Chương 505: Giận điên lên
Phương Hành không để ý đến sự xem thường của Ô Tang Nhi, trước tiên đẩy nàng ta ra ngoài cửa, còn hắn đến trước gường ngọc của Hồ Tiên Cơ “để lại” một ít nước tiểu, xong mới kéo quần chạy ra. Hắn kéo Ô Tang Nhi, dưới mây xanh bao phủ, một tia lưu quang thoát ra bên ngoài Thanh Khâu sơn. Trên đường đi, một lượng lớn bạo viêm phù được thả xuống dưới, nhắm vào giả sơn, mộc lang, kinh các, phía trên cung điện…
- Đàn bà thúi, dám tính kế chúng ta, hôm nay xem như lấy lại chút ích lợi.
Đã trốn thoát đến một nơi an toàn, Phương Hành mới ngừng lại, hung ác cười một tiếng, cầm pháp quyết lên ngắm.
Một chút thần thức, dẫn động bạo viêm phù cấm chế trước đó hắn lưu lại.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Khi pháp quyết được bấm lên, trong không gian yên tĩnh ở Thanh Khâu sơn có vô số điểm sáng nổ tung, từ khuê phòng Hồ Tiên Cơ lan tràn đến bên trái núi nơi Phương Hành cùng Ô Tang Nhi rời đi. Nó giống như một con hỏa long, tiếng vang như sấm, tuy nhiên uy lực có hạn, đồ bị hủy diệt cũng không nhiều, nhưng thanh thế này cũng khá kinh người, ánh lửa đỏ rực, ngoài mười dặm cũng có thể nhìn thấy…
Ô Tang Nhi nhìn đến sững sờ, Phương Hành kéo nàng lên:
- Đi thôi, hiện tại mấy nơi phòng tuyến chắc đang thư giãn.
Sau nửa canh giờ, Hồ Tiên Cơ nóng ruột liền ngự tiên vân chạy đến. Nàng nhìn thấy bốn phía Thanh Khâu sơn hoảng loạn, tộc nhân đang cố chạy thoát, răng ngà nghiến lại rêu thành tiếng. Vốn là một mỹ nhân tuyệt sắc, lúc này trên mặt lại run rẩy vặn vẹo, ánh mắt đẹp như muốn phun ra lửa, chuyện cho tới lúc này, trong lòng nàng thật sự cũng có chút hối hận.
- Sao lại có dạng người lưu manh thế này trên đời chứ?
Vội vã tiến vào bảo khố trong khuê phòng, nàng nhìn qua một vòng, tức đến thở hổn hển, đặt mông ngồi trên giường ngọc, tức giận đến run lên. Mặc dù, không có chứng cứ nhưng trực giác mách bảo, việc này chính là do tên tán tu Nhân tộc làm ra. Thật không nghĩ tới, nàng vừa bêu xấu hắn trộm Tiên Tinh cùng bảo bối của nàng nhằm lấy cớ mà truy bắt hắn, không ngờ hắn làm thật….
Trong lòng tức giận đến nỗi Hồ Tiên Cơ không nghĩ được nhiều, liền ra lệnh cho Lệ Thanh:
- Tìm, mau vận dụng toàn bộ nhân thủ Thanh Khâu sơn chúng ta phái ra, nhất định phải tìm cho ra tên khốn kiếp kia. Phải tìm cho kỹ hướng đi thông đến Phù Tang sơn, tử thủ nghiêm ngặt, nhất định phải tìm được hắn, cho dù phải dùng phương pháp gì nhất định cũng phải tìm được hắn, ta muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn….
Mệnh lệnh đưa ra được một nửa, bỗng nhiên nàng phát giác ra có gì đó không đúng nhìn giường ngọc, nhất thời hét lên một tiếng vang vọng khắp nơi.
-… Ta muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn….
Bên ngoài Tàng Hương các, Thanh Đằng trưởng lão cùng mọi người trố mắt nhìn nhau, thầm nghĩ “Tiên Cơ công chúa từ khi nào lại trở nên thất thố như vậy chứ?”
Mà lúc này, ngoài Thanh Khâu sơn ba trăm dặm, bên trên một gốc đa lớn, Ô Tang Nhi lo lắng nhìn Phương Hành, không ngừng nói:
- Hiện tại cùng ta về Phù Tang sơn đi thôi, chuyện lần này gây ra động tĩnh không nhỏ, không biết Tiên Cơ tỷ tỷ đã tức giận thành dạng gì rồi. Dù tỷ ấy không có chứng cứ nhưng cũng có thể đoán được người làm là ngươi, trông cậy vào nàng cứu biểu ca đã không thành, chúng ta có thể….
Phương Hành đưa hai tay ôm lấy tai:
- Ngươi để cho ta yên một lát được không?
Ô Tang Nhi giận dữ:
- Sao ta lại không để cho ngươi yên chứ, vừa rồi bên trong Thanh Khâu sơn ta không nói câu nào….
Phương Hành:
- Thôi bỏ đi, khi đó ngươi bị hù đến đầu lưỡi cứng lại rồi, lấy gì mà nói.
Ô Tang Nhi tức giận đến không thể nhịn nổi, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Phương Hành, muốn dùng ánh mắt tiêu diệt hắn.
Phương Hành cũng không sợ ánh mắt của nàng, tự lấy thần niệm khống ngự Nguyệt Như ý, xuyên thẳng qua hư không, hình nhân thủ bố trí bên ngoài không trung hiện rõ trong đầu, giống như hắn đã chạy một vòng trên không trung quan sát đội ngũ phòng ngự bốn phía vậy. Hắn nhìn thấy sau khi Thanh Khâu sơn bị nổ tung, nhân mã Hồ tộc đóng giữ trên các con đường lớn được điều động, sự điều động này tạo nên lỗ thủng lớn.
Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn, Hồ Tiên Cơ dù thông minh thế nào, xuất hiện chuyện lớn như vậy trong tộc cũng không thể án binh bất động, mà Phương Hành chờ đợi chính là lỗ thủng khi điều động này. Có Nguyệt Như Ý lăng không quan sát, hắn đã tìm được cơ hội. Nhìn thấy phía tây nam đội ngũ tương đối yếu kém, lập tức kéo theo Ô Tang Nhi hóa thân thành lưu quang, tìm thời cơ mà trốn.
Ô Tang Nhi không biết hắn có Nguyệt Như Ý giám thị nhất cử nhất động của Yêu binh Yêu tướng Hồ tộc, nghe hắn bảo đi, mạnh mẽ đâm tới, đơn giản như đứa trẻ liều mạng khiến nàng sợ đến choáng váng. Phương Hành phải kéo nàng đi, hắn cũng âm thầm khinh bỉ nàng một trận, thầm nghĩ “Tiểu quạ đen này so với biểu ca của nàng thật kém quá xa, tố chất tâm lý cũng kém quá xa, không làm được đại sự.”
Chạy nhanh một mạch đến ba ngàn dặm, bên ngoài Phù Tang sơn, cách tộc địa càng lúc càng gần, Ô Tang Nhi cũng yên tâm hơn.
Bộ tộc Kim Ô ở Phù Tang sơn, cách Lạc Nhật Đại Mạt gần nhất là Linh Sơn, trên núi có nhiều tảng đá đỏ cùng nhiều loại thảo dược sinh trưởng. Trong thâm sơn có một tòa nhà cổ rộng rãi uy nghiêm, tượng trưng cho sự huy hoàng của bộ tộc một thời từng có, dù sao, đây cũng là Kim Tiên yêu mạch, chỉ tiếc hiện tại đại thế không còn, xuống dốc đến cực điểm.
Bên trong Yêu tộc, nếu muốn nhìn ra một tộc có thế lực mạnh yếu thế nào, đương nhiên đầu tiên là nhìn trong tộc có cảnh giới đại năng tọa trấn hay không, sau đó lại xem trong Yêu đình, tộc mình có bao nhiêu trưởng lão trong đó, có bao nhiêu Yêu mạch phụ thuộc xung quanh.
Giống như Thanh Khâu sơn, mặc dù bây giờ chưởng quản Thanh Khâu sơn là Hồ Tiên Cơ chỉ có cảnh giới Kim Đan trung kỳ, nhưng trong tộc lại có hai đại năng Nguyên Anh. Nghe truyền rằng, còn có một vị lão tổ nào đó có độ kiếp cảnh đang thần bí bế quan. Bên trong Yêu đình, thập đại trưởng lão có hai người xuất thân từ Thanh Khâu sơn, cũng không biết có bao nhiêu tiểu Yêu mạch phụ thuộc vào Thanh Khâu sơn cầu sinh tồn.
Với loại sức mạnh như này, nó như một phần sức mạnh siêu nhiên, không ai dám xem thường.
Mà hiện tại, bộ tộc Kim Ô có tu vi cao nhất chính là tộc trưởng Kim Đan hậu kỳ, cũng chính là tam thúc Đại Kim Ô, thế lực phụ thuộc lại rất ít, còn bên trong Yêu đình, thập đại trưởng lão thì chẳng có ai xuất thân từ Phù Tang sơn cả. Điều này cho thấy Kim Ô tộc dù là Cổ Yêu bát mạch, nhưng liên quan đến vận mệnh Yêu tộc thì ngay cả chút quyền nói chuyện cũng không có, cũng không có gì lạ khi bị người ta muốn thôn tính.
Thậm chí Phương Hành cảm thấy loại Yêu tộc yếu đuối thế này, Kim Ô tộc còn chưa bị tiêu diệt đã là một điều kỳ lạ rồi.
Dọc đường đi, nhiều lần dò hỏi, Phương Hành đối với tình cảnh của Kim Ô tộc đại khái nắm rõ. Trong thời gian này, may mắn có Ô Tang Nhi có bệnh lảm nhảm, vấn đề thắc mắc của hắn đều được giải đáp một cách thoải mái.
Đi tới trước sơn môn Phù Tang sơn, Ô Tang Nhi giống như kẻ trộm lôi kéo Phương Hành, rón rén đằng vân bay vào bên trong. Chỉ có điều ngay khi sắp bay qua cửa, chợt nghe phía dưới truyền đến tiếng trầm đục. Mặt Ô Tang Nhi đại biến, cười khổ kéo Phương Hành hạ xuống, cúi đầu về phía vách đá dựng đứng màu tím đen bái hai bái:
- Căn bá bá, con đã trở về.
Vách đá màu tím đen run rẩy mấy cái, nhưng dần dần biến hóa thành một lão già áo bào tím tay cầm quải trượng, lưng còng, thân cao chưa đến bên hông Phương Hành, lông mày trên mặt so với ria mép còn dài hơn, lại rất rậm rạp, dường như muốn che gần hết khuôn mặt. Một tay kéo lông mày lên, lão đưa mắt nhìn Phương Hành nói:
- Trở về rồi à?
- Hóa ra là lão Thụ Yêu….
Phương Hành nói thầm trong lòng một tiếng, nhìn ra chân tướng của lão giả này, chính là Cổ Mộc thành tinh, có điều bản thể đã bị hủy rồi, chỉ còn lại một đoạn tàn căn, hơn nữa thoạt nhìn sinh cơ không nhiều, có thể xem là chỉ còn lại chút hơi tàn, nhưng nhất thời không nhìn ra được tu vi.
- Trở về rồi, đây là bạn của biểu ca…. Nhân tộc!
Ô Tang Nhi hét vào tai lão Thụ Yêu, xem ra tai lão nhân này không tốt lắm.
- Ừ,… Người yêu của ngươi?…Nhân tộc? …Chủng loại không giống chúng ta….
Lão Thụ Yêu liếc mắt đánh giá Phương Hành, hữu khí vô lực thét lên.
Phương Hành cùng Ô Tang Nhi nhất thời cùng đen mặt, thầm nghĩ lỗ tai của lão Thụ Yêu này thật ngoan độc…
- Không phải người yêu của cháu…, mà là bạn của biểu ca…
Ô Tang Nhi đành phải phải cố sức hét một lần nữa.
- Ừ,… Người yêu của biểu ca ngươi…. Chuyện này càng không đúng… âm dương đều loạn….
Lão đầu bị hù đến nghẹn họng trân trối, ánh mắt nhìn Phương Hành có chút cổ quái.
- Hắc hắc, lão già lưu manh này, cao tuổi rồi sao cứ thích nói đến yêu đương thế hả?
Phương Hành cũng bó tay, chỉ biết cười.
Hắn nói tương đối nhỏ, không nghĩ lão đầu này lại nghe được, quải trượng trong tay “vèo” một tiếng liền nhấc lên, chân bước loạn choạng lao tới, giơ quải trượng đánh loạn:
- Tên nhóc khốn nạn, dám mắng ta…
- Đậu phộng, lão đầu muốn gây chuyện phải không?
Phương Hành giận dữ, sắn tay áo muốn cho lão một cước, nhưng lại sợ đá chết lão, không cẩn thận liền trúng hai phát gậy.
- Haiz, đừng đánh, đừng đánh….. Phương đại ca ngươi mau chạy đi, Căn bá bá nổi giận sẽ liều mạng với ngươi đó….
Ô Tang Nhi vội vàng vọt lên, như gà mẹ nhìn thấy diều hâu vồ gà con, che chở Phương Hành.
Phương Hành cũng im lặng, đành nhảy lên không trung, bĩu môi ngồi xếp bằng trên mây.
Lão Thụ Yêu cũng quá khinh người, những lời khác nói thì nghe không rõ, ngược lại hắn mắng thì nghe rõ không xót một chữ, chỉ gây chút liền tức giận, chỉ tức giận một chút liền giơ cao quải trượng đánh ngang hông hắn, hắn lại không sợ lão yêu này !
Rốt cuộc Ô Tang Nhi cũng không khuyên được lão Thụ Yêu kia, lão cầm quải trượng nhảy lên mây đánh Phương Hành, Ô Tang Nhi cũng sợ lão ngã xuống dưới vách núi mà chết, đành kéo Phương Hành trốn vào trong tộc địa. Trên đường đi giải thích với hắn, mới biết được lão già này có quan hệ cực kỳ mật thiết với Kim Ô tộc, không biết đã sống được bao nhiêu năm rồi, hình như năm đó từ Nam Chiêm Bộ Châu dời đến bắc Câu Lai, cho tới nay chỉ làm một việc chính là giữ cửa cho Kim Ô tộc, đã làm ba ngàn năm rồi, có lẽ còn lâu hơn một chút.
Cho dù tu vi của lão không cao, thực lực cũng yếu nhưng lai lịch lão cao, tộc trưởng gặp lão cũng phải hành lễ.
Đương nhiên rồi, không hành lễ cũng không được, chọc tới lão đầu này, eo tộc trưởng cũng sẽ bị đánh.