Chương 362: Gọi ta Tiểu Phương là được rồi
Như thế giằng co một lúc, Phương Hành và Kim Ô rốt cục ngoan ngoãn, ủ rũ ngồi xổm ở trên boong thuyền, không còn ý niệm phản kháng, thực lực của nha đầu kia thật quá mạnh mẽ, thậm chí nàng xuất thủ như thế nào cũng không biết, quanh người có một vầng sáng bao phủ, nhẹ nhàng khẽ động, là có thể đánh bay Phương Hành ra ngoài, quả thực không có biện pháp động thủ, vừa động thủ thì xác định vững chắc sẽ ăn thiệt thòi.
Mà nữ hài váy hồng kia, thì một tay nhặt bồ đào ăn, một tay cầm hạt sen mà Phương Hành ném tới, đánh giá vài lần, lại nhìn Phương Hành và Kim Ô, chờ ăn xong bồ đào trong miệng mới hỏi:
- Chỉ còn một hạt này?
Con ngươi của Phương Hành đảo một vòng nói:
- Đúng, còn lại đều bị Hoàng Phủ gia cướp đi!
Hắn thấy không địch lại, liền nghĩ đến dẫn họa đông lưu.
Hoàng Phủ Đạo Tử nghe xong, nhất thời lắp bắp kinh hãi, vội vàng truyền thần niệm:
- Tiền bối, chớ nghe hắn nói bậy, tiền bối cứu ta...
Nữ hài lại không để ý tới, tiện tay cất hạt sen vào, nói:
- Được rồi, dù sao ta còn có rất nhiều!
Phương Hành ngẩn ngơ, trong nội tâm lại bay lên hi vọng, từ hạt Huyết Liên Tử kia, hắn đã nghĩ tới thân phận của nữ hài này, rất có thể là trẻ mới sinh năm đó mình chứng kiến ở trong Huyết Liên Trì? Vậy mà đã lớn như vậy, hơn nữa thực lực khủng bố như thế, đối với chuyện này hắn cũng có chút hối hận, không biết nữ hài này thức tỉnh, có quan hệ tới hành động của mình hay không, thầm trách mình nhiều chuyện.
Bất quá hắn không biết, nữ hài này có lực lượng kỳ lạ thủ hộ, ngay cả Kim Đan cảnh, ở lúc nàng thúc dục loại lực lượng này mở miệng, cũng không cự tuyệt được yêu cầu của nàng, cam tâm vứt bỏ tông môn thế gia và tiền đồ, ở lại Thanh Khâu Phần làm một hộ vệ, thủ hộ chân thân của nàng. Lúc ấy hắn bị lực lượng này ảnh hưởng, lại chỉ chừa một hạt sen, đã xem như khác loại rồi.
Nữ hài này chuyên tới tìm hắn, cũng chưa chắc không phải bởi vì nhớ tới một đoạn trí nhớ mơ mơ hồ hồ kia, trong nội tâm hiếu kỳ.
- Hắc hắc, vị đại tỷ này, ngươi đã còn có rất nhiều, thì thả chúng ta đi đi?
Phương Hành bồi khuôn mặt tươi cười, tội nghiệp cầu xin tha thứ.
Kết quả nữ hài mắt trắng không còn chút máu, nói:
- Ta thoạt nhìn rất già sao?
Phương Hành ngẩn ngơ, vội vàng đổi giọng:
- Tiểu muội muội, ngươi thả chúng ta đi đi!
Nữ hài nói:
- Ta cũng không biết mình sống bao lâu rồi, ngươi gọi ta tiểu muội muội?
Phương Hành nghẹn họng, bực tức nói:
- Vậy gọi ngươi cái gì đây?
Nữ hài rất chân thành nghĩ, một lát sau, bỗng nhiên cười hì hì nói:
- Ngươi gọi ta Đại tiểu thư đi, ta quyết định thu ngươi và Ô Nha kia làm người hầu của ta...
Lời vừa nói ra, Phương Hành và Kim Ô ngơ ngẩn, sau nửa ngày cùng nhau lắc đầu.
Nói đùa gì vậy!
Lại muốn chúng ta làm hạ nhân, có thể sao?
Nếu việc này truyền ra ngoài, Phương đại gia và Kim đại gia còn có mặt mũi nào đi ăn trộm nữa?
Khuôn mặt nữ tử uy nghiêm, nhổ hạt bồ đào ra nói:
- Không đáp ứng ta liền tiêu diệt hai người các ngươi!
Phương Hành và Kim Ô nổi cáu rồi, tuy trên người nữ hài này không có sát khí, bất quá nếu thực nổi giận, cái kia thật đúng là nguy hiểm...
Phương Hành cảm giác có chút bất đắc dĩ, quyết định giảng đạo lý với nữ hài này, thở dài nói:
- Ngươi sao có thể như vậy? Cũng may lúc trước ta cho ngươi một hạt sen, ngươi mới có thể tỉnh lại nha? Như vậy tính toán ra, coi như là ta cứu ngươi, ngươi không cho ta công pháp tuyệt thế, tiên binh gì thì thôi, lại còn muốn ta làm người hầu của ngươi, thật quá mức...
- Ta có thể tỉnh lại sớm như vậy, xác thực là bởi vì ngươi!
Nữ hài nghe vậy, mở miệng nói, Phương Hành nghe xong, trong nội tâm nhất thời vui vẻ, cảm thấy có cửa, lại không nghĩ tới lời nói của nữ hài xoay chuyển:
- Bất quá cũng chính bởi vì ngươi sớm cho ta ăn Huyết Liên Tử, làm cho ta sớm tỉnh 300 năm, mãi cho tới bây giờ, hồn quang còn không tụ đầy đủ, trí nhớ tán loạn, nếu như phương pháp trùng sinh bị cắt đứt, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới tu vi của ta...
Nàng mỗi nói một chữ, tâm của Phương Hành càng lạnh một phần, nghĩ thầm không ngờ mình đối với nàng không chỉ không có ân, ngược lại có oán!
Hắn không nói, trong nội tâm suy nghĩ kế thoát thân, dù sao người hầu là tuyệt đối không làm.
Nữ hài thấy phản ứng của hắn và Kim Ô, liền biết trong nội tâm hai người này đều không vui, nàng cũng không nóng nảy, ung dung nói:
- Tuy trí nhớ của bổn đại tiểu thư không được đầy đủ, nhưng loáng thoáng cảm thấy mình là một đại nhân vật, làm người hầu của ta, các ngươi sẽ rất vinh dự, chỉ cần các ngươi hầu hạ bản tiểu thư vui vẻ, ta sẽ trọng thưởng, tuyệt đối không bạc đãi!
Phương Hành và Kim Ô liếc nhau, đều cười lạnh, tư thái rất cao.
Hai người bọn họ đều là tặc tinh, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện là nhất đẳng, nghe nữ hài nói nhiều như vậy, đã sớm mò được tâm tư của nàng không sai biệt lắm, biết nàng không có sát ý gì, lá gan càng lớn, cảm thấy chỉ cần mình ngay thẳng một chút, hẳn có thể cầu được đường sống, liền biểu hiện hiên ngang lẫm liệt, một bộ hung hãn không sợ chết.
- Ta chính là hậu duệ của Tam Túc Kim Ô, là quý tộc ở trong Yêu tộc, làm sao có thể hạ mình? Không làm, tuyệt đối không làm!
Kim Ô ngóc đầu lên, ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Phương Hành cũng nói:
- Làm đại gia không có vấn đề, còn người hầu, miễn đi!
Nữ hài uống một ngụm rượu, thè lưỡi, hình như cảm thấy có chút cay, căn bản không nghe Phương Hành và Kim Ô nói, cười hì hì, chỉ vào Kim Ô nói:
- Ta cảm giác trên người của ngươi khí huyết tràn đầy, uẩn ở xương cốt, hẳn là đi lên Luyện Thể chi đạo, này cần huyết khí khổng lồ, trong tay ta có không ít Huyết Liên Tử, nếu ngươi ngoan, có thể thưởng cho mấy hạt!
Tròng mắt của Kim Ô trợn tròn, thất thanh nói:
- Thật?
Nữ hài cười cười, cũng không biết từ nơi nào biến ra mấy đài sen, tung tung trong tay, Kim Ô và Phương Hành mắt sắc, nhận ra đây chính là đài sen năm đó hai người từ trong Tiên Điện đoạt được, không nói Phương Hành, Kim Ô có thể có được yêu khu như hôm nay, toàn bộ là nhờ ba hạt Huyết Liên Tử ban tặng.
Hôm nay lại thấy được mấy cái đài sen, nếu như đều cho mình, mình sẽ tu luyện tới cảnh giới gì?
Ngây người hai hơi sau, Kim Ô bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ân cần chạy tới bên người nữ hài, dùng cánh cẩn thận từng li từng tí quạt gió, cười hắc hắc nói:
- Đại tiểu thư, ta rất am hiểu sự tình hầu hạ người, ngài cứ yên tâm...
- Nịnh hót!
Phương Hành khinh bỉ nhìn Kim Ô một cái, tuy cũng có chút động tâm, nhưng hắn sẽ không vì mấy hạt Huyết Liên Tử mà khúm núm, trên thực tế, hắn càng lo lắng Thanh Hồ Quỷ Diện và Thái Thượng Cảm Ứng Kinh trên người mình, lúc trước hai đồ vật này đều từ trong Tiên Điện lừa gạt được, nếu như nữ hài này muốn cướp về, vậy thì thực không có biện pháp, cũng may đến bây giờ nàng còn chưa có nhắc, hình như không biết việc này.
Như vậy mình đương nhiên phải tranh thủ thời gian chuồn đi mới tốt, ở lại lâu khó bảo toàn sẽ không lộ tẩy.
Bất quá nữ hài kia nhìn thoáng qua Phương Hành biểu hiện thiết cốt boong boong, lại tựa hồ như cảm thấy hết sức thú vị, cầm bồ đào, vừa ăn vừa nói:
- Ngươi yên tâm, Thái Thượng Bất Diệt Kinh và Thái Thượng Cảm Ứng Kinh kia ta không có ý định lấy về, vốn chính là muốn tìm truyền nhân, cho ai cũng được, ngoài ra, ta nhìn ngươi tu luyện Tam Muội Chân Hỏa nha? Đáng tiếc tam muội không được đầy đủ, nếu như ta nói có biện pháp giúp ngươi bổ túc Tam Muội Chân Hỏa, như vậy ngươi...
Bá...
Phương Hành sợ ngây người, con mắt không nháy nhìn nữ hài váy hồng.
Nữ hài biết kế sách của mình có hiệu quả, đắc ý cười, ném bồ đào trong tay nói:
- Đói bụng!
Kim Ô nghe vậy, hấp tấp chạy vào trong khoang thuyền:
- Ta bảo đầu bếp làm chút thức ăn ngon cho Đại tiểu thư...
Còn không có chạy hai bước, Phương Hành đã đi qua đạp nó vào trong biển, xoa xoa tay nhìn nữ hài cười nói:
- Đầu bếp làm cơm không ngon, sao ăn được? Ô Nha chết tiệt kia không hiểu chuyện, Đại tiểu thư, ngươi muốn ăn cái gì, ta tự tay làm cho ngươi!
- Hì hì...
Nữ hài vui vẻ nở nụ cười, sau đó rất nghiêm túc nghĩ nghĩ nói:
- Thịt, ta muốn ăn thịt, loại mập gầy giao thoa, tương trấp mặn ngọt, lửa nhỏ hầm nhừ, phải béo, nhưng không thể ngấy, cắn một miếng, miệng đều là mỡ...
Nói xong trong ánh mắt toả ra hào quang khác thường, hình như chính mình không có phát giác, miệng đã chảy ra nước dãi.
- Lớn lên gầy như vậy, không ngực không mông, vậy mà còn thích ăn thịt?
Phương Hành ngắm Liên Nữ một cái, trong nội tâm oán thầm, bất quá trên mặt lại cười rất vui vẻ:
- Được, ta đi làm thịt kho tàu cho ngươi!
Liên Nữ rất hài lòng biểu hiện của hắn, cười nói:
- Tốt, làm nhiều một chút, đúng rồi, ngươi tên gì?
Phương Hành cực kỳ ti tiện cười nói:
- Không cần khách khí, gọi ta Tiểu Phương là được rồi!