Chương 403: Điêu ngoa tiểu thư đụng phải thổ phỉ
- Hình cung phụng, vừa rồi ta nhớ tới một vấn đề muốn hỏi ngươi...
Nhị tiểu thư Hận Thiên Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng đi tới bên người Phương Hành, đột nhiên trượt chân ngã xuống, cả người vậy mà ngã vào trong ngực Phương Hành, Phương Hành như vừa mừng vừa sợ, cười ha hả kêu lên:
- Nhị tiểu thư cẩn thận...
Sau đó không chút khách khí ôm lấy Hận Thiên Ninh, thoáng cái ôm rắn chắc.
- Ân, Nhị tiểu thư dùng son phấn gì? Thơm quá... ngươi muốn hỏi ta cái gì?
Phương Hành cười hì hì, ôm Hận Thiên Ninh hỏi.
Hận Thiên Ninh rất tự nhiên ngồi ở trên đùi Phương Hành, cười nói:
- Vừa rồi ngươi đối xử với Thiếu Tôn ca ca như vậy, không sợ...
Thanh âm nhẹ nhàng, chủy thủ trong lòng bàn tay lại lặng lẽ vạch tới cổ Phương Hành.
Chủy thủ này dùng sừng của Hỏa Ngưu chế thành, ẩn chứa kịch độc, ngay cả Trúc Cơ viên mãn, chỉ cần bị vạch thấy máu, sẽ bị kịch độc rót vào trong da, mặc dù kịp thời giải độc, chỉ sợ cũng bị tàn tật, kinh mạch héo rũ, nói trắng ra, không cách nào cùng người động thủ nữa, tu vi cũng sẽ từng bước hạ thấp, giống như phế nhân.
Hận Thiên Ninh cười ôn nhu, lại ra tay độc ác, thẳng đến chủy thủ sắp vạch đến trên cổ Phương Hành, mới biến sắc, nhìn Phương Hành cười hì hì thò tay sờ cằm mình, thanh âm phát lạnh:
- ... không sợ bản tiểu thư lấy mạng của ngươi sao?
- Đương nhiên không sợ...
Thời điểm Hận Thiên Ninh muốn vạch lên cổ của Phương Hành, Phương Hành ở lúc nàng động thủ, thuận tay dán một tấm Định Thần Phù lên trán nàng, Hận Thiên Ninh thoáng cái không thể động đậy, ngay cả nụ cười lạnh trên mặt cũng cứng đờ, chủy thủ chỉ cách cổ của Phương Hành mấy xích, không còn khí lực đẩy về phía trước một li.
Phương Hành vẫn ôm eo Hận Thiên Ninh, như không có chuyện gì phát sinh, ngón tay theo vị trí mi tâm của Hận Thiên Ninh trượt xuống, cười hì hì nói:
- Để xem, khuôn mặt xinh đẹp, con mắt cũng không nhỏ, đáng tiếc là mắt tam giác, có tướng cay nghiệt, mũi không đủ cao, nhưng môi lại căng mọng, này là tướng dâm nữ, cổ quá cao, bả vai lại thấp, ngực hơi nhỏ, không nói vuốt có sướng tay hay không, nhưng tương lai chỉ sợ hài tử sẽ đói... Eo rất nhỏ nhắn mềm mại, bất quá lại hơi dài, như vậy sẽ cảm thấy chân ngươi ngắn... tuy nhìn ngươi giống như tiểu mỹ nhân, nhưng thật không xuất chúng, hơn nữa cái tính tình này...
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, cong ngón búng ra, đánh Hận Thiên Ninh bay ra ngoài.
Dùng tu vi Trúc Cơ viên mãn của hắn hôm nay, tuy là dùng chi lực, lại cực kỳ trầm trọng, Hận Thiên Ninh vèo... bay đến vài chục trượng, tiến vào trong đầm nước mà Xích Long ưa thích cư ngụ, người ở trên không trung, một tấm phù chú tung bay, chính là Định Thần Phù kia, bị Phương Hành thò tay tiếp được, nhét vào trong túi trữ vật, mặt lộ vẻ cười lạnh.
Dù gì Phương đại gia cũng là người ở trong vô số hung hiểm chui ra, vừa đứt sữa đã lăn lộn giang hồ, Hận Thiên Ninh kia ỷ vào chút kế vặt, lại muốn cùng mình phân cao thấp, nói nàng múa rìu ở trước cửa Lỗ Ban cũng là cất nhắc.
- Ta muốn giết ngươi...
Thanh âm của Hận Thiên Ninh từ trong đầm nước vang lên, ướt đẫm nhảy lên bờ, trong tay nắm chủy thủ, oán hận nhìn Phương Hành.
Nếu như nói vừa rồi nàng chỉ muốn phế Phương Hành, nhưng bây giờ là sát ý đầy cõi lòng, cũng không thể trách nàng, bất kỳ nữ hài nào bị nam nhân vừa sờ vừa đánh giá toàn thân, đoán chừng đều sẽ căm tức như nàng, nhưng nàng lại không dám tiến lên, chủ yếu là vừa rồi Phương Hành biểu hiện ra tỉnh táo và sát ý làm cho nàng cảm giác mình buồn cười giống như tên hề.
Phương Hành lại không thèm để ý, cười hì hì nói:
- Nhị tiểu thư, tuy tính tình của Đại tiểu thư làm cho người chán ghét giống như ngươi, hơn nữa thích giả làm nam nhân, nhưng người ta tốt xấu gì cũng trưởng thành chín mọng, ngươi không cao bằng nàng, bộ dáng không tinh xảo bằng nàng, ngực không lớn bằng nàng, bờ mông cũng không xinh đẹp bằng nàng, ngay cả thời gian sinh ra cũng muộn hơn người ta, lấy cái gì tranh nam nhân với người ta?
- Ngươi muốn chết...
Hận Thiên Ninh tức giận thiêu đốt, cầm lấy chủy thủ sừng trâu lao đến Phương Hành, chỉ có điều lúc này có chút chuẩn bị, biểu hiện ra giống như lấy chủy thủ sừng trâu vọt tới Phương Hành, dưới chân lại lóe lên hào quang, có hai cây gai lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng Phương Hành, trên cành có hai đóa hoa, cánh hoa hé mở, phun ra một tia khói độc.
Mà ống tay áo của Hận Thiên Ninh cũng lóe lên bích quang, một con rắn nhỏ màu xanh biếc bay ra, cắn về phía cổ của Phương Hành, thời điểm Hận Thiên Ninh hét lớn, miệng khẽ nhếch, vậy mà đồng thời phun ra mấy cây ngân châm, dưới thái dương sáng loáng căn bản nhìn không thấy, khoảng cách lại gần, cơ hồ thanh âm nàng truyền đến, thì cũng đồng thời đến trước mắt Phương Hành.
Xem ra Nhị tiểu thư này quả nhiên rất hận Phương Hành, vừa ra tay chính là bốn sát chiêu.
Tuy tu vi của nàng thấp, nhưng đồ vật cổ linh tinh quái trên người lại không ít, nếu không lưu ý, chỉ sợ Trúc Cơ hậu kỳ cũng phải ngã xuống ở trong tay nàng.
Chỉ tiếc, những đồ chơi kia của nàng, ở dưới thần thức có thể so với Kim Đan trung kỳ của Phương Hành, lại ngây thơ như đồ chơi của hài tử, tiểu thư điêu ngoa đụng phải thổ phỉ, thật không khác gì chuột đụng phải mèo.
Thổi một hơi, liền phá ngân châm, sau đó ánh mắt ngưng tụ, trước người huyễn hóa ra một thanh kiếm màu vàng, xùy... con rắn nhỏ bị gọt thành hai đoạn, sau lưng bay lên bình chướng, ngăn lại độc khí.
Hận Thiên Ninh thấy Phương Hành động cũng không động, liền phá tất cả sát chiêu của mình, không khỏi kinh hãi lạnh mình, thế xông lại hơi ngừng, Phương Hành lại không cho nàng cơ hội lui về phía sau, năm ngón tay hư bắt, lăng không kéo Hận Thiên Ninh qua, xách lấy cổ áo, rắn chắc nhấn xuống trên đùi mình, Hận Thiên Ninh ghé vào trên đùi hắn, bị hắn đè không thể động đậy.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Hận Thiên Ninh bị hù hồn bay phách tán, giống như cảm nhận được chuyện kinh khủng gì.
Quả nhiên Phương Hành thuận miệng nói:
- Không muốn làm gì cả!
Nói xong xùy... kéo váy lụa của Hận Thiên Ninh xuống, bàn tay giương lên, xuất hiện một thanh phi kiếm.
- Ngươi cái tên hỗn đản này, thả...
Dù Hận Thiên Ninh ác độc thế nào, cũng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể chịu được bị người cởi quần, bị hù không ngừng giãy dụa, nhưng Phương Hành hơi dùng sức, đã áp chế nàng ngay cả lời cũng nói không ra, phi kiếm trong tay không chút khách khí đánh xuống mông của nàng, đánh tới Hận Thiên Ninh khóc hu hu.
Đánh mười mấy cái, bờ mông của Hận Thiên Ninh xanh tím, lúc này Phương Hành mới tiện tay ném nàng ra ngoài, phù phù… lại rơi vào hồ nước.
- Ta... Ta nhất định phải nói cho phụ thân, bảo hắn giết ngươi, hắn nhất định sẽ giết ngươi...
Hận Thiên Ninh từ trong hồ nước leo ra, bộ dáng kiêu ngạo đã hoàn toàn không có, cắn môi, vô cùng ủ rũ, con mắt đỏ bừng, bờ mông vừa đau vừa rát, một tay cầm lấy quần, con mắt nhìn Phương Hành có chút ác độc.
Phương Hành lại không thèm để ý nói:
- Về sau ngươi còn dám ngang tàng đùa nghịch với ta, ta cam đoan còn ác hơn lần này!
Hận Thiên Ninh oán hận nhìn hắn, đột nhiên quay người rời đi, không thể nghi ngờ là muốn cáo trạng.
Phương Hành lại bỗng nhiên nói:
- Đi ra tiểu viện của ta, đoán chừng đời này ngươi đừng hòng đoạt lại tỷ tỷ của ngươi...
Lời này nói không vang dội, lại thầm vận linh lực, vọt tới bên tai Hận Thiên Ninh, chấn đến toàn thân nàng run lên.
Hận Thiên Ninh nao nao, vô ý thức xoay người lại, một lời không nói nhìn Phương Hành.
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Biết vì cái gì ta đánh ngươi không? Ngươi chính là ngu ngốc a, tiểu bạch kiểm kia rõ ràng là theo dõi bí các của Hận Thiên Thị các ngươi, tự nhiên càng nhanh trở thành con rể của Hận Thiên Thị càng tốt, ngươi tuổi nhỏ, dù thế nào đi nữa thì thời gian kết hôn cũng xếp sau tỷ tỷ ngươi, hơn nữa xú nữ nhân kia cũng xinh đẹp hơn ngươi, hắn sao sẽ nguyện ý chọn ngươi?
Sắc mặt của Hận Thiên Ninh đột nhiên trở nên rất khó coi, lệ quát:
- Ngươi nói bậy!
Phương Hành nói:
- Ta không có nói bậy, chắc hẳn trong lòng ngươi cũng rất rõ ràng!
Hận Thiên Ninh bị hắn giáo huấn một trận, vẻ vênh váo tự đắc sớm đã tiêu tán không còn, thậm chí ẩn ẩn có chút sợ Phương Hành, đối với hắn nói tự nhiên càng chú ý, hơn nữa Phương Hành nói với nàng, đã không phải sự tình hư vô mờ mịt gì, mà là điều kiện cụ thể rất sự thật, nhất thời làm nội tâm nàng ngưng tụ.
Sự tình Thiếu Tôn muốn vào bí các cũng không khó tưởng tượng, từng người có chút bản lĩnh, sau khi gia nhập Hận Thiên Thị đều muốn vào bí các tìm tòi đến tột cùng, xem có thể tìm được bí mật của Quy Khư hay không, đối với người mà Hận Thiên Thị nhận định có thể tin tưởng mà nói, bí mật trong bí các sẽ không canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ không cho người xem, chỉ không để cho người lộn xộn vào mà thôi.
Nghĩ như vậy, Phương Hành nói thật đúng là có khả năng, tỷ tỷ của mình, xác thực chiếm ưu thế rất lớn.
- Ngươi muốn kết minh với ta?
Hận Thiên Ninh không phải kẻ ngu, nghe xong Phương Hành nói, đã ẩn ẩn đoán được ý của hắn.
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên phải kết minh, ta muốn ngủ tỷ tỷ của ngươi, ngươi muốn ngủ với tiểu bạch kiểm kia, kết minh không phải bình thường sao?
Hận Thiên Ninh cười lạnh:
- Ngươi nghĩ hay lắm, nói cho ngươi biết, ta và tỷ tỷ thế như nước với lửa, ta không thể giúp được ngươi!
Phương Hành cười ha ha nói:
- Ta cần ngươi giúp sao? Trên thực tế là ta giúp ngươi mới đúng!
Hận Thiên Ninh nao nao:
- Ngươi giúp ta? Giúp thế nào?
Sắc mặt Phương Hành đột nhiên nghiêm túc hỏi:
- Trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi thích gia hỏa gọi Thiếu Tôn kia không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hận Thiên Ninh giương lên, ngạo nghễ nói:
- Đó là đương nhiên!
Phương Hành nói:
- Vậy có phải ngươi nhất định phải gả cho hắn hay không?
Hận Thiên Ninh nói:
- Ngoại trừ Thiếu Tôn ca ca, ta ai cũng không lấy làm chồng!
Phương Hành cười hắc hắc, bỗng nhiên giảm thấp thanh âm nói:
- Vậy ta giúp ngươi chuẩn bị chút dược, ngươi cầm lấy đi ngủ với hắn...