Lược Thiên Ký

Chương 341: Tìm linh mạch

Chương 341: Tìm linh mạch

Tuy lúc trước Phù Diêu Cung cho Thanh Điểu trưởng lão và Tiếu Sơn Hà huyền quyết, chỉ rõ Kim Đan đại đạo, nhưng không cho tài nguyên, có một ít đồ vật cần thiết vẫn cần bọn họ tự mình đi sưu tập, mà Thanh Điểu trưởng lão ở trước khi Huyền Vực mở ra không lâu, có ý muốn gả Hứa Linh Vân cho một tu sĩ hơn hai trăm tuổi làm thiếp, đổi lấy một cây linh dược hiếm thấy.
Sau đó Huyền Vực mở ra, Hứa Linh Vân mới chủ động nêu ý kiến, muốn tiến vào Huyền Vực giúp sư tôn thu cơ duyên, Thanh Điểu trưởng lão biết, kỳ thực lúc đó Hứa Linh Vân đã có tử chí, chỉ có điều nàng cũng tham cơ duyên trong Huyền Vực, lại biết lấy tính tình của Hứa Linh Vân, cho dù chết cũng sẽ liều mạng giúp mình cướp đoạt cơ duyên, liền tạm hoãn tính toán đó, đi cầu Bạch Long Môn đưa Hứa Linh Vân vào Huyền Vực.
Chuyện này tự nhiên làm thầy trò các nàng xuất hiện kẽ nứt rất lớn, lúc ấy Thanh Điểu nhớ tới tiểu tử kia và Hứa Linh Vân quan hệ không tệ, ở trong Huyền Vực càng có tin tức nói Hứa Linh Vân không tiếc lấy thân mạo hiểm bảo vệ tiểu tử kia, trong lòng Thanh Điểu càng kinh hoảng, rất sợ Phương Hành sẽ bởi vì Hứa Linh Vân mà đến trả thù nàng.
Đương nhiên này cũng là nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng thậm chí không biết Hứa Linh Vân căn bản không có nói cho Phương Hành chuyện này, hơn nữa trước khi rời Nam Chiêm Bộ Châu, Hứa Linh Vân đã chuẩn bị cho nàng tạ lễ, chỉ là bởi vì tặc phỉ áo xanh còn chưa rời Huyền Vực, nên nàng không có cơ hội truyền tin tức cho Thanh Điểu mà thôi, tất cả những thứ này, cũng chỉ là Thanh Điểu một người đoán mò.
- Sẽ không, tiểu tử này dám to gan chọc giận Hoàng Phủ gia, nhất định khó thoát khỏi cái chết...
Sau khi bị Tiếu Sơn Hà vạch trần tâm tư, Thanh Điểu lạnh lùng nói, mạnh mẽ chắc chắn, nhận định Phương Hành hẳn phải chết.
Nhưng Tiếu Sơn Hà lại cười gằn:
- Lúc trước ở trước mặt hai người chúng ta, hắn bất quá là một giun dế Linh Động cảnh, chúng ta cũng cho rằng hắn hẳn phải chết, nhưng kết quả như thế nào? Mới mấy năm a, hắn đã trở thành tồn tại ngay cả chúng ta nghĩ tới cũng cảm thấy run sợ, huống chi năm đó hắn là ở dưới mí mắt của chúng ta chạy trốn, bây giờ Hoàng Phủ gia ngay cả hắn ở đâu cũng không biết, ngươi làm sao dám kết luận hắn sẽ chết? Vạn nhất hắn tìm một vị trí an toàn, trốn vài chục năm tu luyện, ai có thể làm gì được hắn?
Trong mắt Thanh Điểu lấp lóe vẻ ác độc, điềm nhiên nói:
- Ngươi nói những chuyện này có mục đích gì?
Tiếu Sơn Hà cười ha ha, cuối cùng tiếng cười thu lại, điềm nhiên nói:
- Lần này tiểu ma đầu kia nhất định phải chết, nếu hắn không chết, chết sẽ là chúng ta, cái gì Kim Đan đại đạo, đều sẽ hóa thành mây khói tiêu tan, huống chi, hừ, Hoàng Phủ gia vì giết tiểu ma đầu này, có thể nói ra hết vốn liếng, nội dung của pháp chỉ kia ngươi cũng nhìn, nếu như đạt được ban thưởng, lo gì không thành Kim Đan?
Thanh Điểu nghe được hai chữ ban thưởng, bon mắt cũng sáng ngời, nhưng qua một lát, lại có chút ủ rũ nói:
- Nhưng chúng ta cũng không giúp được cái gì a, năm đó tiểu tử kia yếu như vậy, chúng ta cũng không bắt được hắn, bây giờ hắn đã thành công Trúc Cơ, hơn nữa nổi danh hung hãn. Hai người chúng ta một cái tu đan pháp, một cái tu trận pháp, có nắm chắc gì bắt được hắn?
Tiếu Sơn Hà nghe vậy, cười gằn nói:
- Ai nói muốn đích thân bắt hắn? Chỉ cần nói cho Hoàng Phủ gia nên làm sao tìm hắn là được!
Thanh Điểu ngẩn ra, quay đầu nhìn đối phương.
Tiếu Sơn Hà cười gằn, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử kia tứ cố vô thân, nếu nói có một người có khả năng ép hắn đi ra...
Thanh Điểu thấy rõ dụng ý của Tiếu Sơn Hà, không khỏi cảm giác rét run.
Thời điểm trên dưới Thanh Vân Tông đều đang bàn luận Phương Hành, hắn lại đang ở trong Thập Vạn Đại Sơn.
Quãng thời gian này, hắn và Kim Ô căn bản không có đi về phía thành trấn, mà đi khắp Thập Vạn Đại Sơn, một là tránh họa, hai là tìm kiếm một ít linh mạch phân tán ở trong núi lớn, thiên địa có linh khí, cũng có một ít địa vực đặc thù tàng phong tụ khí, ẩn chứa lượng lớn linh khí, mà loại địa vực này được xưng là linh mạch, trong linh mạch khai thác ra ngọc thạch, chính là Linh Thạch.
Ở trong giới tu hành, có một ít tu sĩ quanh năm ở trong thâm sơn đại xuyên, tìm kiếm những linh mạch không có bị người phát hiện, sau đó khai thác Linh Thạch, mà Phương Hành ở trong núi lớn này, tự nhiên không phải vì đi đào những Linh Thạch thấp kém kia, bất quá hắn đúng là đang tìm kiếm linh mạch, nhưng mục đích của hắn là khi tìm thấy linh mạch, sẽ trực tiếp hút sạch...
Linh khí rãi khắp thiên địa, chỉ có Linh Thạch mới lưu trữ được linh khí, tu sĩ thì chỉ có thể thông qua thổ tức hoặc rút lấy linh khí trong Linh Thạch tu hành, sự tình muốn trực tiếp hút sạch linh khí, thì nghe cũng chưa từng nghe nói, chỉ là trong cơ thể Phương Hành có Cửu Cửu Phản Thần Đan, việc này lại biến thành có khả năng, trực tiếp dùng linh mạch để tu hành.
Chỉ là tìm kiếm linh mạch cũng không phải chuyện đơn giản, cần thông hiểu trận pháp, mới có thể biện sơn hà tìm linh mạch, bản thân linh mạch tương đương với Tụ Linh Trận hình thành tự nhiên trong thiên địa, điểm này Phương Hành có Âm Dương Thần Ma Giám cũng không có tác dụng, nhưng Kim Ô mạnh hơn Phương Hành nhiều lắm, nó vốn có trình độ trận pháp rất cao.
Thông qua nhận biết xu thế sơn hà, đạo lý âm dương, quãng thời gian này ngược lại cũng tìm được một hai linh mạch nhỏ, chỉ có điều linh mạch thượng đẳng không phải dễ tìm như vậy, hai linh mạch kia cực kỳ kém cỏi, một linh mạch có thể đào ra vài viên Linh Thạch hạ phẩm, một linh mạch khác lại vừa mới hình thành không lâu, còn chưa hình thành Linh Thạch...
Một ngọn núi đá màu đỏ thẫm, trên vách núi có một long ảnh như ẩn như hiện, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá bích bay đi, mà ở xung quanh núi đá bày xuống mấy trận kỳ, đều là vì phòng ngừa linh khí lan tràn, Phương Hành đứng ở trên một đóa hắc vân, canh giữ trước núi đá, thầm vận tâm pháp, ngưng thần thổ tức.
Ở trong cơ thể hắn, phảng phất như có một vòng xoáy khủng bố, theo hơi thở của hắn phun ra nuốt vào, xích long trên vách núi dần dần ảm đạm, cuối cùng chậm rãi biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua, Phương Hành thu lại huyền công, khoanh chân ngồi ở trên mặt đất, chậm rãi luyện hóa linh khí trong cơ thể, hóa thành tu vi của mình.
Loại thủ đoạn tu luyện này, đã không phải người tu hành bình thường có thể tưởng tượng, nếu nhất định phải hình dung, đã có thể nói là thủ đoạn của Tiên nhân!
- Ai ya, linh mạch được xưng là Tổ Long, trong truyền thuyết con rồng đầu tiên là do linh mạch biến hóa thành, cho nên người phàm tục coi linh mạch là long mạch, tuy này không phải long mạch màu tím, chỉ là một linh mạch màu đỏ hạ phẩm, linh khí bạc nhược, nhưng cũng là linh mạch a, lại bị tên khốn kiếp kia trực tiếp nuốt? Này chẳng phải tương đương với ăn một con rồng?
Cách đó không xa, Kim Ô càng xem càng tặc lưỡi, đồng thời đau lòng: nếu cho ta một viên Kim Đan thật tốt!
Bất quá thời điểm trong lòng nó xoắn xuýt, chỉ thấy trên bầu trời có một con chim màu đỏ bay tới, quanh quẩn ở trên không trung, Kim Ô vừa thấy, hơi run run, thôi thúc Thú Vương Đỉnh trong cơ thể, tỏa ra một đạo khí tức kỳ dị, con chim màu đỏ lập tức có cảm ứng, cúi người bay xuống, ném cho Kim Ô một thẻ ngọc.
Kim Ô cầm thẻ ngọc, tinh tế cảm ứng, ánh mắt nhất thời thay đổi, lo lắng nhìn Phương Hành, không biết có nên gọi hắn hay không.
- Xong, xảy ra việc lớn rồi...
Loại chim này là Bách Thú Tông thuần hóa ra, chuyên môn dùng để lan truyền tin tức, Phương Hành và Kim Ô ở trong thâm sơn này tránh họa, đồng thời tìm kiếm linh mạch để Phương Hành tu luyện, nếu như không biết một chút tin tức ngoại giới, này tự nhiên là không thích hợp, nên bảo Bách Thú Tông Ứng Sư Hống giúp bọn họ nhìn chằm chằm, có tin tức quan trọng thì lợi dụng Hồng Tước truyền tin.
Trong cơ thể Kim Ô nắm giữ Thú Vương Đỉnh của Bách Thú Tông, kia là một Huyền khí cấp thấp có thể khống chế yêu thú, vốn bởi vì sự tình nó trộm Thú Vương Đỉnh, Bách Thú Tông và nó hầu như không chết không thôi, nhưng sau đó nó mượn thế của Phương Hành, Ứng Sư Hống không dám dị nghị, Thú Vương Đỉnh cũng thuận lý thành chương thành đồ vật của nó, có thể dùng khí tức của đỉnh kia dẫn Hồng Tước đến đây.
Vừa nhìn tin tức trên ngọc giản, Kim Ô biến sắc, trong lòng biết phiền toái lớn đến rồi.
Lúc này nó thậm chí có ý nghĩ, phải giấu thẻ ngọc đi không cho Phương Hành nhìn thấy, bất quá trầm tư một lúc, cuối cùng bỏ đi ý niệm này, qua một nén hương thời gian, Phương Hành đã điều tức xong, đáp mây bay tới, Kim Ô ném thẻ ngọc cho hắn nói:
- Xảy ra phiền phức, có muốn đi cứu hay không, nghe ngươi lựa chọn!
Phương Hành tiếp thẻ ngọc, nhíu mày, thần thức dò xét vào.
Vốn hắn không quá để ý, dưới cái nhìn của hắn, thực không có phiền toái gì có thể xưng lớn, chỉ có điều sau khi xem nội dung trong ngọc giản, cả người hắn như bị sét đánh...
- Hoàng Phủ gia, các ngươi là muốn cùng tiểu gia chơi tới cùng sao...
Trên mặt Phương Hành lướt qua vẻ tàn nhẫn, "đùng" một tiếng, thẻ ngọc bị hắn bóp nát.
Nội dung trong ngọc giản để hắn cực kỳ phẫn nộ, một lửa giận trước nay chưa từng có ở đáy lòng hắn bốc lên.
Hắn không nghĩ tới, vì ép mình hiện thân, Hoàng Phủ gia lại làm ra chuyện như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất