Chương 504: Kim Đan làm kẻ trộm
Ngay tại Hồ tộc, Phương Hành lấy trộm dị bảo Thanh Khâu sơn, bắt cóc Ô Tang Nhi của Phù Tang sơn chạy trốn. Sau đó Phương Hành mang theo Ô Tang Nhi trốn trong Thiên Phong Uyển. Lúc hắn tự bạo Ngũ Hành bảo kính liền vận chuyển sơn pháp, đấy là bí thuật Yêu Minh Ngự Châu mà hắn lấy được từ Đông trưởng lão, hóa thân như núi, phòng ngự kiên cố, sau đó ôm Ô Tang Nhi chạy trốn.....
Lúc này, bên trong thiên địa là một vùng trắng xóa, hắn liền mượn cơ hội thi triển Yểm Tức thuật để che đậy khí tức, chúng tu dùng thần thức tìm hắn, đương nhiên không thể nào tìm thấy bóng dáng của hắn. Hiện tại, bên trong Thiên Phong Uyển, đại bộ phận lực lượng phòng ngự và chúng yêu tu đều tập trung đến nơi này, đây không phải là một vùng đất bằng phẳng, dễ dàng giúp hắn bốc hơi khỏi Thiên Phong Uyển.
Bên ngoài Thiên Phong Uyển, từng đại trận nghiêm ngặt đã hoàn toàn mở ra, bên trong địa vực nghìn dặm như được bao bọc bởi một cái lồng mờ mịt, muốn rời đi chỉ có bốn cái sơn khẩu ở phía tây bắc đông nam, nhưng bốn sơn khẩu này đều có người kiểm tra dày đặc, những chiếc gương treo cao trong tầm mắt, dù có ngụy trang ra ngoài cũng khó mà thoát được.
Lúc này, một ngụm rượu được rót vào miệng Ô Tang Nhi khiến nha đầu hoảng sợ tới ngất đi này tỉnh lại.
- Cái này... Đây là đâu?
Khi Ô Tang Nhi tỉnh lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Diêm La điện.... Ta hỏi ngươi, có biết thuật tính toán hay không?
Phương Hành xoay khuôn mặt đang nhìn quanh của Ô Tang Nhi qua, hai mắt trừng lớn, mong đợi nhìn nàng.
Ô Tang Nhi do dự một chút nói:
- Thật ra, ta tính toán có thể nói là rất kém, tuy nhiên so với người bình thường thì tốt hơn nhiều, nhưng ta....
Phương Hành im lặng:
- So với Kim Lục Tử thì thế nào?
Ô Tang Nhi:
- Khi Căn bá bá dạy ta cùng biểu ca thuật tính toán, bài tập của biểu ca vẫn luôn là giáp đẳng...
Phương Hành hỏi tiếp:
- Vậy còn ngươi?
Ô Tang Nhi:
- Ta đều là giáp thượng!
Phương Hành ngẩn ra, cười phá lên:
- Vậy thì đơn giản rồi.
Sau khi nói xong liền trực tiếp chạy đến một vị trí ở bên ngoài, trong miệng báo ra vị trí đại trận, để Ô Tang Nhi suy tính. Hành động táo bạo như vậy khiến Ô Tang Nhi giật nảy mình, nhưng cũng rất nhanh liền phản ứng kịp, nhanh chóng báo ra kết quả bản thân tính ra, không để Phương Hành thất vọng. Hai người như làn khói đi ngang qua trận pháp, chạy trốn ra bên ngoài Thiên Phong Uyển.
Bên ngoài Thiên Phong Uyển, nhân mã xuất hiện đầy trời, từng đội Yêu binh dày đặc mặc áo giáp màu đen, sát ý mạnh mẽ bao phủ một phía bầu trời. Nó khiến cho người ta cảm nhận Đằng Châu thành phòng thủ nghiêm ngặt thế nào. Phương Hành nhìn thấy một màn này liền thả Nguyệt Ngọc Ý của mình ra, nhanh chóng lượn qua một vòng bên trong thành. Quả thật trong thành phòng thủ rất nghiêm ngặt, mấy địa điểm quan trọng đều có thân ảnh người Hồ tộc.
- Phía tây Phù Tang sơn, chúng ta phải nhanh một chút, chỉ cần đi vào Phù Tang sơn liền được Căn bá che chở, bọn họ sẽ không thể làm chúng ta bị thương được.
Ô Tang Nhi nhìn thấy phòng ngự dày đặc của Đằng Châu thành, cảm thấy có chút sợ hãi, nhỏ nhẹ nói với Phương Hành.
- Có thể khiến tình cảnh náo loạn lớn như vậy, con mụ này chắc phải dốc hết vốn liếng rồi.
Phương Hành híp mắt, trong lòng có mấy phần tức giận, trước tiên núp trong một tòa hậu sơn yên tĩnh không có người ở chờ cơ hội, lại quan sát tổng số binh sĩ phòng ngự toàn thành, sau đó tính toán:
- Con mụ kia đã đoán được ta cùng đi với ngươi đến Phù Tang sơn, số người thủ ở đó khá nhiều, mấy giao lộ đều có người trấn giữ, dù ta dùng Yểm Tức thuật cũng không dễ mà qua được.
Ô Tang Nhi nhất thời có chút lúng túng, vẻ mặt như đưa đám:
- Vậy làm sao bây giờ? Sao Hồ Tiên Cơ tỷ tỷ có thể đối xử với ta như vậy chứ?
Ánh mắt Phương Hành hiện lên tia cảm xúc, nói:
- Phía nam cùng phía bắc đều phòng ngự khá đông, chỉ có phía đông là có chút yếu kém, nhưng lại có nhiều người đang chạy đến phía đông, có lẽ con đàn bà thúi kia điều người từ Thanh Khâu sơn qua. Ha ha, nàng ta nghĩ hiện ta chỉ muốn thoát đi, vậy thì quá xem thường ta rồi. Con bé ba hoa kia, ngươi đi theo ta, chúng ta lại đi Thanh Khâu sơn nào.
- Ta không ba hoa, ta chỉ thích nói rõ mọi chuyện mà thôi.
Ô Tang Nhi bất mãn giải thích, lại kỳ quái hỏi:
- Qua Thanh Khâu sơn làm cái gì?
Phương Hành cười đắc ý, nói:
- Trước đó nàng ta hẹp hòi, không chịu mời ta vào, bây giờ tiểu gia ta chủ động đi vào.
Phương Hành đã thấy phần lớn thế lực đều do Thanh Khâu sơn điều khiển, cho người canh giữ nghiêm ngặt mấy thông đạo quan trọng từ Đằng Châu đến Phù Tang, Phương Hành cùng Ô Tang Nhi muốn an toàn trở về cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trong hoàn cảnh khó khăn này, người thủ ở Thanh Khâu sơn nhất định ít đến thảm thương, cho nên Phương Hành liền sung sướng đưa ra một quyết định cho hai người...
Đã không đến được Phù Tang sơn, vậy dứt khoát hướng về Thanh Khâu sơn các ngươi xem sao, thuận tiện chơi một chuyến.
Quyết định này của hắn khiến Ô Tang Nhi bị dọa sợ, tuy nhiên bị Phương Hành lôi kéo, nha đầu này không còn lựa chọn nào khác, dưới làn khói xanh thấp thoáng, hai người hóa thành một tia lưu quang như ẩn như hiện, thẳng hướng Thanh Khâu sơn mà đi. Đúng như Phương Hành dự đoán, Hồ Tiên Cơ điều đại bộ phận lực lượng đến bao vây Phương Hành. Lúc này Thanh Khâu sơn lại yên tĩnh, nhân mã phòng ngự rất ít.
Chẳng qua Hồ Tiên Cơ cũng có đề phòng, không tiếc hao tổn linh tinh thần quáng, mở hoàn toàn đại trận bao phủ Thanh Khâu sơn ra, tu sĩ tầm thường không có khả năng xông qua đại trận tiến vào bên trong tộc địa, nhưng nàng ta lại không tính đến Phương Hành.
Thậm chí lúc này nàng còn cho rằng Phương Hành đang núp ở chỗ nào đó trên Thiên Phong Uyển, có cơ hội sẽ hành động, không nghĩ hắn đến cửa chính.
- Kho báu Thanh Khâu sơn ở chỗ nào?
Thuận lợi từ sau núi vượt qua ba đại trận tiến vào vùng tổ địa Thanh Khâu sơn. Khi đến hắn đã từng hỏi Ô Tang Nhi, Ô Tang Nhi cùng Hồ Tiên Cơ đúng thật có giao tình không cạn, lúc tu vi chưa thành, hai người thường xuyên qua lại với nhau, tổ địa Hồ tộc Ô Tang Nhi không phải chỉ đến một lần, vô cùng quen thuộc, nếu nói đây là một nửa gia đình của nàng cũng không quá đáng, có thể được xem như một bản đồ sống.
Ô Tang Nhi chưa từng làm loại chuyện này, thật sự không muốn nói ra, nhưng dưới sự khuyên bảo của Phương Hành, nàng đành phải ngượng ngùng chỉ rõ phương hướng cho hắn.
- Tàng Hương các.... Tên nghe rất tao nhã.
Sau khi nghe Ô Tang Nhi giới thiệu, Phương Hành bĩu môi nói.
Ô Tang Nhi:
- Trên thực tế Tàng Hương các là khuê phòng của Tiên Cơ tỷ tỷ, chẳng qua hiện tại tỷ ấy chưởng quản đại quyền Thanh Khâu sơn, nơi đó trở thành bảo khố của riêng tỷ ấy, để những đồ vật quan trọng, phần lớn là bí điển dị bảo. Còn bên trong hang động bí mật Thanh Khâu sơn, được hai vị tiền bối Nguyên Anh cảnh Hồ tộc bế quan trấn thủ, ngươi khẳng định muốn đi đến nơi đó sao?
Phương Hành ngơ ngẩn:
- Vậy thì đến Tàng Hương các một chuyến sẽ thích hợp hơn.
Có thể nói, đối với công phu Yểm Tức thuật, Phương Hành rất có lòng tin. Lúc trước, Liên Nữ để hắn tiến vào phía Nam Hải Quy Khư, bởi vì có Nguyên Anh cảnh, thậm chí còn có cảnh giới cao hơn thông qua Thiên Cơ tìm kiếm hắn, mà hắn thì tu luyện Đại Hắc Kiếm có Vô Danh Công Quyết huyền ảo khó lường, có khả năng ẩn dấu khí tức, nhưng vì tu vi không đủ, thành tựu khá nhỏ, khó mà tránh né được con mắt của họ.
Sau đó, hắn không có cách nào để kết đan, thần hồn cường đại cùng cực, dùng Vô Danh Công Pháp tu luyện Yểm Tức thuật cũng đạt đến cảnh giới nhất định. Nói sâu xa hơn, Thiên Cơ đã có thể hỗn loạn, làm cho những đại năng đó không có cách nào tìm ra vị trí của hắn. Có điều nếu cách rất gần, hắn vẫn bị những người kia phát giác, cho nên hắn chỉ có thể nhịn đau cắt thịt, từ bỏ hang động bí mật của Thanh Khâu sơn.
Nếu muốn cam đoan tu sĩ Nguyên Anh cảnh không phát hiện ra sự tồn tại của mình, ít nhất hắn phải cách đối phương ba mươi dặm.
Bên trên Tàng Hương các, lúc này là nửa đêm, có ít người đi lại. Dưới ánh trăng tỏa sáng, chỉ có đường núi gập ghềnh lẳng lặng, Phương Hành đứng bên đường, trước ổn định lại tâm thần, sử dụng thần thức cảm ứng một phen, lập tức trong đầu hắn xuất hiện mười mấy ánh sáng lấp lóe trong đêm tối, hắn hiểu rõ, đây là nơi bố trí cấm chế. Có thể thấy được Tàng Hương các trong Thanh Khâu sơn nhưng vẫn phòng ngự hết sức nghiêm ngặt, tuy nhiên trong mắt Phương Hành có Âm Dương Thần Ma Giám, những cấm chế này cũng chỉ là trang trí mà thôi.
