Chương 507: Tộc trưởng Kim Ô
- Tộc trưởng, Dương trưởng lão, Ô trưởng lão, Vũ trưởng lão, Nham trưởng lão…
Giọng nói của Ô Nhất Điển vừa dứt, Ô Tang Nhi lo lắng thốt lên:
- Các ngài đừng nghe Nhất Điển nói lung tung, người bên trong thật ra là bằng hữu của Lục biểu huynh, vì biết Lục biểu huynh gặp chuyện nên không ngại hiểm nguy đến đây tìm cách cứu viện. Hắn không phải vụng trộm tiến vào, đã gặp Căn bá bá rồi, có điều cháu chưa biết nên giải thích thế nào cho tộc trưởng chuyện này, cộng thêm trời đã tối, cháu mới không dẫn hắn đến, sợ quấy rầy tộc trưởng nghỉ ngơi…
Ô Nhất Điển nói lớn:
- Hừ, Kim Lân Hoa có bạn là Nhân tộc sao? Uổng công cho muội nói thay, Kim Lân Hoa này ở Nhân tộc chưa tới mười năm nhưng lại học được một thân tà pháp trở về, không phải vậy sao thực lực của hắn có thể vượt qua ta được chứ? Hắn lại làm bạn với Nhân tộc càng không phải là đồ tốt gì, nói không chừng sẽ mang đến đại họa cho Phù Tang sơn chúng ta cũng nên. Phụ thân, ba vị trưởng lão, nhanh chóng đập chết tên kia đi rồi nói chuyện sau.
Phương Hành ngồi bất động trong khuê phòng của Ô Tang Nhi, cẩn thận nướng thịt, động tĩnh bên ngoài đều nghe không xót gì, lại phát hiện lúc tên Ô Nhất Điển kia nhắc đến Kim Lục Tử, trong lời nói tỏ rõ sự ghen ghét. Phương Hành cũng biết, Ô Nhất Điển là người có thiên tư cao nhất trong thế hệ mấy người Kim Lục Tử, chỉ tiếc lúc tu hành lại nôn nóng gấp gáp, kết quả đả thương căn nguyên, không chỉ khiến tu luyện chậm lại mà thân thể cũng trở nên cực kỳ yếu ớt. Hiện tại tu vi của gã kẹt ở Trúc Cơ trung cảnh đã ba năm, không có chút tiến bộ, ngay cả nha đầu lông vàng Ô Tang Nhi này năm ngoái cũng đã tiến vào Trúc Cơ tầng sáu rồi, vượt qua cả gã.
Thời điểm Đại Kim Ô trở về tộc địa, Ô Nhất Điển nhìn thấy biểu đệ rời khỏi tộc nhiều năm vẫn chưa hóa nhân tướng nên không để gã vào mắt, dùng ngôn từ khiêu khích, kết quả không ngờ thực lực Đại Kim Ô có thể so với Kim Đan, một cánh quạt qua có thể cuốn lên kình phong khiến Ô Nhất Điển bay ra hơn mười dặm, cả thân thể đều móc trên vách đá, không thể xuống được.
Trong trận chiến đó, Đại Kim Ô khiến toàn bộ già trẻ trai gái Phù Tang sơn chấn kinh, trở thành hậu bối đáng chú ý nhất.
- Hai người các ngươi đều im lặng cho ta.
Một tiếng nói uy nghiêm vang lên, cùng lúc có một bóng người đáp xuống phía trước cung điện, cất bước đi vào.
Phương Hành không ngẩng đầu lên, cự kiếm hắc sắc đã xuất ra, đặt ngay bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm đánh qua.
Còn nói cảnh giới cái gì chứ? Hiện tại Phù Tang sơn đã xuống dốc, người có thể khiến hắn bị uy hiếp cũng không nhiều.
- Sau khi Lục nhi trở về từng nhiều lần đề cập hắn có một vị hảo hữu của Nhân tộc, rất tán thưởng người này. Nó nói, sau này dù nó có gặp chuyện gì, nếu ta bó tay không giúp được thì sai người nhắn lại cho vị hảo hữu Nhân tộc của nó, nhất định sẽ có hi vọng. Chỉ cần nó không chết, một năm hoặc ba năm, khi vị hảo hữu kia đến Yêu địa tìm nó chính là lúc nó có thể thoát được…
Người đến nhẹ nhàng lên tiếng, đi đến trước mặt Phương Hành, ngồi xếp bằng:
- Người hảo hữu này chính là đạo hữu sao?
Phương Hành nghe trong lời nói của ông ta không có địch ý, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt hắn là một nam tử gầy gò, mặt trắng không râu, trên người mặc bộ áo bào xanh, tu vi Kim Đan hậu kỳ, chắc hẳn là tộc trưởng Ô Cổ Mộc của Kim Ô tộc mà Ô Tang Nhi đã nói, cũng chính là tam thúc của Đại Kim Ô, hoặc họ Ô hoặc họ Kim. Từ trong trên có thể đoán được người này là người của Ô tộc.
- Ha ha, con quạ chết tiệt này ở Nhân tộc đúng là không có bằng hữu nào khác, chỉ có mình ta.
Phương Hành cười ha ha một tiếng, thấy tộc trưởng khách khí, hắn liền buông thịt nướng ra, chắp tay chào hỏi.
- Đạo hữu không sợ gian nguy chạy đến Yêu địa cứu tộc nhân Kim Ô, trong lòng Ô Cổ Mộc ta vô cùng cảm kích… Haiz, Tang Nhi suy nghĩ nhiều quá, nó lo lắng ta sinh lòng ghen ghét, không chịu đi cứu Lục nhi nên mới không yên lòng đưa ngươi đến gặp ta. Ô Cổ Mộc ta thẹn vì làm tộc trưởng bộ tộc Kim Ô nhưng lại khiến cho người trong tộc hoài nghi sự công bằng của mình, ta thật hổ thẹn, khiến đạo hữu chê cười rồi.
Ô Cổ Mộc lần nữa nói ra những lời này với thái độ thẳng thắng vô tư, khiến cho Phương Hành hơi ngẩn ra.
- Nói vậy, ngài dự định cứu Kim Lục Tử sao?
Sau khi ngẩn ra, Phương Hành liền trực tiếp hỏi.
Hắn không phải là người dễ bị lừa, dù Ô Cổ Mộc có nói dễ nghe thế nào, nếu không chịu cứu người thì cũng chính là nói nhảm.
Ô Cổ Mộc nghe vậy chỉ biết cười khổ:
- Lục nhi là người có thiên phú tốt nhất của bộ tộc Kim Ô, là hi vọng để bộ tộc Kim Ô chúng ta quật khởi, ta không cứu nó không phải sẽ biến thành trò cười sao? Nói thật ra, tộc chúng ta có một cái Yêu Tiên lệnh, có thể đưa ra điều kiện với Yêu đình. Lúc đầu ta cũng định dùng Yêu Tiên lệnh cứu nó, nhưng chỉ tiếc Phù Tang nhất mạch đã quá xuống dốc, Yêu Tiên lệnh này được bao nhiêu người tán thành mang ra sử dụng không ai nói chắc được. Để tránh chuyện ngoài ý muốn, ta phải tìm cách khác, ta có ý định lấy ra ba viên Tiên Tinh tặng cho một trong Yêu đình thập đại trưởng lão, là Khô Nhan chân nhân, nhờ bà ấy nói tốt cho nó, nhưng phải chắc đến chín phần cứu được người ra mới tốt.
- Ba viên Tiên Linh?
Phương Hành nghe xong hai mắt đều sáng lên, suýt nữa thốt lên: “Ngài giao Tiên Linh cho ta, ta cứu người cho.”
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài cửa đột ngột xuất hiện khá đông người, trong đó có tam đại trưởng lão cùng hai người Ô Tang Nhi, Ô Nhất Điển đều hạ xuống, nhìn thấy tộc trưởng đang nói chuyện với Phương Hành cũng không tiện đến quấy rầy, chỉ đứng bên ngoài cửa. Thời gian trôi qua khá lâu, ba vị trưởng lão cùng đến cũng vội vàng tiến lên, trong tay cầm theo ngọc giản, sắc mặt cổ quái đưa cho Ô Cổ Mộc.
Ô Cổ Mộc nhận lấy, rót thần niệm vào xem qua, nhất thời hơi run lên, cười khổ nhìn Phương Hành nói:
- Đạo hữu, vừa rồi Thanh Khâu sơn nhất mạch truyền mật tín tới, nói ở Thiên Phong Uyển có một tên trộm lấy đi bí bảo của Hồ Tiên Cơ, gây náo loạn Thiên Phong Uyển, sau đó lại bắt cóc tiểu bối Ô Tang Nhi của tộc chúng ta, đã trốn thoát dưới mạng lưới bao vây trùng điệp, hiện tại đang bị Thanh Khâu sơn truy bắt.
Nói đến đây, nhìn Phương Hành với ánh mắt kinh dị, muốn nói lại thôi.
Phương Hành cười ha ha, chỉ mũi mình nói:
- Không sai, chính là ta!
Những lời này nhất thời khiến Ô Cổ Mộc không biết nói thế nào, mấy vị trưởng lão khác cũng tỏ ra ngạc nhiên vô cùng.
- Ha ha, phụ thân xem đi, tên này là họa tinh đấy, hắn dám gây chuyện ở Thiên Phong Uyển, đây chẳng phải là tìm đường chết sao? Phụ thân mau bắt giữ hắn, giao cho Thanh Khâu sơn xử lý, nói không chừng còn có thể kéo gần mối quan hệ. Công chúa Hồ tộc kia là người đẹp nhất Yêu tộc, nàng ta thường xuyên tổ chức yến hội nhưng chưa lần nào mời con, nếu giao tên này cho nàng, nói không chừng yến hội lần sau sẽ mời con tham dự, đến lúc đó có thể nhân cơ hội kết bạn với nhiều đại nhân vật hơn….
Tai Ô Nhất Điển thính thật, sau khi nghe được thì hai mắt tỏa sáng, kêu lớn.
- Im ngay!
Ô Cổ Mộc nhướng mày khiển trách một câu, vô cùng tức giận, làm cho Ô Nhất Điển run lên, không dám nói thêm lời nào.
- Đạo hữu chê cười rồi!
Ô Cổ Mộc nhìn Phương Hành, lúng túng chắp tay.
- Không có việc gì, không có việc gì….
Phương Hành đồng tình nhìn ông ta, thầm nghĩ sinh một đứa con trai thế này thật khiến cho người ta đau đầu.
Ô Cổ Mộc nhíu mày suy nghĩ, do dự một chút khẽ nói:
- Đạo hữu là bạn của Lục nhi, chính là khách của Phù Tang sơn ta, Phù Tang sơn sẽ không làm loại chuyện bán bạn cầu vinh. Thêm vào đó, ngươi mạo phạm lợi ích của Thanh Khâu sơn, không phải lợi ích Yêu tộc, trước khi mọi chuyện rõ ràng, ta để ngươi ở lại Phù Tang sơn cũng không xem là lỗi gì nặng…
Phương Hành nghe xong thì hai mắt sáng lên, thầm nghĩ tộc trưởng Kim Ô tộc khi nói lời này thật quá hay.
Trưởng lão đưa ngọc giản tới bỗng nhiên nói:
- Tộc trưởng, hãy nghe lão hủ nói một lời, bây giờ Thanh Khâu sơn đã huy động nhân mã khá lớn, nhất định muốn bắt bằng hữu này cho bằng được… Với sức mạnh của Phù Tang sơn chúng ta, chỉ sợ khó mà bảo vệ vị đạo hữu này trước Thanh Khâu sơn….
