Lược Thiên Ký

Chương 361: Liên Nữ

Chương 361: Liên Nữ

Trước ngược lại không nghĩ tới, vậy mà có thể từ trong tay Hoàng Phủ Đạo Tử xảo trá ra rất nhiều bí pháp, trong đó thậm chí có Phá Diệt Thần Cơ Quyết, pháp quyết này Phương Hành nghe Bạch Thiên Trượng nói qua, quả thực rất huyền diệu, đã đạt đến Tiên pháp, uy lực to lớn, Bạch Thiên Trượng rất lý giải Tiên pháp này, từng kỹ càng nói cho Phương Hành, để hắn ngày sau lưu ý.
Đương nhiên, Phương Hành không biết là, kỳ thật năm đó ở Thanh Vân Tông, Bạch Thiên Trượng đã từng lấy pháp quyết này che dấu thân phận của mình, chỉ là về sau bởi vì Huyên Tứ Nương đến, bị người khám phá thân phận mà thôi.
Phá Diệt Thần Cơ Quyết kia, vốn là công pháp bí ẩn nhất trong đầu Hoàng Phủ Đạo Tử, ngay cả Kim Đan cảnh đỉnh phong cũng không thể cưỡng ép nhìn trộm bí mật của pháp quyết này, Phương Hành tự nhiên cũng không được, chỉ có điều nhân duyên trùng hợp, cái đầu của Hoàng Phủ Đạo Nhất rơi vào trong tay Phương Hành, còn thảm hơn chết, vì kéo dài hơi tàn, chỉ có thể ngoan ngoãn nói ra phương pháp tu luyện Phá Diệt Thần Cơ Quyết.
Đương nhiên, Hoàng Phủ Đạo Tử cũng có dụng ý riêng, tu luyện Phá Diệt Thần Cơ Quyết, sẽ dẫn dắt oán linh, ma luyện thần hồn, Nguyên Anh lão tổ của Hoàng Phủ gia rất có thể sẽ sinh lòng cảm ứng, đến đây cứu mình, cố ý nói ra, là vì giành một đường sinh cơ, đương nhiên hắn không biết là, Nguyên Anh lão tổ của Hoàng Phủ gia sớm đã ra tay, chỉ là bị người ngăn cản mà thôi.
Sau khi Phương Hành lấy được pháp môn, tinh tế nghiên cứu một phen, cảm thấy huyền ảo khó lường, bên trong thậm chí còn có pháp môn kết thành Kim Đan, thực sự rất thích hợp mình tu luyện, chỉ bất quá hắn làm người cẩn thận, không có lập tức bắt đầu, dù sao trước mắt mà nói, hắn không thiếu pháp môn tu luyện, việc cấp bách là tìm kiếm tài nguyên.
Còn có một điểm, Phương Hành một mực suy nghĩ, mình có hi vọng tìm được toàn bộ Tam Muội Chân Hỏa hay không?
Hôm nay hắn đã là Đạo Cơ màu tím trung phẩm, nếu tái tiến một bước, sẽ kết thành Đạo Cơ màu tím thượng phẩm. Có thể nói ở Trúc Cơ cảnh, đã đạt đến tình trạng hoàn mỹ vô khuyết, dùng Đạo Cơ này đột phá Kim Đan cảnh, mới có thể công đức viên mãn.
Chỉ có điều Tam Muội Chân Hỏa có thể so sánh với tiên hỏa, biện pháp bổ khuyết toàn bộ hỏa này, chỉ có thể tìm kiếm ở trong Huyền Vực, nhưng hôm nay cơ duyên Huyền Vực đã bị vơ vét không còn, các môn các phái tầng tầng bảo hộ, mình lại không biết đến cùng ở trong tay ai, nếu tìm từng người, đoạt từng nhà, ai biết năm nào tháng nào mới có thể tìm được?
Ở dưới loại cục diện này, chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước ma luyện chiến kỹ, tăng lên bản sự của mình cái đã.
Một ngày này, thời điểm hắn rảnh rỗi nhàm chán, ăn bồ đào ướp lạnh, uống rượu ngon trăm năm, xách đầu của Hoàng Phủ Đạo Tử câu rùa biển chơi, không cẩn thận bị một con rùa lớn động tác nhanh, há miệng nuốt mất cái đầu của Hoàng Phủ Đạo Tử, Hoàng Phủ Đạo Tử sợ hãi, thần niệm yếu ớt từ trong bụng rùa biển truyền ra, không ngừng hô:
- Cứu mạng... Cứu mạng...
- Con mẹ nó, động tác của vương bát đản kia còn rất nhanh...
Phương Hành bất đắc dĩ, lăng không chộp lấy cổ con rùa kia, sau đó ngồi xổm ở trên boong thuyền, vạch miệng nó kéo Hoàng Phủ Đạo Tử ra, mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi, cuối cùng cũng rút ra được.
- Thật phiền phức, sao ngươi không sớm nói bí mật cho ta, để ta làm thịt ngươi chẳng phải xong?
Phương Hành tức giận bất bình, chỉ vào cái mũi của Hoàng Phủ Đạo Tử mắng.
Hoàng Phủ Đạo Tử khóc không ra nước mắt, so với Thiết Như Cuồng, hắn cảm giác hôm nay mình mới xem như muốn sống không được, muốn chết không xong, trong khoảng thời gian này, hắn đã ngưng trọng nói với Phương Hành, ở trong đầu mình xác thực có một dị bảo, chính là thời điểm mình được xác lập thành Đạo Tử, Nguyên Anh lão tổ tự tay ban thưởng, có thể hộ hắn thần hồn bất diệt.
Vốn đây là một loại phương pháp bảo hộ hắn, chỉ cần thần hồn bất diệt, như vậy vô luận bị thương nặng bao nhiêu, đều có hi vọng cứu sống được, thậm chí nói, thời điểm tu luyện công pháp dễ dàng tổn thương thần thức, có dị bảo này, cũng có thể cam đoan mình không tẩu hỏa nhập ma, chỉ là Hoàng Phủ gia làm sao cũng không nghĩ tới, vậy mà sẽ có ma đầu như Phương Hành, giết người xong còn xách đầu người chạy...
Điều này làm cho dị bảo ở trong đầu Hoàng Phủ Đạo Tử lọt vào trong tay Phương Hành.
Mà Hoàng Phủ Đạo Tử cũng nói cho Phương Hành biết, nếu hắn cưỡng ép đoạt bảo, thần niệm của mình diệt, bảo vật sẽ phá không bay đi, mạng nhỏ của mình xong, hắn cũng không chiếm được dị bảo, bởi vậy Phương Hành mới thúc thủ vô sách, không có cưỡng ép chẻ đầu đoạt bảo.
Phương Hành quay người muốn ngồi ở trên ghế nằm, đột nhiên ồ lên một tiếng, thân hình cứng đờ.
Chỉ thấy trên ghế, chẳng biết lúc nào đã ngồi một nha đầu váy hồng, bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, tóc rối bù, trông rất đẹp mắt, hai cái đùi trơn bóng vắt chéo, chân không mang giày, một chân đá đá, ngồi ở trên ghế của mình, ăn bồ đào ướp lạnh của mình, uống rượu ngon trăm năm của mình, so với mình còn đại gia hơn...
- Ngươi là ai?
Phương Hành ngây ngốc một chút, thiếu chút nữa nhảy lên liều mạng.
Nguyên nhân không đánh là bởi vì nữ hài này quá quỷ dị, bằng thần thức của mình, vậy mà không có phát hiện.
Nữ hài không có ngẩng đầu nhìn Phương Hành, ở trong đĩa mã não chọn nửa ngày, chọn lấy một cái lớn nhất, ăn cực kỳ chăm chú, cực kỳ say mê, đợi cho ăn sạch sẽ, mới quay đầu phun hạt hồ đào xuống biển, sau đó nhắm mắt lại cảm thụ thoáng một phát, lúc này mới chậm rãi vươn tay về phía Phương Hành.
- Trả hạt sen cho ta!
- Ân? Hạt sen gì?
Phương Hành thoáng cái cảnh giác, thân là thổ phỉ, đối với loại giọng điệu chủ nợ này trời sinh cực kỳ mẫn cảm.
Nữ hài lại uống một ngụm rượu, chắp chắp cái miệng nhỏ nhắn, hình như cảm thấy mùi vị không tệ, lại uống một hớp lớn, hết sức hài lòng cười cười, lúc này mới nhìn Phương Hành nói:
- Hạt sen của ta, ngươi từ bên cạnh ta lấy đi!
Phương Hành không nói, nghiêng đầu đánh giá nha đầu kia, cảm giác khí tức trên người nàng có chút quen thuộc, chỉ là vô luận nhìn như thế nào, cũng không nhớ rõ đã gặp nàng ở nơi nào, trí nhớ liên quan tới hạt sen lại càng không có, trong nội tâm cho rằng nha đầu kia là tới tìm việc, nói không chừng là sinh linh thành tinh ở trong biển, chạy đến trên thuyền mê hoặc mình.
