ, nhìn Sở Từ quát tháo, ánh mắt nhìn về phía Đại Bằng Tà Vương.
- Úc...
Sở Từ bị la, có chút ủy khuất, đành phải cẩn thận từng li từng tí bò xuống.