Lược Thiên Ký

Chương 436: Sát phạt quyết đoán

Chương 436: Sát phạt quyết đoán

- Chín người một tổ kết thành trận thế, giám thị tám hướng bay qua đầm, hơn nữa không được bay cao, cẩn thận vết nứt không gian!
Phương Hành phản đối chỉ là một sự việc nhỏ xen giữa mà thôi, ngay cả bản thân hắn cũng không kiên trì, mà đám người Ngọc bà bà tự mình ra tay thăm dò đầm lầy, cảm giác không có nguy hiểm gì, tự nhiên càng sẽ không để ý, thậm chí bọn hắn cho rằng sở dĩ Phương Hành nói như vậy, chỉ là bởi vì hắn cảm giác sắp đến Tứ Hung chi môn, cho nên khiếp đảm, cố ý sinh sự mà thôi.
Rất nhanh, bọn hắn chia tất cả nhân mã thành chín tổ, đứng ở bên bờ đầm lầy, phân biệt bay qua.
- Lạc đạo hữu, xin mời!
Lão tu sĩ có bớt tím nhìn thủ lĩnh của liên minh tiểu thị tộc, khách khách khí khí nói.
Mỗi khi gặp phải cục diện không xác định phải chăng có hung hiểm, nhóm đầu tiên thử tự nhiên chính là người trong liên minh tiểu thị tộc, cái này là thực lực quyết định, liên minh tiểu thị tộc vốn không đoàn kết, huống hồ bọn hắn cộng lại, thực lực cũng chưa chắc có thể so sánh với Phụng Thiên, Ngự Thú, Bái Nguyệt, nên sự tình tính nguy hiểm tương đối cao, tự nhiên sẽ do bọn hắn gánh chịu.
- Lại là chúng ta?
Lạc Mộc Tang ngẩn ngơ, cười khan nói:
- Ha ha ha, cái kia...
Ngọc bà bà nói:
- Lạc đạo hữu, thời gian khẩn cấp, không nên chậm trễ!
Lạc Mộc Tang bất đắc dĩ, đành phải quay đầu hỏi thủ hạ:
- Lần này tới thị tộc nào ra người?
Người trong liên minh tiểu thị tộc bất đắc dĩ, mấy bộ đành phải thấp giọng thương nghị, quyết định thí một tiểu thị tộc lực lượng yếu nhất trong bọn hắn, tổng cộng chỉ có hai Kim Đan cảnh, còn lại sáu người đều là Trúc Cơ cảnh, trên mặt mang theo biểu lộ sầu thảm, cùng nhau lướt về phía đầm lầy, run rẩy đánh giá bốn phía, nhanh chóng lao qua bờ bên kia.
Bọn hắn bay vút ra hơn nghìn trượng, biến mất ở trong khói đen, cơ hồ nhìn không thấy bóng dáng, đầm lầy vẫn một mảnh bình tĩnh, đám người Ngọc bà bà nhẹ gật đầu, bắt đầu an bài người qua đầm, mỗi nhóm cách trăm trượng, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Ngoài ra mỗi nhóm người đều có một Kim Đan hậu kỳ áp trận, xem như bảo đảm an toàn.
Từ cách bố trí, thì Ngọc bà bà nói cũng không sai, bọn hắn sống gần ngàn năm, sẽ không ngốc đến lấy mạng mình ra nói giỡn.
Phương Hành, Xích Long cùng với đám người Hận Thiên Ninh một tổ, phân ở nhóm thứ tư, trước sau đều có người quản thúc, đã bảo hộ, cũng là giám thị. Hắn đã quen, không có chút biểu lộ bất mãn nào, mà chăm chú nhìn đầm lầy.
Đầm lầy rất lớn, phương viên tầm hơn mười dặm, bay vút qua như vậy, đầm lầy trước mắt lộ vẻ đen sì, như sâu không thấy đáy, tựa hồ muốn hút ánh mắt người vào, bất quá tuy đầm lầy mang theo bầu không khí sợ hãi, nhưng các tu sĩ vẫn không dám bay cao, so sánh với đầm lầy, vết nứt không gian lúc ẩn lúc hiện trên không trung mới đáng sợ hơn.
- Ah, một mảnh đầm lầy cũng có thể bị dọa thành như thế, người như vậy cũng làm Hận Thiên Thị Chủ của chúng ta?
Thấy Phương Hành nhìn chằm chằm đầm lầy, Xích Long cũng chú ý chung quanh, nam tử dáng người ục ịch hơi khinh thường truyền âm nói với một tộc nhân bên người.
Người này tên Hận Thiên Thanh, cũng là người lúc trước lần thứ nhất nhìn thấy Phương Hành, nói năng lỗ mãng bị Phương Hành mắng máu chó xối đầu, cho tới nay hắn còn không cam lòng, càng nhìn Phương Hành càng cảm thấy không vừa mắt, chỉ là mạng nhỏ của mình bị đối phương nắm trong tay, không dám trực diện đối mặt, chỉ dám ở sau lưng cười nhạo Phương Hành nhát gan vô sỉ.
Chỉ là hắn lại quên, đúng là nhờ Phương Hành vô sỉ, mới để cho chín người bọn hắn một đường đi tới, lông tóc ít bị tổn thương.
- Thanh Tam ca, lời này chỉ nên truyền âm nói với ta một chút mà thôi, không nên để tiểu quỷ kia nghe được, hắn nắm giữ mẫu hoàn của Tỏa Thần Hoàn, chỉ một ý niệm cũng có thể giết chúng ta, với lại hắn được bảo kính của lão tổ, Tộc trưởng nói đó là cổ huấn, người được bảo kính là Hận Thiên Thị Chủ, chúng ta phụng hắn làm chủ chính là nguyên tắc, ngươi cũng đừng oán trách, dò xét Quy Khư làm trọng!
Hận Thiên Hồng nghe Hận Thiên Thanh truyền âm cũng truyền âm trả lời, có ý khuyên giải.
Nhưng Hận Thiên Thanh lại có chút bất mãn, cười lạnh nói:
- Hồng huynh đệ, ngươi nói nếu chúng ta tìm một kẻ hỡ, ở trước khi hắn kịp phản ứng khống chế hắn, để hắn căn bản không có cơ hội thúc dục Tỏa Thần Hoàn, sau đó dùng mạng của hắn uy hiếp Xích Long không được làm càn, lại đoạt Tầm Long Thị Chủ vào tay, có phải sẽ nắm giữ quyền nói chuyện trong hành trình dò xét Quy Khư không?
Hận Thiên Hồng nghe, ánh mắt lập loè, qua nửa ngày mới nói khẽ:
- Quá mức nguy hiểm, không nên làm bậy...
Hận Thiên Thanh cười lạnh, đang định trả lời, chợt nghe Phương Hành lạnh lùng nói:
- Lên không, nhanh, nhanh chóng lên không!
Nói xong không kịp giải thích nhiều, vỗ lưng Xích Long, thúc lấy nó nhanh chóng bay lên không trung, vậy mà thoáng cái bay đến bảy tám chục trượng, trên bầu trời, du xà rậm rạp chằng chịt, có thể nói hung hiểm đến cực điểm, Kim Đan cửu bộc thấy thế, không khỏi kinh hãi, cùng kêu lên:
- Thị Chủ, mau mau hạ xuống, quá nguy hiểm...
Phương Hành ở phía trên mắng:
- Phía dưới mới nguy hiểm, còn không mau đi lên?
Kim Đan cửu bộc khẽ giật mình, do dự một chút, du xà màu đen trong hư không, cũng chính là vết nứt không gian, uy lực thật quá đáng sợ, đụng phải nó, ở đây không một người có thể sống, mà độ cao bảy tám chục trượng, lại cực kỳ tiếp cận khu vực chúng xuất hiện, hơi không cẩn thận sẽ bị xé thành mảnh nhỏ, cho nên bọn hắn không dám đi lên liều lĩnh, hơn nữa đầm lầy phía dưới cực kỳ bình tĩnh, cũng không giống như có nguy hiểm gì.
Hận Thiên Ninh khẽ cắn răng, nhanh chóng tăng độ cao, bay về phía Phương Hành, làm bọn người Hận Thiên Thanh hét lớn:
- Nhị tiểu thư, mau xuống đây...
Hận Thiên Ninh lại không nghe, nhìn bọn hắn hô to:
- Mau lên đây!
Vừa tới bên người Phương Hành, nàng nhảy lên lưng Xích Long, liên tục gọi bọn họ.
Lão tu sĩ già nhất trong Kim Đan cửu bộc thấy thế, khẽ quát một tiếng nói:
- Trước khi đến, Tộc trưởng đã phân phó, hết thảy hành động đều nghe Thị Chủ phân phó, hắn đã ra lệnh, chúng ta không thể trái lời, dù chết cũng phải theo hắn...
Dứt lời cũng tăng độ cao, tới gần Phương Hành, người còn lại cũng có ba người đi theo hắn bay lên.
Nhưng trong Kim Đan cửu bộc, bất ngờ còn có năm người do dự, Hận Thiên Thanh cả giận nói:
- Thị Chủ thì có thể tùy tiện bảo chúng ta chịu chết sao? Trên không trung vết nứt không gian dày đặc, tùy thời sẽ có hung hiểm thật lớn xuất hiện, hắn có Xích Long, tốc độ như điện, chúng ta lại không thể ngự mây, chỉ có thể lướt khí rời đi, nếu như đụng phải vết nứt không gian, thì làm sao né tránh?
Lúc này hắn thật rất tức giận, nên nói năng đã không giữ miệng.
Bốn Kim Đan cảnh ở bên cạnh hắn thấy thế, nhất thời cũng lộ vẻ do dự, không biết có nên bay lên hay không.
Phương Hành thì cúi đầu nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên sát ý, bỗng nhiên thò tay đưa vào trong ngực, lấy ra một cái thiết hoàn, cười lạnh nói:
- Chỉ hỏi ngươi một câu, có lên hay không?
Đám người Kim Đan cảnh thấy thế, tất cả đều chấn kinh, tự nhiên nhận ra, cái vòng kia chính là Tỏa Thần mẫu hoàn.
Tỏa Thần mẫu hoàn này, là pháp bảo Phương Hành dùng để chế ước bọn hắn, chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, Phương Hành sẽ dễ dàng lấy ra như thế, chẳng lẽ nói vì chút việc nhỏ ấy, hắn đã muốn ra tay giết người sao?
Ngay cả Hận Thiên Thanh sắc mặt cũng đột biến, không dám nói nữa, suy nghĩ mình có nên khuất phục hay không.
Lúc này nếu có người ở bên cạnh khuyên hắn một câu, hoặc Phương Hành lại quát một tiếng, hắn sẽ mượn cơ hội xuống thang, trên thực tế lão bộc Kim Đan cảnh ở bên người Phương Hành cũng chuẩn bị mở miệng quát tháo, nhưng Phương Hành lại không kiên nhẫn, thấy trên mặt Hận Thiên Thanh hiện lên vẻ do dự, mà không phải lập tức làm theo, liền rót linh lực vào thiết hoàn.
- Thị Chủ, không nên...
- Đừng... Đừng giết hắn...
Động tác này khiến cho Hận Thiên Ninh và lão bộc Kim Đan cảnh kinh hãi, mở miệng ngăn cản.
Nhưng Phương Hành không chút do dự, tay niết thiết hoàn, ông... trên thiết hoàn hiện lên một cây gai nhọn.
Cùng lúc đó, trong mi tâm Hận Thiên Thanh sáng lên một cái ấn phù, xuyên thấu qua làn da, sắc mặt của hắn thay đổi, dùng hết toàn lực xông lên không trung, không phải muốn ở trước khi chết phản công Phương Hành, mà là muốn nhanh muốn hoàn thành mệnh lệnh của Phương Hành, chỉ tiếc thời điểm hắn vừa mới xông lên ba trượng, đột nhiên trong mi tâm hào quang mãnh liệt.
Mi tâm của hắn bất ngờ xuất hiện một lỗ máu, cả người ngơ ngác rơi xuống dưới.
Đám nô bộc Kim Đan kinh hãi, có chút ngạc nhiên nhìn thiết hoàn trong tay Phương Hành.
Đúng vậy, Tộc trưởng đã nói với bọn hắn, gặp chuyện phải nghe Phương Hành phân phó, cũng nói sẽ giao Tỏa Thần mẫu hoàn cho đối phương, nhưng những người mình dù sao cũng là Kim Đan cảnh, cảnh giới đều cao hơn tiểu quỷ này, dù hắn không có ý tôn kính những người mình, cũng không thể nói giết liền giết a, coi những người mình là cái gì?
- Ta cảnh cáo lần cuối, ta không có thời gian dây dưa với các ngươi, Hận Thiên Thị các ngươi đã giao vào tay ta, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời ta, dù ta bảo các ngươi đi chịu chết, các ngươi cũng phải đi chết, nếu không ta sẽ động thủ đưa các ngươi quy thiên!
Dứt lời, thờ ơ quét qua lão bộc Kim Đan, lại nhìn Hận Thiên Ninh:
- Kể cả ngươi ở bên trong!
Nhìn thấy tiểu quỷ kia ngày bình thường cười toe toét, đột nhiên trở nên vô tình như thế, mấy nô bộc Kim Đan cảnh không dám lãnh đạm, mạo hiểm bị vết nứt không gian đánh trúng cũng gom lại ở bên người Phương Hành, sắc mặt khó coi cùng kêu "Vâng".
- Rõ ràng là tốt rồi, nếu không muốn chết, thì dốc sức liều mạng xông về phía trước, quyết không được hạ xuống dưới 60 trượng...
Phương Hành hít sâu, phân phó một câu, vỗ vỗ đầu rồng, như gió bay điện chớp xông về phía trước.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất