Chương 525: Nhất chỉ phong tình
Pháp thuật!
Lúc này Phương Hành thi triển ra chính là pháp thuật, vô cùng quỷ dị cùng cường đại, một khắc khi Phương Hành chỉ ra, trong mắt mọi người đều chỉ thấy một nam tử áo xanh đột nhiên từ trong đám người bay ra, cao khoảng ba trượng, áo xanh tung bay, đột ngột lại bay tới trước cửa Hắc Uyên đại ngục, đứng thẳng mặt đối mặt với ngục chủ Hắc Uyên, rồi sau đó nhẹ điểm một ngón tay ra ngoài.
Tuy chỉ nhẹ nhàng điểm, lại giống như mang đi tất cả phong thái giữa thiên địa!
Một chỉ như kiếm, điểm thẳng về phía ngục chủ Hắc Uyên Kim Đan Đại Thừa.
Ngục chủ Hắc Uyên cũng không phải người bình thường, một chỉ này tuy tới đột ngột, lực uy hiếp của thanh bào tuy mạnh tới mức khiến tâm thần ông ta chấn động, nhưng một tia hãi hùng khiếp vía mang theo cảm giác nguy cơ vẫn khiến ông ta choáng váng, từ đáy lòng phát ra một tiếng rít. Tiếng rít này chấn động kinh mạch, khí huyết, lan tới xương cốt toàn thân, cuối cùng là tới thần hồn của ông ta, khiến tâm hồn ông ta tỉnh táo lại.
Nếu không thức tỉnh, thậm chí ông ta có khả năng bị một chỉ này trực tiếp điểm chết mà lại không có chút phản kháng nào.
Ông ta vừa kịp thời tỉnh lại, trong miệng liền phát ra tiếng gầm thét giận dữ, tay chân luống cuống, đánh ra tất cả phương pháp chống cự, tất cả đồ vật, bất kể quý - tiện, chỉ muốn đổi lấy một cái mạng này!
Một thân đan quang ấn động như sóng, mãnh liệt phóng về phía Phương Hành.
Ba viên ngọc bội bên hông đồng thời nổ vụn, hóa thành ba lớp bình phong, tầng tầng ngăn trước người ông ta.
Cắn đầu lưỡi, một ngụm bản mệnh tinh huyết phun về phía không trung, phù văn lập lòe bên trong huyết hoa hóa thành lá chắn huyết sắc cản trước người.
Chân đạp gió mạnh, thân hình biến ảo, bản thể lại biến thành bốn bóng dáng, một cái đi về phía trái, một cái về phía phải, một cái đi về phía Phương Hành, hoặc là nói lao về phía hồ ảnh thanh y trước mặt ông ta, một cái cuối cùng lại thi triển Na Di Thuật nhanh chóng trốn thoát.
Trong nháy mắt thi triển bốn loại pháp thuật, thậm chí thi triển ra tất cả thần thông pháp khí, chỉ vì tránh một chỉ này.
Đối mặt với đủ loại biến hóa của ông ta, Phương Hành cũng không một chút do dự, một chỉ này vẫn thẳng tắp điểm ra, không một chút biến hóa.
- Xùy…
Đan quang vọt tới bị một chỉ này cắt ngang như kiếm cắt vải, phân thành hai nửa, tiêu tán vô hình.
- Bùm bùm bùm!
Ba lớp bình phong bị một chỉ này đánh thành bọt biển, phá tan ba lớp, không hề ngừng lại, thẳng tiến về phía lá chắn huyết sắc bên trong.
Lá chắn huyết sắc này giống như thực chất, vô kiên bất định, nhưng lại đặc dính đáng sợ, cho dù là thần binh lợi khí đâm vào bên trong lá chắn cũng sẽ bị hãm sâu vào trong đó, nhất thời mắc lại, căn bản không thể đi ra ngoài. Nhưng một điểm này của hổ ảnh thanh y lại ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo khó có thể tưởng tượng, thời điểm một chỉ điểm vào trên lá chắn, sức mạnh bám vào phía trên đó đã xé nát toàn bộ lá chắn.