Tộc trưởng Kim Ô tộc lạnh giọng cười một tiếng:
- Vô Phòng, phong tỏa tin tức vị đạo hữu này đến Phù Tang sơn, chỉ nói chưa bao giờ nhìn thấy, dù Thanh Khâu sơn có mạnh mẽ hơn nữa cũng chỉ giống Phù Tang sơn là một trong Cổ Yêu bát mạch mà thôi, chẳng lẽ bọn họ dám không để ý đến ánh mắt của thiên hạ, xông vào Phù Tang sơn chúng ta lục soát tìm người hay sao? Cổ Tiên lệnh vẫn còn ở nơi này của chúng ta đó !
Vị trưởng lão kia nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý, không nhiều lời.
Phương Hành thở dài một hơi, cười nói:
- Tộc trưởng tiền bối đã nói như vậy, tiểu chất rất đa tạ ngài, ngài cũng không cần quá lo lắng, Thanh Khâu sơn chỉ muốn đến bắt mình ta thôi, còn ta đến nơi này cũng chỉ muốn cứu Kim Lục Tử. Như vậy đi, chúng ta thương lượng phương pháp cứu cậu ta cụ thể một chút, chờ đến khi Kim Lục Tử trốn thoát, mục đích của ta cũng đạt được, chỉ cần thấy mặt hắn, ta sẽ rời khỏi Yêu tộc, Thanh Khâu sơn có bản lĩnh thì cứ để bọn họ đến Lạc Nhật Đại Mạc mà bắt người.
Ô Cổ Mộc nhẹ gật đầu, liền mời Phương Hành đến đại điện Kim Ô nhất mạch ngồi nói chuyện, dù sao ở khuê phòng Ô Tang Nhi đãi khách thì có vẻ Kim Ô nhất mạch không biết lễ nghĩa. Phương Hành vui vẻ đồng ý, cùng nhau rời đi. Hắn nhìn thấy ở đại điện bày sẵn bàn tiệc, liền cùng tộc trưởng và hai vị trưởng lão ngồi vào đó. Ô Tang Nhi thì không có tư cách ngồi cùng, chỉ trốn sau rèm nghe trộm bọn họ nói chuyện mà thôi.
- Tộc trưởng nói muốn mua chuộc một vị Yêu đình trưởng lão, vừa dùng Yêu Tiên lệnh cứu Kim Lục Tử, đã an bài thế nào rồi?
Uống xong vài chén rượu, Phương Hành lên tiếng hỏi.
Ô Cổ Mộc:
- Đã phái sứ giả qua bái kiến Khô Nhan trưởng lão, còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn nhưng cũng không có vấn đề gì, ba viên Tiên Tinh kia cũng xem như thành ý rất lớn của Kim Ô tộc chúng ta rồi, ta không tin bà ấy không động lòng.
Phương Hành như suy nghĩ điều gì, nhẹ gật đầu, bỗng nhiên lại nói:
- Có nắm chắc nhiều không?
Ô Cổ Mộc:
- Có tác dụng uy hiếp của Yêu Tiên lệnh, lại được một vị trưởng lão nói tốt cho hắn, hai điểm này cũng nắm chắc khá lớn, chí ít cũng nắm được bảy phần có thể cứu được Lục nhi, chỉ hy vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Phương Hành gật đầu nói:
- Nếu lại có thêm một vị trưởng lão nói tốt cho thì sao?
Ô Cổ Mộc ngẩn ra, hiển nhiên chuyện này có chút không ngờ, đột nhiên bên ngoài điện ồn ào huyên náo, kinh hoảng vô cùng, lại có một người trấn thủ ngoài núi lảo đảo lao vào, hét lớn:
- Tộc trưởng, không xong rồi, có người đánh tới cửa, nói muốn Phù Tang sơn chúng ta lập tức giao tên trộm chí bảo Thanh Khâu sơn là gian tế Nhân tộc ra, nếu không sẽ tấn công núi chúng ta….
Ô Cổ Mộc vô cùng giận dữ, vỗ bàn ngọc:
- Hồ Tiên Cơ có gan lớn vậy sao? Dám tấn công Phù Tang sơn chúng ta.
Tiểu yêu này lắp bắp nói:
- Không phải Hồ tiên tử, là… là Tiểu Bằng Vương của Cô Nhận sơn…