Theo chỉ dẫn của Ô Tang Nhi, Phương Hành đánh ngất hai thị nữ, nhẹ nhàng đi vào bên trong khuê phòng Hồ Tiên Cơ, ngông ngênh lật tung tìm kiếm. Lúc đầu, hắn không trông cậy có thể tìm được thứ gì tốt trong bảo khố của Hồ Tiên Cơ, nhưng khi hắn nhìn đến trước giường ngọc nàng ta có lò tử sắc cao đến nửa người, có một viên Tiên Tinh hỏa ý nội liễm, hai mắt liền sáng lên.
- Lại có một viên Tiên Tinh lớn thế này ở đây sao?
Lúc trước tại Lạc Nhật Đại Mạc phát hiện viên Tiên Tinh kia, có điều cũng chỉ lớn như trái nhãn, nhưng viên này bằng nắm đấm trẻ con.
Phương Hành vô cùng vui sướng, lập tức thu viên Tiên Tinh đang đặt kia vào trong túi trữ vật.
- Haiz, quả nhiên Tiên Cơ tỷ tỷ tu hành chúng ta không thể so sánh được, ngay cả Tiên Tinh lĩnh ngộ hỏa ý cũng lớn hơn mấy lần so với mấy viên Phù Tang sơn chúng ta cất giấu không nỡ dùng, khó trách tu vi của tỷ ấy nhảy vọt như thế, bỏ lại chúng ta một khoảng cách xa như vậy...
Ô Tang Nhi lẩm bẩm, vừa hâm mộ vừa buồn bã.
- Phù Tang sơn các ngươi cũng có đồ chơi này sao?
Trong lòng Phương Hành nhất thời khẽ động, cười híp mắt nhìn Ô Tang Nhi.
Ô Tang Nhi thuận miệng nói:
- Đương nhiên là có, mặc dù Phù Tang sơn chúng ta không bằng trước kia, nhưng những thứ này cũng không thiếu....
Bỗng nhiên có chút phản ứng, nàng cảnh giác:
- Ngươi hỏi làm gì?
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Không có gì... Tiếp tục tìm đi thôi, kho báu riêng tư của con mụ này nhất định ở đây.
Vừa nói vừa kiểm tra, phía sau giường ngọc của Hồ Tiên Cơ lại phát hiện ra một cánh cửa ngầm, phía trên có phong ấn Ngũ Chuyển trận pháp phong cách cổ xưa. Lúc này hẳn phải khảo nghiệm năng lực tính toán của Ô Tang Nhi. Phương Hành cùng nàng ta tốn công sức nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy được phù văn lấp lóe, vách đá lặng yên không tiếng động kia đã mở ra, Phương Hành mừng như điên, nhanh chóng tiến vào.
- Thật may mắn, túi trữ vật của ta vẫn còn trống …
Cả nửa ngày, Phương Hành mới mang một cái túi trữ vật hài lòng đi ra.
Ô Tang Nhi khẩn trương xoay đầu nhìn hắn:
- Ngươi chuyển nguyên bảo khố của Tiên Cơ tỷ tỷ qua hả?
Phương Hành nói:
- Không có à, ta chỉ lấy một nửa thôi.
Ô Tang Nhi nhẹ nhàng thở ra:
- May quá, quan hệ của ta cùng Tiên Cơ tỷ tỷ cũng không tệ, nếu chuyển hết bảo khố của tỷ ấy thì không tốt lắm!
Phương Hành:
- Cũng vì lo lắng cho quan hệ của các ngươi, cho nên ta mới để lại cho nàng ta một nửa.
Ô Tang Nhi liên tục gật đầu, bỗng nhiên giật mình:
- Ngươi cầm một nửa?
Phương Hành nói:
- Đúng là một nửa...
Ô Tang Nhi nhất thời bó tay, không biết nói gì.