Nếu như thế, vậy thì...
Âm thầm vận chuyển Âm Dương Thần Ma Giám, muốn nhìn tu vi của nàng.
Sau khi nhìn xong, hơi cảm giác yên tâm, nguyên lai nữ hài này chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, không phải Kim Đan cảnh, vậy thì không sợ, bằng bản lãnh của mình, cùng Trúc Cơ hậu kỳ liều mạng cũng không nhất định sẽ thua, dũng khí liền tăng lên, cười hắc hắc, ngồi xuống ở trên thành ghế, đưa tay nâng cằm nữ hài lên, cười xấu xa nói:
- Đến, cùng đại gia nói một chút, hạt sen gì...
Động tác này của hắn quả thực vượt quá dự kiến của nữ hài, cái cằm đang nhai bồ đào trực tiếp cứng lại, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tin được, trọn vẹn qua ba hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mới ửng đỏ, quanh người lóe lên hào quang, một đạo lực lượng cường đại khó có thể hình dung xuất hiện, Phương Hành kêu rên, bay ra hơn mười trượng, rơi vào trong biển.
- Tình huống như thế nào, tình huống như thế nào?
Tiếng kêu kia kinh động đến người chèo thuyền và Kim Ô ở trong khoang thuyền nghiên cứu ngọc quan, cùng nhau chạy ra boong thuyền nhìn xem, sau khi chứng kiến nữ hài áo trắng, không khỏi đều ngẩn ngơ, không có tiến lên, những thuyền phu và nha hoàn bị nữ hài xinh đẹp chấn nhiếp, vô ý thức cảm giác tự tia mặc cảm, không dám tiến lên, Kim Ô thì cực kỳ cảnh giác, cảm thấy có chút không ổn.
Mà Phương Hành bị hất vào trong biển, thì không nói hai lời lặn xuống nước, muốn nhanh chóng đào tẩu, hắn không ngốc, biết mình đá trúng thiết bản, nếu Âm Dương Thần Ma Giám của mình không xảy ra vấn đề, vậy thì nhất định là nữ hài kia ẩn tàng tu vi, con mẹ nó đây là Trúc Cơ cảnh có thể làm được sao?
Thoáng cái hất bay mình, ít nhất cũng là Kim Đan cảnh!
Không được, phải tranh thủ thời gian chuồn gấp...
Chìm xuống đáy biển, thân hình linh hoạt như cá, trong nháy mắt lao ra mấy trăm trượng, cũng không quay đầu lại.
Nữ hài kia lại giống như xuyên thấu mặt biển, phát hiện hắn đào tẩu, như cảm giác rất thú vị, cười cười, ngón tay chỉ ra, Khốn Tiên Tác vừa rồi dùng để quấn đầu Hoàng Phủ Đạo Tử câu rùa biển bay đến trong tay nàng, sau đó nhẹ nhàng run lên, Khốn Tiên Tác như một đạo lưu tinh bay nhanh ra.
Khốn Tiên Tác kia, thúc dục cực hạn cũng chỉ tầm 30 trượng, lại không nghĩ rằng ở trong tay nàng, vậy mà thoáng cái dò ra 300 trượng, sau đó thẳng tắp cắm vào đáy biển, ba hơi sau, khóe miệng nàng lộ ra vẻ mĩm cười, nhẹ nhàng kéo Khốn Tiên Tác, Phương Hành bị nàng câu lên.
Lại sau đó, nữ hài hất Khốn Tiên Tác, dây thừng chui vào dưới boong thuyền, Kim Ô thấy không ổn, định cõng ngọc quan của mình chạy trống, không nghĩ dây thừng bay tới, trói nó và Phương Hành lại, ném hai người lên boong thuyền, chật vật không chịu nổi, khiếp sợ không thôi.
- Phục rồi, phục rồi...
Phương Hành và Kim Ô đồng thời kêu to, không hề cảm thấy thẹn cầu xin tha thứ.
Nữ hài mỉm cười, buông lỏng Khốn Tiên Tác ra, cười lấy bồ đào bỏ vào trong miệng nhai.
Một tiếng ầm vang, Phương Hành và Kim Ô đồng thời lấn thân tới, thi triển sát chiêu.
Nữ hài có chút im lặng, lại bị bọn hắn trực tiếp đánh tới trước người, đành phải nhíu mày, quanh người thoáng hiện vầng sáng, bành bành… Kim Ô và Phương Hành đồng thời bị bắn ra, giống như hai viên đạn pháo chìm vào trong biển...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất