Lược Thiên Ký

Chương 318: Vây giết Lôi Cửu

Chương 318: Vây giết Lôi Cửu

- Đáng giận...
Lôi Cửu đối mặt với thần thông của Phương Hành, hắn không dám đón đỡ, trong tiếng giận dữ, đành phải tạm lánh mũi nhọn, người ở chung quanh không có hảo ý càng ngày càng nhiều, hắn không dám buông tay cùng Phương Hành đánh cược, hắn đã phát hiện, Phương Hành thật quá hung, thần thông kia càng không phải chuyện đùa, nếu hắn đón đỡ, dù tiếp được cũng sẽ trọng thương, chỉ e là cục diện lưỡng bại câu thương, khống chế không được cục diện nữa.
Lại không biết những người hắn kiêng kị trong nội tâm cũng chửi mẹ, không phải tiểu hỗn đản này nói sắp làm thịt Lôi Cửu rồi sao?
Vì sao hắn còn sống yên lành, thoạt nhìn một chút thương tổn cũng không có?
- Tiểu ma đầu, ngươi kích động các tu sĩ tạo phản, tội không thể xá, nhất định phải diệt thần hồn, vĩnh viễn trấn áp ở Hắc Thủy Hồ...
Lôi Cửu giận dữ hét lớn, thân hình vội vàng thối lui, muốn tránh đi thần thông của Phương Hành, sau đó quay người chém giết, hắn đã phát hiện, lúc này xu thế tạo phản đã hiện, biện pháp giải quyết duy nhất là chém giết tiểu ma đầu kia, chấn nhiếp quần tu.
- Hưu...
Nhưng lúc này, đột nhiên ở sau lưng Lôi Cửu, có một Thiên Mã lao qua, thương thân run lên, quấn quanh thanh khí khủng bố, đâm thẳng phía sau lưng hắn, sát khí ngập trời, cơ hồ muốn một kích lấy mạng...
Hàn Gia Tử bất ngờ ra tay tập kích Lôi Cửu.
- Hàn Anh, ngươi cho rằng che mặt ta sẽ nhận không ra ngươi sao?
Lôi Cửu hét to, đột nhiên quay người, hai đấm cùng vung, đón đỡ trường thương của Hàn Gia Tử.
Oanh!
Hai tay của hắn và trường thương của Hàn Gia Tử va chạm, đánh tan thanh khí trên thân thương, nhưng ngực cũng bị trường thương đâm ra lỗ máu, máu tươi phun tung toé, rơi vãi hư không, cùng lúc đó, Phương Hành đã thôi động Âm Dương Đại Ma Bàn đánh tới, Lôi Cửu gầm lên, xoay tay oanh về phía Âm Dương Đại Ma Bàn, trên quyền quấn quanh điện quang, khủng bố như thần binh.
- Xoẹt...
Âm Dương Đại Ma Bàn và nắm đấm của Lôi Cửu va chạm, lôi quang tản rả, vậy mà chống đỡ được Âm Dương Đại Ma Bàn chốc lát, nhưng sau đó Phương Hành thôi động Âm Dương Đại Ma Bàn, nắm đấm của Lôi Cửu, kể cả ánh tay phải đều bị xoắn vào.
Huyết nhục bay tứ tung, máu tươi tung tóe!
Chỉ là mượn một quyền này ngăn cản, Lôi Cửu hét lớn một tiếng, thân hình hóa thành tử lôi trốn chạy.
Ở dưới tiểu ma đầu Phương Hành và Tây Mạc tứ kiệt Hàn Anh liên thủ giáp công, mặc dù hắn là đệ nhất cao thủ dưới trướng Hoàng Phủ Đạo Tử cũng không dám ham chiến, quay người đào tẩu, cả người giống như một đạo lôi quang, trong nháy mắt vượt qua trăm trượng, lóe lên vài cái, muốn chạy trốn ra phạm vi khói đen bao phủ, chỉ tiếc trong hư không sớm đã có người chờ hắn...
- Hắc hắc, bản tọa một mực chưa từng ra tay, chính là chờ ngươi...
Trong khói đen, một Kim Sí Đại Bằng Điểu hiển hóa ra, kéo theo hung uy vô địch, hai cánh chụp về phía lôi quang.
Ầm ầm!
Đại Bằng Tà Vương ra tay, ở dưới khói đen bao phủ càng có uy lực kinh người, giống như núi cao vọt tới, nhất thời bao phủ Lôi Cửu lại, Lôi Cửu hét to, hiển lộ ra thân hình, nhìn hằm hằm Đại Bằng Tà Vương:
- Là ngươi, dĩ nhiên là ngươi, Đại Bằng Tà Vương, ngươi cái súc sinh này, năm đó lão tổ của Cửu Khúc Bộ ta vậy mà không có giết chết ngươi?
- Hắc hắc, khi bản tọa Đông Sơn tái khởi, chính là thời điểm Bát Bộ các ngươi diệt tộc...
Đại Bằng Tà Vương cười lạnh, cánh vung lên, quét Lôi Cửu trở về.
- Các ngươi thực muốn tạo phản sao? Không sợ bị tru diệt cửu tộc sao?
Trong lòng Lôi Cửu biết khó chạy thoát, nỗ lực đứng lên, trên người hiển hóa lôi quang, thi triển bí pháp chữa trị thương thế.
- Giết con mẹ ngươi!
Phương Hành sẽ không cho Lôi Cửu thời gian thở dốc, hét to một tiếng xông tới, vung vẩy Kinh Hoàng Cầm đánh xuống, nhưng bên người vèo… một người trầm tĩnh không nói, lại đoạt ở trước hắn đâm tới, bất ngờ chính là Hàn Anh, trên thân thương thanh khí quấn quanh, trường thương giống như độc long, vắt ngang hư không, vô cùng độc ác đâm vào ngực Lôi Cửu.
- Thật là chó cắn người thường không sủa...
Phương Hành nói thầm, cảm thấy tuy Hàn Anh cũng là một trong Tây Mạc tứ kiệt, nhưng mạnh hơn Nguyên Sinh Liên và Hàn Long Tử nhiều.
- Lôi Cửu, ngươi cũng có hôm nay, ngày đó ngươi ở trước mặt toàn tộc chúng ta, giết Tứ bá của ta, chỉ vì hắn đã từng rượu say nói một câu bất kính với Hoàng Phủ gia, khi đó ngươi uy phong như thế nào, hôm nay ta muốn chẻ ngươi thành thịt vụn...
Một tu sĩ trẻ tuổi cắn răng, gào thét lao về phía Lôi Cửu, hận ý ngập trời.
Phương Hành rất tự giác tránh ra cho hắn một con đường, đối phương còn nhìn hắn nói một tiếng "cảm ơn" !
Không hề nghi ngờ, thân là tay sai của Hoàng Phủ gia, Lôi Cửu nhất định làm không ít sự tình mà Hoàng Phủ gia không tiện làm.
- Lôi Cửu, ta muốn hỏi ngươi, tông môn chúng ta mấy ngàn năm qua dựa vào mỏ Huyền Thiết sinh tồn, dựa vào cái gì một tờ chiếu thư của các ngươi, liền thu về Hoàng Phủ gia? Ngày đó đến ban bố chiếu thư chính là ngươi, có từng nghĩ đến hôm nay?
- Lôi Cửu... Con mẹ nó, ta hận nhất là Hắc Chiểu Bộ, bất quá dù sao cũng là Bát Bộ Yêu Chúng nha, giết ngươi cũng như vậy!
Lại có người vọt lên, ra tay với Lôi Cửu.
- Này, sư đệ, ngươi làm gì? Chúng ta không có thù với Bát Bộ Yêu Chúng a...
- Hắc hắc, đây chính là Lôi Cửu nha, tay sai của Hoàng Phủ gia, dù không đến phiên ta giết hắn, nhưng có thể đâm một kiếm cũng sảng khoái?
- ...
Dù sao có Phương Hành gánh tội, hơn nữa ở trong mây đen, mình lại cải trang, dù xuất thủ cũng không người biết được, vì vậy có thù báo thù, có oán báo oán, bất kể là mục đích gì cũng xông lên.
Phương Hành bị dồn lui ra chiến đoàn, dứt khoát không ra tay, chỉ phái Đại Bằng Tà Vương nhìn chằm chằm, quyết không cho Lôi Cửu chạy thoát là được.
- Xem ra Hoàng Phủ gia không có đứng vững giống như bề ngoài...
Nhìn các tu sĩ điên cuồng vây công Lôi Cửu, Phương Hành tắc luỡi, nói thực ra, mọi người ra tay hung ác còn lớn hơn hắn tưởng tượng.
- Hừ, Hoàng Phủ gia ở trong Trục Yêu nhất chiến, biểu hiện ra là địch với Yêu tộc ta, trên thực tế coi đây là ngụy trang, quét sạch không ít thế lực bản thổ của Nam Chiêm Bộ Châu không quy phục bọn hắn, hơn nữa bọn họ là từ Đông Thắng Thần Châu di dời đến, vốn không quan hệ gì tới Nam Chiêm Bộ Châu, hôm nay lại trở thành Ẩn Hoàng thế gia, chiếm lấy vô số linh mạch, tài nguyên, thế lực… cung cấp bọn họ tu hành, thậm chí còn nuôi nhốt thế lực cường đại như Bát Bộ Yêu Chúng, cần vô số tài nguyên, ngươi nghĩ là từ trên trời rơi xuống sao?
Đại Bằng Tà Vương chẳng biết lúc nào đi tới bên người Phương Hành, cười lạnh trả lời, một câu nói phá huyền cơ.
Phương Hành cười hắc hắc:
- Nói như vậy, cách làm của Hoàng Phủ gia và ta có gì khác nhau?
Đại Bằng Tà Vương cười lạnh nói:
- Tự nhiên có khác nhau, một cái có người quở trách, một cái không người dám nói, đây là khác nhau!
Phương Hành nghe vậy, cười hắc hắc, nhìn về phía Kim Ô nói:
- Lão Kim, tới, chúng ta đi thu thập mấy hỗn đản vừa rồi muốn chiếm tiện nghi của ta!
Lôi Cửu đã là hẳn phải chết, hơn nữa có Đại Bằng Tà Vương nhìn, không có khả năng ra ngoài ý muốn, Phương Hành và Đại Kim Ô gào thét, vọt vào trong khói đen, lúc này ở dưới Vạn Linh Kỳ bao bọc, Sở Hoàng Thái Tử, Nam Cương Diêm Quỷ Vương, Bắc Thần Sơn tam quái và một đám người vây giết Phương Hành, đều đã bị Yêu Linh cuốn lấy, không thoát thân được.
Ở trong lòng bọn hắn cũng không ngừng kêu khổ, bọn hắn vốn chiếm đại thế, coi Phương Hành thành chó rơi xuống nước đánh, nhưng bỗng nhiên tầm đó, tình thế nghịch chuyển, ở trong mắt nhiều người chuẩn bị đục nước béo cò như thế, bọn hắn lại trở thành chó rơi xuống nước, trở thành đối tượng bị người vây công, trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù muốn chạy trốn cũng không được, vì có vô số Yêu Linh vây quanh bọn hắn.
- Lão đầu quỷ, vừa rồi vây giết ta cảm giác sướng không?
Phương Hành cười ha ha, nhìn về phía một quỷ tu bị hơn mười Yêu Linh cường đại cuốn lấy.
Người nọ đúng là Nam Cương Diêm Quỷ Vương, hắn vốn đã bị Phương Hành đánh mấy lần, người bị trọng thương, chỉ là bởi vì lòng tham, mới không có rút đi, kết quả lúc này muốn đi cũng đi không được, ở dưới Yêu Linh vây công, đã lực bất tòng tâm.
- A... đạo hữu, tha ta một mạng, ngươi đánh Kiếm Trủng, ta nguyện làm đầy tớ...
Diêm Quỷ Vương cảm thấy sát cơ trên người Phương Hành, dốc sức liều mạng kêu lớn.
- Hừ, phàm là cảm thấy hứng thú với Kiếm Thai, hôm nay đều trở thành chiến hữu của ta, còn cần ngươi sao?
Phương Hành cười lạnh, trực tiếp vọt tới, vung vẩy đại bổng nện, sau bốn năm chiêu, Diêm Quỷ Vương bị hắn đánh chết, thu túi trữ vật, mà nhục thân của Diêm Quỷ Vương thì bị khói đen cuốn đi, hóa thành huyết tế của Vạn Linh Kỳ.
- Mấy thằng lùn, ta đến nhặt xác cho các ngươi...
Phương Hành cười to, huy chưởng xuống dưới, đánh chết ba tiểu quái vật còn sót lại của Bắc Thần Sơn.
Như Ma Thần dạo chơi, chỗ hắn đến, tất cả tu sĩ vừa rồi vây công hắn đều vẫn lạc.
- Ồ? Tên hỗn đản kia muốn chạy trốn?
Trong khói đen, một đạo kim quang giống như Kim Xà ghé qua, tốc độ cực nhanh, sau lưng hắn, ba con Ly Long truy kích, trước người cũng có vài chục Yêu Linh ngăn trở, nhưng ở trong thiên la địa võng, đạo kim quang kia lại giống như cá bơi, nhanh chóng lướt qua, hiển nhiên là muốn chạy ra khói đen bao vây.
Vèo!
Nhưng lúc này, Kim Ô kêu to một tiếng, giương cánh đuổi tới kim quang, tốc độ nhanh hơn tia chớp, Phương Hành nhìn về phía kim quang, cười ha ha quát:
- Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu...
Sau đó lăng không oanh ra một quyền.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất