Chương 342: Thần lôi phạt hồn, pháp kiếm tru thân
Tin tức trong ngọc giản rất đơn giản, trưởng lão Thiết Như Cuồng, ở lúc Hoàng Phủ gia tới Thanh Vân Tông điều tra nội tình của tiểu ma đầu Phương Hành, ý muốn bao che, lại ở thời điểm gia tướng của Hoàng Phủ gia ra tay lùng bắt, không phục quản chế, phản kháng đánh giết một người, cho nên chịu tội tru thân phạt hồn, ở trên chủ phong của Thanh Vân Tông lập lên hình đài, thời gian kéo dài ba tháng.
Hình phạt tru thân phạt hồn này, chính là chỉ pháp kiếm tru thân, thần lôi phạt hồn, mỗi ngày đều có ba đạo thần lôi đánh xuống, ba đạo pháp kiếm đâm thân, thời hạn kéo dài ba tháng, có thể nói muốn sống không được, muốn chết cũng khó!
Ngăn ngắn mấy ngày, tin tức này đã truyền khắp Nam Chiêm Bộ Châu, hiển nhiên là có người cố ý thúc đẩy.
Phương Hành nhìn thấy tin tức này, quả thực hận đến nghiến răng, huyết sôi sùng sục.
Cái gì ý muốn bao che, cái gì không phục quản chế...
Thiết Như Cuồng đã sớm thoái ẩn, sao sẽ đụng phải Hoàng Phủ gia ở Thanh Vân Tông?
Huống hồ coi như đụng phải, Thiết Như Cuồng lại không ngốc, sao có khả năng đối phó người của Hoàng Phủ gia?
Còn tru thân phạt hồn, càng là hình phạt vô nhân đạo nhất trong giới tu hành, lấy lôi kích hồn, lấy kiếm phế thân, hình phạt qua đi, bất luận tu vi của tu sĩ cao bao nhiêu, thần hồn cũng sẽ tiêu diệt, thân thể thành tro, loại hình phạt này, bởi vì quá mức tàn nhẫn, đã bị giới tu hành bãi bỏ... kia là đối phó tà ma mới sẽ dùng, Thiết Như Cuồng không tranh với đời, vì sao phải bị loại hình phạt này?
Oành...
Phương Hành giận dữ, đột nhiên một quyền đập về phía vách núi, núi đá cứng rắn bị hắn đập ra một cái hố to chu vi mười trượng, đá vụn rì rào rơi xuống, bụi mù nổi lên bốn phía, tràn ngập đến giữa không trung.
- Thế nhân đều biết ta đã phản ra Thanh Vân Tông, ở bề ngoài, ta và Thiết sư quan hệ đã sớm chặt đứt, Hoàng Phủ gia làm sao sẽ biết lợi dụng hắn đến buộc ta hiện thân?
Trong bụi mù, âm thanh của Phương Hành lạnh lẽo tàn khốc:
- Tất nhiên là có người trong Thanh Vân Tông mật báo, mới sẽ làm Hoàng Phủ gia biết được tin tức này, nhìn dáng dấp, tiểu gia phải áo gấm về nhà một chuyến rồi!
- Phải đi về sao?
Kim Ô lo lắng mở miệng.
Phương Hành không chút nghĩ ngợi, ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Về!
Kim Ô chần chờ nói:
- Nhưng Hoàng Phủ gia khẳng định đã bày xuống thiên la địa võng ở Thanh Vân Tông, chỉ chờ ngươi hiện thân!
Phương Hành nói:
- ở bên ngoài Huyền Vực, không phải bọn họ cũng bày xuống thiên la địa võng sao?
Kim Ô không nói lời nào, nó biết lúc này Phương Hành đã thu hồi khuôn mặt tươi cười, có thể thấy được trong lòng đối phương rất giận. Lần này đi, nếu không phải tiểu ma đầu chết trẻ bỏ mình, thì chính là Thanh Vân Tông rơi vào thảm sát, trong đó nguy hiểm, khó có thể dùng lời diễn tả được, ngay cả nó cũng không dễ dàng toàn thân trở ra, nói không chắc sẽ cùng tiểu ma đầu chết ở Thanh Vân Tông...
Thấy Kim Ô trầm mặc, Phương Hành cười mắng:
- Nếu ngươi không đi, tiểu gia cũng không làm khó dễ ngươi!
Lời này có chút lạnh lùng, trong lòng Kim Ô tự nhiên rõ ràng. Nếu nó không muốn đi, Phương Hành sẽ không làm khó nó, nhưng giao tình giữa hai người cũng chấm dứt ở đây, tiểu ma đầu kia không có thói quen suy nghĩ thay người khác.
Sau khi suy nghĩ, Kim Ô thở dài mắng:
- Nếu Kim gia không đi, coi như ngươi cứu người, cũng chạy thoát được sao?
Phương Hành nghe xong lời này, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, cong ngón tay búng một cái, một hạt sen bay về phía Kim Ô:
- Cho ngươi!
Hạt sen kia chính là hạt Huyết Liên Tử cuối cùng trên tay Phương Hành.
Lúc trước ở trong Thanh Khâu Phần, Phương Hành lấy xuống một đài sen, bên trong có bảy hạt Huyết Liên Tử, trong đó một hạt, Phương Hành cho nữa oa ở trong ao, còn lại sáu hạt, thì cùng Kim Ô một người ba hạt, hắn đã dùng hai hạt, này là hạt cuối cùng, mà ba hạt của Kim Ô thì đều dùng ở trong Huyền Vực, hóa thành vật bổ dưỡng rèn luyện yêu khu.
Đối với Kim Ô, loại Huyết Liên Tử này cực kỳ quý giá, mỗi một hạt đều có thể làm thực lực của nó bay vọt, nhưng Phương Hành chỉ còn một hạt, phải giữ lại chuẩn bị bất cứ tình huống nào, nên không cho nó, bất quá đến lúc này, thấy Kim Ô chịu theo mình mạo hiểm, lúc này mới lấy ra hạt sen cuối cùng, cho Kim Ô coi như thù lao.
Bất quá Kim Ô lại ném trở về, nghiêm mặt nói:
- Ngươi nghĩ Kim gia là vì hạt sen kia mới đi cùng ngươi sao? Quá coi thường ta, Kim gia thật vất vả chịu nghĩa khí một lần, nhất định phải để tiểu hỗn đản ngươi nhớ kỹ mới được, hạt sen kia không trả nổi phần ân tình này, giữ lại cho lão gia hỏa kia đi!
Phương Hành nghe vậy, liền nhận trở về, trong lòng biết bây giờ Thiết Như Cuồng đã chịu không biết bao nhiêu khổ sở, lưu lại hạt sen cho sư phụ chữa thương cũng tốt.
- Lão kim, coi như ta nợ ngươi một nhân tình!
Phương Hành cất giọng nói, sau đó nhảy lên lưng Kim Ô, một người một quạ không dám trì hoãn, tranh thủ thời gian đi về.
Thập Vạn Đại Sơn này, năm đó Phương Hành vượt qua một lần, dùng tới mười ngày, nhưng bây giờ thực lực của Kim Ô tăng mạnh, yêu khu mạnh mẽ đến khó có thể tưởng tượng, tốc độ cũng thuận theo tăng lên gấp mười lần, lần thứ hai vượt qua, sẽ không cần dùng thời gian dài như vậy.
Mà trên lưng Kim Ô, Phương Hành cũng ngưng thần tĩnh khí, tinh tế cân nhắc.
Lần này đột biến, thực vượt quá tưởng tượng của hắn.
Hắn vốn đã ngờ tới, Hoàng Phủ gia nhất định sẽ tìm hắn gây sự, dùng hết tất cả biện pháp ép hắn hiện thân, chỉ là hắn không sợ, Đại Tuyết Sơn ngũ tổ, đều là Kim Đan cảnh vang danh Sở vực, năm người hợp lực, thực lực mạnh mẽ, hơn nữa bọn hắn đã chia mình và Phương Tiểu Cửu thành hai người, không ai có thể nhằm vào được nữa.
Mà những người khác, đáng giá hắn quan tâm cũng không nhiều, Bạch Thiên Trượng bị Tửu Nhục đại sư mang đi, Hứa Linh Vân thì giao cho tặc phỉ áo xanh, Hoàng Phủ gia mạnh nữa, cũng không dám tìm hai người kia phiền phức, Phương Hành vốn tưởng rằng mình đã mừng rỡ tiêu dao, Hoàng Phủ gia không có cách uy hiếp mình nữa, lại không nghĩ rằng, bọn họ lại tìm tới trên đầu Thiết Như Cuồng.
Nhắc tới cũng phải, thiên hạ chúng sinh, có thể cưỡng bức được mình, cũng chỉ có Thiết lão đầu kia.
Dù sao đối phương có ân với mình, ân này còn chưa báo đáp được.
Mình cuối cùng vẫn còn quá non!
Phương Hành nghĩ như vậy, vốn tưởng mình có thể không để ai vào mắt, có thể một người tiêu dao, người đánh thắng được thì bắt nạt, đánh không lại thỉ bỏ chạy, dù sao ai cũng không làm gì được mình, lại không nghĩ tới, mình còn không được tự tại như trong tưởng tượng, lấy thực lực của Hoàng Phủ gia, chung quy vẫn tìm được người có thể cưỡng bức mình, hoặc nói là uy hiếp mình.
- Lần này đi... Đến cùng nên giải quyết vấn đề này như thế nào...
Phương Hành trầm ngâm, ép buộc mình tỉnh táo lại, tính toán năng lực của mình và nguy cơ sắp đối mặt.
Hắn hôm nay, sau khi thu nạp mấy linh mạch, cho dù chỉ là linh mạch hạ phẩm, nhưng hàm lượng linh khí trong đó không phải Linh Thạch có thể so sánh, linh khí bàng bạc kia để tu vi của hắn tăng lên tới Trúc Cơ tầng sáu, cũng chính là Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, cộng thêm đạo cơ của hắn ở dưới Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa, tử sắc dần tăng, mơ hồ có xu thế tăng đến màu tím trung phẩm.
Ở dưới loại trạng thái này, linh lực của hắn bàng bạc, dù đụng phải Trúc Cơ hậu kỳ cũng dám cứng đối cứng.
Chỉ có điều, coi như có thực lực như vậy, đối mặt Hoàng Phủ gia mắt nhìn chằm chằm, hắn cũng không dám khinh thường.
Coi như mình có thể liều mạng với Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng nếu đụng phải Kim Đan cảnh thì sao?
Coi như không đụng Kim Đan cảnh, nếu đụng phải đệ tử Hoàng Phủ gia tay cầm Vạn Linh Kỳ chân chính thì sao?
Có pháp bảo, cùng không có pháp bảo, hoặc nói có Thần khí chân chính, cùng chỉ có Huyền khí, cả hai khác biệt rất lớn, chỉ hơi mất tập trung, đừng nói từ trong tay Hoàng Phủ gia cứu người, thậm chí Phương Hành lo lắng cho mình cũng sẽ góp vào, cũng chính bởi vì vậy, hiện tại Phương Hành cần càng nhiều thủ đoạn chém giết, để phát huy ra toàn bộ tu vi của mình.
Vạn Linh Kỳ vẫn ở trong tay, dựa vào vài lần đại chiến, tích lũy không ít huyết tế, có thể phát huy ra lực lượng không tệ.
Mà thần thông Âm Dương Đại Ma Bàn, mình cũng đã nắm giữ thuần thục, một khi ra tay, tất nhiên bất phàm.
Cộng thêm hắn ở trong Huyền Vực bán đấu giá Kiếm Thai, cũng đổi lấy không ít thứ tốt, ngoại trừ linh dược dị quả không nói, cũng có một chút binh khí tàn tạ, những binh khí này đều có uy lực bất phàm, chỉ là đa số đã tàn tạ không thể tả, như ở trong một trận đại chiến bị người đánh nát, bất quá Phương Hành cẩn thận chọn một phen, cũng có không ít còn dùng được.
Có những thứ này, cùng đạo cơ màu tím trung phẩm, Phương Hành thật sự dám liều mạng với bất kỳ Trúc Cơ cảnh nào.
Chỉ có điều, hắn đối mặt dù sao cũng là Hoàng Phủ gia, những thứ này còn chưa đủ.
Hắn cần càng nhiều thần thông chém giết mạnh mẽ!
Ôm loại ý nghĩ này, đột nhiên trong lòng Phương Hành khẽ động, nghĩ đến một tồn tại.
Hắn hít một hơi, chìm vào trong thức hải, Chân Linh hơi động, đã ở trong thức hải xuyên qua không biết mấy vạn dặm, đi tới trước đoàn sương mù mông lung, trôi nổi ở giữa không trung.
- Này, thanh phá kiếm vừa đen vừa xấu kia, tiểu gia gặp phải phiền phức, đi ra nhờ một chút...
Thần thức của Phương Hành chấn động, nhìn về phía sương mù nói.
Mục tiêu chính là Kiếm Thai màu đen kia.
Kiếm Thai bị người truyền vô cùng kỳ diệu, nếu nói có hi vọng giải quyết khốn cục của hắn, đại khái cũng chỉ có nó?