Lược Thiên Ký

Chương 524: Thanh Hồ Quỷ Diện

Chương 524: Thanh Hồ Quỷ Diện

Phản ứng của Hắc Uyên đại ngục cũng không chậm, chỉ một nén hương liền có đầy đủ ba mưới sáu đội Yêu binh Yêu tướng tề tụ, lại đều thống nhất, tất cả Yêu tướng đều có tu vi Kim Đan, thấp nhất là Kim Đan tầng một, cao nhất là Kim Đan tầng bốn, người khoác thiết giáp, cầm binh khí trong tay, mà Yêu binh dưới trướng cũng đều là tinh anh, mỗi đội mười sáu người, chia làm hai tổ, pháp khí thấp nhất cũng là Giai Phối Hữu Huyền cấp.
Trên người bọn họ đều có một pháp ấn đặc biệt có thể giúp bọn họ có thể vận linh lực bên trong Hắc Uyên đại ngục.
Dạng hình thức này, đối với Hắc Uyên đại ngục có thể xem là vô địch, một đội Yêu binh liền có thể xưng bá trong ngục.
Mà ngục chủ Hắc Uyên thấy chín con hung thú này hiển nhiên cũng không dám khinh thường, triệu tập hết đội Yêu binh cùng tiến vào Hắc Uyên đại ngục dẹp loạn, đồng thời vì tính ổn thỏa còn gọi tới ba bốn vị yêu tu trưởng lão Kim Đan hậu kỳ cùng ông ta tiến vào Hắc Uyên đại ngục bình loạn, cũng phát ra phù chiếu cảnh báo tới Yêu đình, nếu có dị động liền cần Yêu đình phái Yêu binh tới trợ giúp trấn áp.
- Mở cửa yêu ngục…
Ngục chủ Hắc Uyên rống to một tiếng, đánh ra một tia linh quang ẩn chứa pháp ấn về phía kính Chân Ma Chiếu Cốt treo cao trên không Hắc Uyên đại ngục, trong kính Chân Ma Chiếu Cốt nhất thời bắn ra một chùm tia sáng xanh, chiếu thẳng về phía mặt đất lát đá xanh ở đại điện Hắc Uyên, sau đó chỗ chùm sáng xuất hiện phù văn phức tạp không ngừng biến hóa, cuối cùng hóa thành một cánh cửa đá.
- Giết vào Hắc Uyên đại ngục, tất cả đám người dám can đảm làm loạn đều giết không tha!
Ngục chủ Hắc Uyên rống to một tiếng, Yêu binh dưới trướng cùng hô to “vâng”, sau đó từng nhóm vọt vào trong cửa đá.
Mà vào lúc này, trong Bạch Cốt sơn, chín con hung thú đã biến địa vực này thành biển máu, có thể đoán được, sau việc này, Bạch Cốt sơn chí ít cũng sẽ thay đổi gấp ba lần, đất đai bị nhuộm thành màu đỏ cũng chẳng biết lúc nào mới có thể biến trở về màu sắc nguyên thủy, đám yêu tù tử thương không biết bao nhiêu, mà trong chín con yêu thú cũng chỉ có một con bỏ mình, một con bị thương mà thôi.
Dù sao hung thú thần trí khá thấp, so về trình độ vẫn sẽ bị đám yêu tù có chút thông minh đàn áp.
Mà Phương Hành lúc này đang ngồi trên đỉnh Bạch Cốt sơn, hắc sắc cự kiếm cắm bên người, trong tay mang theo một vò rượu. Ở trước người hắn chính là Hung Viên, Ác Hổ, Huyết Bức vừa rồi định vây giết hắn, lúc này đều đã chết, đầu rơi xuống đất, mà đứng cách đó không xa chính là Hắc Hùng Tinh cùng Cự Xà bán nhân đang sợ mất mật, không dám tới gần hắn.
Đại Kim Ô lúc này cũng đã xích lại gần Phương Hành, lo lắng nói:
- Biện pháp của ngươi không phải là điên cuồng giết người sao? Ngục chủ Hắc Uyên đại ngục không phải kẻ ngu, hắn có tu vi Kim Đan đại thừa, là một trong thập đại trưởng lão Yêu đình, là bán Nguyên Anh, chẳng mấy chốc sẽ tới đây bình loạn, đám hung thú này của ngươi không thể chiếm ưu thế trước mặt Yêu binh Yêu tướng có thể thi triển pháp lực, ngược lại sẽ dẫn tới đại họa…
Mà Phương Hành lại ngẩng đầu nhìn phía trên, cười hắc hắc nói:
- Ta chính là đang đợi đại họa!
Quả nhiên không lâu sau, vách đá u lam trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một sự biến hóa, thanh âm ầm ầm vàng lên, sau đó ánh sáng từ trên trời rơi xuống, vách đá trên đỉnh đầu trực tiếp lui qua hai bên, lộ ra một cánh cửa khổng lồ. Sau cánh cửa kia là một đội Yêu binh mang pháp khí và thiết giáp, dưới sự dẫn dắt của Yêu tướng vọt vào, chiếm cứ chỗ trống bốn phía.
Cửa đá này chính là một cửa ra duy nhất trong truyền thuyết của Hắc Uyên đại ngục, cửa này cũng không phải đặc biệt xây dựng ở một nơi nào đó, mà chính là dùng bí pháp khống chế, kính Chân Ma Chiếu Cốt chiếu tới đâu, chỗ đó liền có thể mở cửa.
Cũng giống như lúc này, một vùng Bạch Cốt sơn có bạo loạn liền trực tiếp mở ra ở chỗ này.
- Yêu binh tới, được cứu rồi…
Phía dưới vang lên vô số tiếng gào thét, đối với những yêu tù bị giam trong Hắc Uyên đại ngục này, đây là lần đầu tiên họ cảm thấy hưng phấn khi nhìn thấy đám Yêu binh Yêu tướng có thể thi triển pháp lực cùng pháp khí…
Ầm ầm!
Từng đội Yêu binh Yêu tướng cuối cùng xông tới mấy chục đội, ước chừng ba bốn trăm người, một vùng đen kịt, dường như lấp đầy khoảng không phía trên Bạch Cốt sơn. Pháp lực cùng pháp khí trên người bọn họ kết lại một chỗ, dường như tạo thành một luồng uy áp thực chất, cơ hồ trấn áp khiến đám yêu tù muốn quỳ trên mặt đất, quỳ lạy bọn họ.
- Ngao!
Tám hung thú Phương Hành triệu hoán tới đã nhận ra luồng uy áp này, lập tức ngửa mặt lên trời gào thét với đám Yêu binh kia.
- Sao lại là yêu thú? Đây rõ ràng là hung thú trong truyền thuyết, vì sao chúng có thể tiến vào Hắc Uyên đại ngục?
Phía sau cửa đá, từng hàng Yêu binh tách ra hai bên, bước vàocuối cùng là một lão giả tóc trắng phơ, dung mạo tao nhã, không giống yêu tu mà lại giống nhà nho của Nhân tộc, ánh mắt ông ta lạnh lùng quét qua, thấy được tám con hung thú đang làm loạn phía dưới, nhất là khi mặt đối mặt cảm nhận được khí tức trên thân hung thú, nhất thời trái tim khẽ động.
- Binh sĩ nghe lệnh, trấn áp tám yêu thú làm loạn, cố gắng bắt sống!
Tâm tư khẽ động, ngục chủ Hắc Uyên lập tức ra lệnh.
Tuy là muốn trấn áp bạo loạn trong ngục, nhưng ông ta cũng có tâm tư muốn bắt sống mấy con hung thú này để tìm tòi nghiên cứu.
Cùng lúc đó ông ta cũng sai người gắt gao bảo vệ cửa ra vào để tránh sinh biến.
Ông ta đã đoán được đám hung thú này không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện trong ngục, tất nhiên là có âm mưu.
Chỉ là trong lòng ông ta cũng không quá lo lắng, tám con hung thú này tuy mạnh nhưng chưa đủ khiến ông ta phải thất sắc.
- Giết…
Yêu tướng ngự hạ Yêu binh lập tức hét lớn, phân ra hai mươi bốn đội đi đối phó tám con hung thú, còn lại mười hai đội canh giữ trước cửa ngục để phòng sinh biến. Hai mươi bốn đội được phái ra, mỗi đội có một Yêu tướng Kim Đan, có mười hai tên Yêu binh có thể tạo thành hai đại trận, mỗi ba đội đối phó với một hung thú, dùng pháp khí làm chiến trận cũng đã đủ.
- Xong rồi, đám hung thú của ngươi chưa thế đoạt được đường từ trên tay đám Yêu binh Yêu tướng này…
Đại Kim Ô kêu thảm, vội vàng cuống cuồng thay Phương Hành.
- Gấp gì chứ? Đám hung thú này rất lợi hại, bọn họ muốn thu phục cũng không đơn giản như thế đâu!
Phương Hành ngược lại vô cùng bình tĩnh, sắp uống hết một vò rượu.
- Hung gì chứ… ôi, ngươi xem Ô Quy kìa, bị người ta đánh tới rút đầu vào trong không dám ra ngoài…
Đại Kim Ô đã gấp tới mức hận không thể xuất thủ tương trợ, ở một bên giẫm chân.
- Bởi vì còn có một con vô cùng hung hăng chưa xuất thủ…
Phương Hành cười hắc hắc, một hơi uống cạn rượu trong vò, vứt xuống bên cạnh.
- Hung hăng?
Đại Kim Ô ngẩn ngơ, quay đầu nhìn Phương Hành.
Phương Hành cười ha ha một tiếng, chậm rãi lấy ra một cái mặt nạ đeo lên mặt, nói khẽ:
- Là tiểu gia ta!
Ánh mắt Đại Kim Ô có chút đờ đẫn nhìn mặt nạ trên mặt hắn, cảm thấy vô cùng quen thuộc, mơ hồ nhớ lại thời điểm gã cùng Phương Hành mang ra từ trong Thanh Khâu. Chỉ là lúc này nhìn hắn mang lên cũng không có chút chắc chắn nào, trái tim vô cùng lo lắng, nhịn không được đặt câu hỏi:
- Ngươi mang mặt nạ lên làm gì? Muốn chạy sao? Ta bảo nên sớm chuồn…
- Ai nói muốn chuồn? Ta muốn dẫn ngươi đánh ra ngoài!
Phương Hành lạnh giọng mở miệng, lại lấy ra một viên tiên tinh nhỏ, ngón cái bắn ra, viên tiên tinh này đã bay lên, tạo thành một lực hấp dẫn vô hình, trực tiếp dính vào chính giữa Thanh Hồ Quỷ Diện, hình dáng dần nhỏ lại, lửa cháy từ chính giữa hừng hực đốt lên, nhìn thế nào cũng thấy trên mặt nạ này chợt có thêm một hỏa nhãn, bắn ra ánh sáng dày đặc đáng sợ.
- Cái này… đây là…
Đại Kim Ô lập tức ngây người.
Gã đã dạo chơi trong Hắc Uyên đại ngục một thời gian không ngắn, rất nhanh liền phát hiện chỗ khác biệt trên mặt nạ này.
Phía trên truyền tới dao động, chính là từ sau khi nó bị nhốt vào Hắc Uyên đại ngục liền không còn được trải qua nữa…
Dao động pháp lực!
Mà pháp lực này lại cường đại, mãnh liệt dị thường, thậm chí đã không giống như cảnh giới Kim Đan có thể có được.
Nghiêm túc mà nói, đây thậm chí giống như là khí tức… Nguyên Anh hoặc cảnh giới cao hơn mới có thể có.
Mà trong nháy mắt khi tiên tinh kích phát sức mạnh Thanh Hồ Quỷ Diện, Phương Hành cũng đã đứng dậy, đột nhiên làm ra một động tác khiến thân hình hắn thoạt nhìn cao hơn mấy trăm trượng, thậm chí bên trong còn có âm thanh “ba ba” rất nhỏ xuất hiện, mà khí tức trên thân hắn cũng không ngừng tăng cao, mơ hồ có lôi quang đáng sợ lấp lóe quanh người.
- Ấn thứ nhất…
Hai tay Phương Hành nắm trước ngực, mười ngón như hoa sen, kết thành pháp ấn thứ nhất!
Ầm!
Kình phong vô hình đột nhiên xuất hiện thổi bay góc áo của hắn, phất phơ như đại kỳ.
- Ấn thứ hai…
Ngón tay hắn không ngừng, nhanh chóng kết thành ấn thứ hai.
Thời khắc ấn hình thành, phía sau hắn xuất hiện bóng dáng người mặc áo bào xanh, như ẩn như hiện đứng ở giữa hư không.
- Ấn thứ ba…
Phương Hành bỗng nhiên hét lớn, đồng thời bước một bước ra ngoài.
Một bước này của hắn liền trực tiếp thi triển pháp thuật chuyển dời, thân hình biến mất, sau đó xuất hiện trước cửa Hắc Uyên đại ngục, mặt đối mặt với ngục chủ Hắc Uyên tóc trắng. Không nói một câu liền điểm một ngón tay ra ngoài, đồng thời thân ảnh áo xanh phía sau hắn cũng làm một động tác như thế, áo bào xanh tung bay, điểm ra…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất