Lược Thiên Ký

Chương 510: Buổi đấu giá vô liêm sỉ

Chương 510: Buổi đấu giá vô liêm sỉ

Mỗi cái tát vang lên đều khiến người của Phù Tang sơn Kim Ô nhất mạch thở dài, ngay cả tộc trưởng Ô Cổ Mộc cũng run giọng kêu lên:
- Đừng… Đừng đánh nữa….
Tuy nhiên, ngay trước tộc nhân của ông, Phương Hành tát một trận liên hoàn vào mặt Tiểu Bằng Vương khiến tộc nhân của ông cảm thấy vô cùng thoải mái, như được hả giận, nhưng Ô Cổ Mộc cũng sợ hãi vô cùng.
Ngay cả ông khi đối mặt với Tiểu Bằng Vương ương ngạnh cũng chỉ có thể bị động phản kích, thậm chí không dám chủ động xuất thủ bắt giữ y lại. Thế nhưng tu sĩ Nhân tộc này lại khác, dám bắt lấy Tiểu Bằng Vương rồi tát vào mặt y, như vậy không phải tự tìm đường chết cũng là rước họa vào thân.
- Bản thân Lục nhi là một người mạnh mẽ mới có tu vi Linh Động đã dám đột nhập Yêu đình, mượn Tế Đàn lực trốn về hướng Nam Chiêm Bộ Châu, kết quả chưa tới mười năm liền thoát thai hoán cốt, khi trở về tu vi đã là Kim Đan. Lá gan người bạn này của nó… không thể nói lớn hay nhỏ, mà căn bản là điên rồ, xong rồi, lần này Phù Tang sơn chúng ta thật sự không gánh nổi hắn rồi.
Tộc trưởng Kim Ô tộc Ô Cổ Mộc nhìn Phương Hành như người đã chết.
Ngay cả ông cũng không thể nào đoán được nếu lão điểu Cô Nhận sơn bao che khuyết điểm kia phát hiện tôn tử mình bị người ta đánh thành dạng này sẽ phản ứng thế nào.
- Có ngoan không?
Đánh đến tê tay, Phương Hành mới ngừng lại, nhìn thấy đầu Tiểu Bằng Vương to như đầu heo thì trừng mắt quát hỏi.
- Ta…. Ta cùng ngươi… Ta cùng ngươi…
Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã choáng váng, mắt sưng húp chỉ còn một khe hở nhỏ, mũi miệng không rõ.
- Ngươi… Ngươi ngươi ngươi… Ngươi xong, ngươi xong…
Bên cạnh, một giọng nói run rẩy kêu lên, chính là một lão bộc tuyệt vọng nhìn Tiểu Bằng Vương, la lớn.
Bỗng nhiên Phương Hành quay đầu nhìn lại, mày nhíu chặt hỏi:
- Còn không quỳ?
Nói xong, trở tay tát một cái nữa vào mặt Tiểu Bằng Vương.
- Đừng đánh nữa, quỳ, chúng ta quỳ…
- Vù…
Lão bộc kia kêu to một tiếng, bỗng nhiên liền quỳ xuống, sau lưng lão, đội nhân mã Cô Nhận sơn đều đồng loạt quỳ xuống.
Phương Hành liếc nhìn, có chút hài lòng gật nhẹ đầu, nhưng đột nhiên liếc mắt thấy có một con cóc tinh ngơ ngác nhìn qua bên này. Trở bàn tay tát Tiểu Bằng Vương hai cái, quát con cóc tinh kia:
- Người khác đều quỳ, sao ngươi không quỳ?
Cóc tinh này giật mình, lúc này mới phát hiện ánh mắt mọi người đều nhìn về phía gã, ý thức được bản thân vì xem quá phấn khích mà không chú ý đến việc vân khí che trước người đã tiêu tan, không cẩn thận lộ ra trước mặt mọi người, mặt như đưa đám vội nói:
- Không liên quan gì tới ta, ta chỉ tới xem náo nhiệt thôi… Lát nữa phải đi mua xì dầu về nhà nấu cơm...
Phương Hành:
- Xem náo nhiệt cũng phải quỳ.
Vừa nói vừa vả vào mặt Tiểu Bằng Vương.
- Tên khốn kiếp kia, ngươi hại tiểu tổ Cô Nhận sơn phải chịu khổ, muốn bị diệt tộc phải không?
Một trong hai lão bộc Tiểu Bằng Vương nghiến răng kêu lớn, hù con cóc tinh kia sợ hãi quỳ bịch xuống.
- Tu sĩ Nhân tộc, nếu ngươi muốn toàn thây rời khỏi nơi này thì tốt nhất là nhanh chóng thả Tiểu Bằng Vương của chúng ta ra, nếu không khi lão tổ Cô Nhận sơn chạy tới, đừng nói là ngươi, dù là Phù Tang nhất mạch cũng không được chết tử tế đâu, đến lúc đó chớ trách chúng ta không nhắc nhở ngươi.
Lão bộc Tiểu Bằng Vương hung hăng kêu lớn, tay còn đang run rẩy. Có điều, thực tế bọn họ còn chưa thông báo cho mấy vị lão tổ, chủ yếu vì chuyện lần này quá lớn, bọn họ lo lắng sau khi lão tổ đến người đầu tiên bị trách phạt là hai người bọn họ vì không bảo vệ tốt chủ tử, sau đó một chưởng đập bọn họ thành tro bụi. Cho nên, lúc này phải tìm cách cứu Tiểu Bằng Vương, cố gắng che giấu việc này…
- Tốt nhất ngươi mau kêu những lão gia hỏa kia tới đây.
Phương Hành ngang ngược nói, cười lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn Tiểu Bằng Vương, dùng giọng điệu trưởng bối giáo huấn vãn bối:
- Huyền tôn tử à, về sau làm người không nên phách lối như vậy, ngươi gặp tiểu gia ta ngươi sẽ thấy ngươi thấp kém như thế nào. Người phách lối như ngươi, đụng phải ta là vận khí tốt, trúng người tính tình không tốt thì không phải chỉ đánh vào mặt ngươi thế này đâu, biết không?
Nói xong hét một tiếng:
- Nghe rõ không?
- Nghe rõ nghe rõ rồi….
Hai lão bộc nhanh chóng kêu to, đồng thời thầm nghĩ “Còn có ai lợi hại hơn ngươi sao?”
Ngược lại Tiểu Bằng Vương vẫn còn cứng rắn, mơ hồ kêu không rõ:
- Ta… Ta muốn giết… ngươi.
- Muốn giết tổ tông của ngươi sao? Thích ăn đòn à?
Phương Hành trở tay quất một bạt tai tới khiến hai lão bộc quỳ trên mặt đất như bị đánh nát trong lòng.
- Tiểu tổ à, ngài nói ít thôi, hảo hán không để ý thiệt thòi trước mắt.
Một trong hai lão bộc đau khổ khuyên y.
Mà Phương Hành chỉ cười lạnh một tiếng, từ trong túi trữ vật lấy ra một cuộn vải, bên trong cuộn vải lộ ra một cây xích vũ, dùng thần niệm dò xét một chút, phát hiện xích vũ này không có gì, lúc này mới thu lại, bấm ngón tay ngự vân, ngồi xuống trên vân khí, lười biếng như ngồi trên không trung phơi nắng, nhìn Tiểu Bằng Vương nói:
- Con mụ lẳng lơ Thanh Khâu sơn kia giật dây ngươi đến bắt ta phải không?
Tiểu Bằng Vương răng môi lẫn máu, dáng vẻ tuấn tú sớm không còn nhưng vẫn vô cùng kiên cường, nghiến răng nói:
- Ngươi… Ngươi trộm Tiên Linh chí bảo của Hồ tỷ tỷ, dám trộm trên Yêu địa… tiểu tổ ta… ta nhất định phải bắt giữ ngươi…
- Bốp !
Phương Hành tát một phát cho y ngậm miệng lại, liền mắng:
- Con mẹ nó, khi Lão Tà biết hắn có một đứa hậu duệ đáng thất vọng như vậy, không biết sẽ tức thành dạng gì, để cho một nữ nhân xoay vòng vòng như vậy. Ta nói cho ngươi biết, tiểu gia ta chẳng những trộm bảo bối của nàng ta, tưới nước tiểu trên giường nàng ta, còn trộm quần lót của nàng ta đi đấy, ngươi muốn sao? Hay ta chia cho ngươi mấy món?
Tiểu Bằng Vương nghe hắn vũ nhục nữ thần trong lòng mình, con mắt thù hận đỏ rực như lửa.
Mà Phương Hành vừa nói vừa lấy ra một cái túi trữ vật, đầu tiên lục lọi một chút rồi lấy ra viên Tiên Tinh ngắm một chút, lại nhét vào trong túi, rồi lại lấy ra một thanh kiếm màu xanh biếc. Trong đám Yêu tu có người nhận ra được đó chính là Ngự Sử Phi Kiếm của Hồ Tiên Cơ tu vi Trúc Cơ, vừa lấy ra hắn lại bỏ vào, sau đó lại lấy ra một cây trâm phượng…
Liên tục không ngừng, Phương Hành lấy ra mấy món chí bảo, đều để ra trước mặt chúng yêu, sau đó lại cất vào trong. Trong lòng chúng yêu xác định, tên lưu manh Nhân tộc này thực sự cướp sạch bảo khố của Hồ Tiên Cơ rồi. Muốn bắt người phải có tang vật, lần này người chưa bắt được, tang vật đã lộ ra… Nhưng cũng vào lúc này, bỗng nhiên Phương Hành lấy ra một mảnh vải đỏ rực.
- Cái yếm…
Vô số yêu tu đột nhiên hít một hơi khí lạnh, hai mắt sáng lên, nhìn đồ vật trong tay hắn.
- Ta khinh, con mụ hồ ly lẳng lơ….
Phương Hành cầm trong tay nhìn một chút, cảm thấy buồn nôn nên ném ra ngoài.
Yếm đỏ bay trên không trung một lúc lâu, đột nhiên thu nhỏ lại bay vào sau vân khí, như bị yêu tu nào đó sử dụng yêu pháp thu vào, đồng thời sau đám mây này còn có tiếng cười hô hố dâm tà quái dị…
- Đây chính là cái yếm của đệ nhất mỹ nhân Hồ Tiên Cơ…
Trong lòng yêu tu cũng nhanh chóng nghĩ đến điều này…
- Ha ha, vật như vậy còn nhiều, ngay cả quần lót của nàng ta ta cũng có, có muốn không?
Ánh mắt Phương Hành lóe lên, cười lạnh liếc nhìn bốn phía.
Chung quanh đám mây trùng điệp vắng vẻ không một tiếng động, nhưng một lát sau lại có một giọng nói cương quyết vang lên:
- Ta muốn!
Sau tiếng trả lời lại có vài tiếng cười cợt vang lên làm cho bầu không khí nơi này trở nên thoải mái hơn.
- Bọn yêu quái các ngươi vẫn có chút ý tứ đấy, được rồi, nếu các ngươi muốn, tiểu gia ta liền đấu giá.
Phương Hành nghe xong cười ha ha một tiếng, lục tìm cả nửa ngày trong túi trữ vật mới lấy ra một chiếc quần lót màu trắng, nắm giơ trên không trung:
- Một cái quần lót của Hồ Tiên Cơ, giá quy định mười khối linh tinh, có muốn không? Nhanh lên nhanh lên, đây chính là quần lót của Hồ Tiên Cơ, ngoại trừ ta ra còn ai có nữa chứ? Bỏ qua cơ hội này sẽ không có lần sau, không ra giá sẽ mất cơ hội…
Phương Hành dùng cách bán dưa hấu để đấu giá quần lót của Hồ Tiên Cơ khiến người Cô Nhận sơn, Phù Tang sơn đều nhìn đến ngây người. Ngay cả Ô Tang Nhi cũng nghiến răng, thầm nghĩ bạn của biểu ca nàng là hạng người không đáng tin, đã gây ra đại họa còn không nghĩ cách trốn đi, ngược lại ở nơi này bán đấu giá quần lót của Tiên Cơ tỷ tỷ… Hắn định chờ lão tổ Cô Nhận sơn chạy đến hay sao?
Nàng không hiểu hắn lấy quần lót này lúc nào, nàng có thấy đâu?
- Ta ra hai mươi khối linh tinh, cho ta đi.
Phương Hành hô mấy lần, đột nhiên một đám vân khí bao trùm yêu tu kêu lên, rồi ném ra một đống linh tinh.
Phương Hành không nghĩ đến lại có người mua, cười ha ha một tiếng, đưa tay túm linh tinh tới xem, rồi mới ném quần lót qua. Yêu tu trong mây vội vọt tới chụp lấy, một tiếng hít thở trầm thấp vang lên, thì thầm nói:
- Thơm quá!
Tiếng cười tràn đầy ý vị khiến đám tán tu vây xem đổi ý, trong lòng rối loạn.
Một lúc sau, bỗng nhiên có người kêu lên:
- Còn nữa không? Ba mươi khối linh tinh, cho ta một cái…
Tiếng này vừa dứt, rất nhanh liền có một người khác lên tiếng:
- Ta cũng ra ba mươi khối linh tinh, cho ta một cái.
- Ta ra bốn mươi khối, cho ta một cái còn chưa giặt đi…
- …
- …
- Làm ăn tốt như vậy sao?
Ngay cả Phương Hành cũng ngẩn ngơ, nhìn thoáng qua túi trữ vật, lặng lẽ cưỡi mây đến gần Ô Tang Nhi truyền âm nói :
- Nhanh lấy quần lót cùng yếm nhỏ của ngươi ra đây đi… Bây giờ không có biểu ca ngươi cũng được… Việc đơn giản thế này lại làm ăn quá tốt, chỉ cần nuôi một cô nương rồi dùng quần lót của nàng ta bán cũng đủ kiếm lời…
Chẳng qua lúc này, Kim Sí Tiểu Bằng Vương bị hắn nắm trong tay nhìn thấy nữ thần trong trái tim mình bị người ta kinh nhờn đến mức này, y lại bị bắt không thể ngăn cản được, lửa giận ngút trời muốn hôn mê đến nơi. Đột nhiên lớn giọng la hét, trong tiếng hét kia tràn ngập bi phẫn, đau khổ, uất ức, như dã thú bị thương, như bi kịch anh hùng bình nguyên…
Trong lúc nhất thời, giọng nói tức giận lại lấn át tiếng hô của những người khác, làm bọn họ không dám lên tiếng.
- Tiểu tổ ta đang làm ăn đấy, ngươi kêu cái rắm gì?
Bỗng nhiên, một bàn tay Phương Hành quất tới, cắt ngang tiếng kêu, trong nháy mắt bi kịch biến thành kịch vui.
Nhưng cũng may, lúc này ở chân trời phía tây bắc cuộn tới một đám mây vàng, cùng từng cơn gió dữ dội ồ ạt kéo đến, dường như có nhân vật đại năng chạy tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất