Chương 509: Tiểu tổ tông
Ba ngón tay Kim Sí Tiểu Bằng Vương giơ lên chuẩn bị hạ xuống, bầu không khí lúc này trở nên vô cùng tàn khốc. Yêu binh Đại Bằng nhất mạch từng người đấu ý hiên ngang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phù Tang sơn nhất mạch, còn Yêu binh Phù Tang sơn nhất mạch cùng trưởng lão thì sắc mặt khá thâm trầm, mang theo sự bi thương. Bọn họ biết, sau khi trải qua cuộc chiến này, dù là thắng hay bại Phù Tang sơn nhất mạch cũng sẽ hoàn toàn xuống dốc.
Đường đường là một trong Cổ Yêu nhất mạch, được truyền thừa mấy vạn năm, đã từng đi lên Kim Tiên chủng tộc nhưng hôm nay lại bị một tiểu bối Trúc Cơ của Cổ Yêu bát mạch dồn đến tuyệt cảnh, khiến cho mọi người cảm thấy tuyệt vọng.
- Những người bên ngoài đứng xem nghe lệnh, Tiểu Bằng Vương ta ban xuống pháp chỉ, lát nữa tới thời điểm tấn công Phù Tang, nếu các ngươi xuất thủ tương trợ, tất cả châu báu có trong Phù Tang sơn sẽ chia đều cho các ngươi, sau này có khó khăn gì cũng sẽ được Tiểu Bằng Vương ta giúp đỡ.
Lúc này, lão giả bên cạnh Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng truyền thần niệm vào hư không, vô số những Yêu tu ẩn nấp ở xa vì e ngại Tiểu Bằng Vương hung dữ mà không dám đến gần thì giờ hai mắt sáng lên, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, tuy mạo hiểm chút nhưng có ích lợi lớn, làm cho chuyện này càng thêm náo nhiệt, không ai không thích, cả đám đều vung tay vung chân, chuẩn bị sẵn sàng.
Yêu binh mà Kim Sí Tiểu Bằng Vương mang tới ước chừng trăm người. Bên người có hai lão bộc cảnh giới Kim Đan, khi thần niệm này phóng ra ngoài, trong không trung đã có không ít người phóng khí tức ra, khoảng mấy chục người, trong đó có hai ba người có khí tức Kim Đan, những khí tức này hơn phân nửa là không có ý tốt với Phù Tang sơn, lực lượng hai bên lập tức phân cao thấp.
Giờ khắc này, ngay cả trên mặt tộc trưởng cũng lóe lên một sự bi thương, dường như cũng có chút hối hận.
Ông không chịu giao bằng hữu Nhân tộc của Đại Kim Ô ra là vì muốn giữ lại sự tôn nghiêm của Phù Tang sơn. Thời điểm ông làm tộc trưởng, Phù Tang nhất mạch đã khó mà vãn hồi thanh thế, mang danh tiếng Cổ Yêu bát mạch nhưng giờ ngay cả thế lực Yêu tu phổ phông cũng không sánh được. Càng như thế, ông càng nhớ đến vinh quang của tổ tiên, không lúc nào không khát vọng phần kiêu ngạo kia dấy lên trong huyết mạch của ông.
Đường đường là người của Kim Ô tộc, sao có thể giao khách của nhà mình ra chứ?
Chỉ tiếc phần kiên trì vì tôn nghiêm của mình lại khiến Phù Tang sơn mất đi một chút tự tôn sau cùng.
Nếu thật sự bị một tiểu bối Trúc Cơ dẫn người tấn công tộc địa, bộ tộc Kim Ô còn mặt mũi nào mà xưng là Cổ Yêu bát mạch nữa chứ?
Đạo lý này ai cũng có thể hiểu rõ. Sau lưng ông, không chỉ có tam đại trưởng lão, thậm chí còn một số cô bé nhỏ yếu trong tộc như Ô Tang Nhi cũng cưỡi mây mà lên, đứng sau lưng ông. Thậm chí một số tiểu Kim Ô tu vi yếu ớt chỉ có Linh Động tầng hai tầng ba cũng vỗ cánh, yếu ớt bay lên như muốn tham gia vào trận chiến cuối cùng trước khi bị tiêu diệt để tỏ lòng tôn kính.
Chỉ có tên con trai tâm não bất thường của ông là không thấy bóng dáng thôi.
- Muốn liều mạng với bản tiểu tổ sao? Các ngươi cũng xứng à… San bằng Phù Tang sơn cho ta…
Kim Ô nhất mạch khí thế yếu ớt lại không có cách nào lấy được chút lòng thương hại của Tiểu Bằng Vương, trong tiếng cười lạnh vẫn muốn hạ ba ngón tay xuống.
Chẳng qua vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên:
- Khoan đã...
Tuy giọng nói dùng sức không lớn lại khiến cho chúng Yêu tu khắp nơi đều nghe được rõ ràng, vô số ánh mắt nhìn tới.
Nhìn thấy một góc khác của Phù Tang sơn, một nam tử đi ra, hai tay chắp sau lưng, chân đạp hư không chậm rãi đi tới. Người này dáng vẻ thon gầy, khí tức trên người cũng không quá mạnh mẽ, chỉ có tu vi Kim Đan sơ cảnh mà thôi, nhưng phong thái lại thong dong, trên mặt mang theo nụ cười bại hoại giống như không nhìn thấy Yêu tu đầy trời, uể oải đi tới, nhìn chăm chú trên người Tiểu Bằng Vương.
- Ngươi chính là tên gian tế Nhân tộc trộm cắp Tiên Tinh chí bảo của Hồ tỷ tỷ?
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng giật mình, nở nụ cười lạnh, nhìn Phương Hành như mèo nhìn thấy chuột.
Tu sĩ Nhân tộc nhìn có chút ranh mãnh, cười ha ha nói:
- Đúng thế, ta còn tiểu trên giường nàng ta nữa.
Câu tự thú này khiến Yêu tu khắp trời ngẩn ra, chuyện tên tu sĩ Nhân tộc này trộm cướp Tiên Linh chí bảo của Hồ Tiên Cơ Thanh Khâu sơn thì bọn họ biết, nhưng còn đi tiểu trên giường người ta thì chưa từng nghe. Có điều thấy người này nói thản nhiên như vậy chắc chắn là sự thật, vẻ mặt chúng yêu lộ vẻ phức tạp quỷ dị, không ai biết nói gì…
- Ngươi… Ngươi muốn chết à?
Nghe nói thần nữ trong lòng mình bị khinh thường, Kim Sí Tiểu Bằng Vương tức giận đến đỏ mặt.
- Bớt nói nhiều, ta đếm đến ba, các ngươi đều quỳ xuống gọi ta một tiếng tổ tông, không thì ta sẽ cho các ngươi biết chút lợi hại đấy!
Phương Hành cũng không để ý tới y mà từ từ đi qua, khí thế không hiện ra nhưng khẩu khí so với Tiểu Bằng Vương còn ngang ngược hơn.
- Ngươi…ha ha… Tiểu Bằng Vương ta tung hoành Yêu địa, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người ngang ngược hơn ta rồi.
Kim Ô Tiểu Bằng Vương giận quá hóa cười, nhưng sát khí trên mặt càng lúc càng thịnh, hai tay nắm chặt, sau lưng hiển hóa Kim Sí.
- Đương nhiên ta phải ngang ngược hơn ngươi rồi, con mẹ nó, ngươi dựa vào lão tổ tông sau lưng mới ngang ngược, còn ta ngang ngược là vì…
Phương Hành chậm rãi đi về phía Kim Sí Tiểu Bằng Vương, giọng nói đột nhiên phát lạnh:
- Ta trời sinh đã thế!
Nói xong câu đó, hắn đưa bàn tay ra, một ngón nhẹ nhàng giơ lên, đồng thời quát to:
- Ba!
Quát ra con số này, đột nhiên hắn liền xông ra ngoài, thân hình biến mất tại hư không, lại đột ngột vọt tới trước mặt Kim Sí Tiểu Bằng Vương, gần y trong gang tấc. Chúng yêu xung quanh kinh hãi, chẳng ai ngờ một tu sĩ Nhân tộc vừa nói muốn hô ba tiếng, giờ mới chỉ hô một tiếng đã xuất thủ, càng không nghĩ tới hắn lại trực tiếp thi triển Na Di thuật.
Hắn sử dụng Na Di thuật này không phải để chạy trốn, mà để tấn công.
- Trò cười này cũng dám dùng trước mặt ta sao?
Kim Sí Tiểu Bằng Vương bị một tu sĩ Kim Đan bay thẳng đến trước mặt, vậy mà y hoàn toàn không sợ hãi, lớn tiếng hét lên. Lúc đó trước người huyễn hóa ra vô số lông vàng, mỗi một lông vàng như một thanh kiếm sắc, kiếm khí dày đặc, trong chớp nhoáng như lông nhím bao vây lấy cơ thể. Y có linh lực mạnh, uy thế mạnh, so với Kim Đan bình thường không thua kém bao nhiêu.
Cùng lúc đó, hai vị lão bộc không buông lỏng cảnh giác, cũng một trái một phải thi triển bí pháp công kích Phương Hành.
Trong chốc lát, Phương Hành bị tầng tầng lớp lớp vây quanh.
Bảo bối của mấy vị lão tổ Cô Nhận sơn đương nhiên có chỗ bất phàm, không có khả năng bị người ta dễ dàng đấu lại được.
Có điều, Phương Hành cũng không tính dựa vào mưu kế mà bắt Tiểu Bằng Vương này. Lần này hắn xuất thủ là muốn giáo huấn tên gia hỏa hậu bối của mình, còn vừa rồi trực tiếp đếm ba vì hắn lười phải đợi thêm.
Đối mặt với Kim Sí Tiểu Bằng Vương thi triển bí pháp mười vạn tám ngàn kiếm, Phương Hành cũng không thèm nhìn, trực tiếp đánh ra một quyền. Chỉ một thoáng hắn vận chuyển sơn pháp, ngưng thủ một nửa quyền ý Đại Sơn Nhất Bàn, trên tay hắn như mang theo cự lực nặng mấy trăm ngàn cân, mang theo Huyền Hoàng Thổ Ý khó nói nên lời, một quyền đánh ra trực tiếp đánh vỡ tất cả kiếm vũ sắc bén trước người Tiểu Bằng Vương.
- Ầm!!!
Những hạt nhỏ li ti, mảnh vụn tràn ngập, đều là do kim sắc kiếm vũ bị đánh nát hóa thành.
Một quyền này Phương Hành đánh vỡ kiếm vũ trước người Tiểu Bằng Vương, nhanh chóng hóa quyền đánh thành bắt, lật tay chế trụ cổ của y.
Tất cả đều phát sinh trong chớp mắt, thậm chí bí pháp hai tên lão bộc còn chưa đánh tới được trước người Phương Hành.
- Đều quỳ xuống cho ta, nếu không ta đánh chết tên khốn kiếp này.
Xách cổ Tiểu Bằng Vương như xách cổ một con gà, Phương Hành chạy ngược về phía sau, trực tiếp dùng nó nghênh chắn bí pháp mà hai lão bộc đang đánh tới. Hai lão bộc giật nảy mình, đồng thời nhanh chóng thu hồi bí pháp, gấp gáp thu lại linh lực, lại thêm cưỡng ép rút lại lực phản phệ về khiến sắc mặt bọn họ trở nên đỏ ửng, như muốn phun ra ngụm máu tươi.
Có điều khuôn mặt bọn họ càng khiếp sợ hơn, như hồn phi phách tán.
- Nhanh chóng thả tiểu tổ ra…
- Dám bất kính với tiểu tổ Cô Nhận sơn, ngươi muốn thần hồn ma diệt hay sao?
Hai người bọn họ rống to, vừa run vừa sợ, gầm thét vang vọng khắp nơi…
Đối mặt với sự xuất thủ của Phương Hành, phản ứng của bọn họ cũng không chậm, phòng thủ cũng nghiêm ngặt hơn nhưng cũng không thay đổi kết cục Tiểu Bằng Vương bị hắn bắt được. Thật sự Phương Hành xuất thủ quá mức mạnh mẽ, tốc độ cũng quá nhanh, thậm chí khiến hai người bọn họ xuất hiện một loại ảo giác, dù tu vi của bọn họ là Kim Đan trung kỳ nhưng nếu Phương Hành xuất thủ với hai người, bọn họ cũng không tránh thoát.
- Ta đã nói đếm tới ba, các ngươi phải quỳ xuống, không quỳ đúng không?
Phương Hành nhấc Tiểu Bằng Vương lên, lạnh lùng nhìn hai lão bộc nói.
- Ngươi… Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi… Lão tổ sẽ chém ngươi thành trăm mảnh..
Kim Sí Tiểu Bằng Vương bị Phương Hành nắm cổ, khuôn mặt nghẹn thành màu đỏ tía, cắn răng gầm thét, mắt đầy hung quang.
- Giết ngươi?
Phương Hành nhìn qua y, cười cười nói:
- Ta không giết ngươi, kỳ thật ngươi là vãn bối của ta, nói không chừng nên gọi ta một tiếng tiểu tổ, có điều tiểu tổ ta nhìn ngươi rất không vừa mắt, cho nên… phải giáo huấn ngươi một chút, điều này không thể tránh khỏi…
Nói xong, trong ánh mắt hoảng sợ của chúng Têu tu, hắn đột nhiên giơ một bàn tay lên.
- Bốp…
Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, mặt Tiểu Bằng Vương xuất hiện dấu năm ngón tay sưng đỏ.
Cái tát này khiến Tiểu Bằng Vương giật mình, hai lão bộc giật mình, Phù Tang sơn giật mình, ngay cả Yêu tu khắp trời cũng giật mình.
Tiểu bảo bối Cô Nhận sơn, đường đường là Kim Sí Tiểu Bằng Vương, trước mặt mọi người lại bị người ta tát vào mặt sao?
Chuyện này lớn quá, lớn quá rồi, lớn đến mức không thể tưởng tượng được, sĩ diện như mấy lão tổ Cô Nhận sơn sẽ làm thế nào?
Có điều việc khiến người ta sợ hãi hơn vẫn còn ở phía sau, sau khi vả miệng, tu sĩ Nhân tộc này vẫn không ngừng tay, trở tay lại vả một cái, tiếp tục đổi tay,….Cứ tiếp tục như thế lặp đi lặp lại mấy lần, tiếng bôm bốp vang lên không ngừng như tiếng pháo nổ, khiến thế giới của Tiểu Bằng Vương trở nên u ám.
Chúng yêu tu có mặt nhìn thấy liên hoàn vả này làm thế giới quan bị đổ nát, từng người lẩm bẩm: Xong rồi, trời sập rồi!