Sau đó, khi đối mặt với bốn bóng dáng do ngục chủ Hắc Uyên biến hóa ra, hồ ảnh thanh y dường như không có lựa chọn.
Hắn không phán đoán cái nào là thật, cũng không chỉ lung tung theo một cái bóng nào…
Tại thời khắc này, hắn lại chỉ điểm ra, không hề suy nghĩ.
Nhưng một chỉ này trong phút chốc lại chia làm bốn, một tiếng “phốc” vang lên, bốn bóng dáng đều bị điểm trúng.
- Thanh Khâu sơn, lão phu sẽ không chết không ngừng với các ngươi…
Bốn bóng dáng sau khi bị điểm trúng, một trong đó đó đánh về phía Phương Hành, một trốn bên trái, một đào tẩu về phía sau đều vỡ vụn, mà bóng dáng trốn bên phải lại phát ra một tiếng kêu rên như dã thú bị thương, đồng thời hóa thành một bóng dáng cực kỳ nhạt chạy thục mạng về phía Hắc Uyên đại ngục, chỉ là khiến người ta bất ngờ chính là, người mà ông ta mắng lại chính là Thanh Khâu sơn nhất mạch.
Ngay cả Phương Hành lúc này cũng hơi kinh ngạc, lại nhanh chóng hiểu rõ, thời điểm mình sử dụng Thanh Hồ Quỷ Diện đã thả ra dao động thần niệm, làm ngục chủ Hắc Uyên hiểu lầm hắn là người của Hồ tộc Thanh Khâu sơn.
Bây giờ ba ấn chỉ của hắn chính là mượn sức mạnh của Thanh Hồ Quỷ Diện.
Trước khi tiến vào Hắc Uyên đại ngục hắn đoán không sai, Thanh Hồ Quỷ Diện vô cùng huyền diệu, sau khi hắn dùng sức mạnh tiên tinh mở ra mặt nạ này đã thấy một nam tử đại chiến trong hư không, chính là đại biểu cho một loại truyền thừa quỷ dị. Mà truyền thừa này lại sở hữu chín pháp ấn, nếu hắn lĩnh hội chín pháp ấn này, truyền thừa hoàn chỉnh sẽ được khắc trong thần hồn của hắn.
Có điều ba là cơ số pháp thuật, bởi vậy Phương Hành đã cảm giác được, sau khi mình tìm hiểu được ba pháp ấn đầu tiên nhất định sẽ có thu hoạch. Mà trước khi tiến vào Hắc Uyên đại ngục hắn hoặc trộm, hoặc lừa gạt, hoặc đe dọa lấy được bốn viên tiên tinh từ Thanh Khâu sơn cùng Phù Tang sơn, lại biết rõ thời gian cấp bách, nhiều trợ lực một chút cũng tốt, liền tìm hiểu Thanh Hồ Quỷ Diện một lần trước khi tiến vào nhà ngục.
Một lần đó, cắn chặt hàm răng vứt mạng già, sử dụng toàn bộ thần thức để lĩnh hội, nhớ kỹ ba pháp ấn.
Sự thật chứng minh hắn đoán không sai, sau khi tìm hiểu ba pháp ấn liền có thu hoạch nhất định, mà thu hoạch này chính là nắm giữ sơ bộ cùng sử dụng được sức mạnh bí pháp Thanh Hồ Quỷ Diện. Sau khi mang mặt nạ lên, cũng dùng tiên tinh thúc đẩy sức mạnh Thanh Hồ Quỷ Diện, Phương Hành thi triển ba ấn pháp đầu tiên trong chín ấn liền có thể mượn sức mạnh của Thanh Hồ Quỷ Diện thi triển ra một chỉ…
Một chỉ này có một cái tên, gọi là “Hồ Đan kiếm”.
Hồ Đan kiếm vốn là một trong những bí pháp truyền thừa của Hồ tộc, vốn là pháp thuật thuần túy, Phương Hành cũng từng được thấy Hồ Cửu Cô thi triển một lần, tế lên Kim Đan, kiếm quang đại tác. Mà chỗ lợi hại lại nằm ở trước khi xuất kiếm, Kim Đan đã phóng ra sức mạnh nào đó, thả ra sức mạnh khiếp sợ với địch thủ yếu hơn mình, lại thả ra lực mị hoặc với địch thủ tu vi cao hơn mình.
Hoặc khiếp sợ, hoặc mị hoặc, tóm lại trước làm cho địch thủ sợ hãi rồi sau đó xuất kiếm ra, một kiếm tiêu diệt kẻ địch.
Mà ngày hôm nay thông qua Thanh Hồ Quỷ Diện thi triển ra một chỉ này, nguyên lý giống với Hồ Đan kiếm, chỉ là phương thức thi triển khác biệt mà thôi.
Không có hiệu lực mị hoặc, hoàn toàn là làm địch thủ khiếp sợ, rồi sau đó điểm ra một chỉ, giết địch trong vô hình.
Chuẩn xác mà nói, một chỉ này cũng không phải Phương Hành thi triển ra, mà chính là Thanh Hồ Quỷ Diện mượn sức mạnh của hắn thi triển ra.
Cũng chính bởi vì sức mạnh Thanh Hồ Quỷ Diện dẫn ra, tiêu hao chính là lực tiên tinh, cho nên trong Hắc Uyên đại ngục cũng không áp chế nổi phần pháp lực này, lại thêm đột nhiên xuất hiện, một chỉ của Phương Hành liền đả thương nặng ngục chủ Hắc Uyên.
Đầy trời yên tĩnh!
Sau khi một chỉ của Phương Hành đả thương ngục chủ Hắc Uyên, Yêu binh Yêu tướng đầy trời đều an tĩnh quỷ dị, hai mắt trợn to!
Bọn họ đã thành thói quen dưới sự võ trang đầy đủ xông vào Hắc Uyên đại ngục, đối mặt với đám cừu non chỉ có sức mạnh nhục thân, bình thường mà nói, ngục chủ Hắc Uyên có tu vi Kim Đan đại thừa trong Hắc Uyên đại ngục có thực lực giống như độ kiếp, cũng vì thế mà sau khi hồ ảnh thanh y xuất hiện, một chỉ điểm ra suýt nữa giết chết ngục chủ Hắc Uyên khiến bọn họ có chút không quen.
- Bó tay chịu trói, người không nghe liền giết…
Phương Hành cũng không muốn lập tức giết chết ngục chủ Hắc Uyên, sức mạnh Thanh Hồ Quỷ Diện này có chút vượt quá sức tưởng tượng của hắn, nhưng cũng chỉ thoáng ngẩn ngơ liền lập tức hét lớn. Sau đó mới vọt về phía mấy Kim Đan hậu kì bên cạnh, vọt về phía Yêu tu khí tức hùng hậu không bình thường, muốn chém giết mấy lão đầu tử này trước khi sức mạnh tiên tinh ở trung tâm Thanh Hồ Quỷ Diện bị tiêu hao hết.
- Trốn mau, trốn mau…
- Người này tu vi thế nào? Là Nguyên Anh lão tổ của Thanh Khâu sơn xuất thủ sao?
- Không thể địch lại, trốn mau…
Phương Hành cũng không nghĩ tới, mấy yêu tu Kim Đan hậu kỳ kia cũng không phải người ngu, thấy ngục chủ Hắc Uyên bị một chỉ của hắn đả thương nặng liền không có tâm tư đấu với hắn, thậm chí cũng không dám tới cửa ra Hắc Uyên đại ngục ở bên cạnh để đào tẩu. Vèo, vèo, vèo chui về phía Hắc Uyên đại ngục, Phương Hành đã bắt được một lão đầu, nhưng thấy người ta thật sự muốn trốn, cũng không có ý động thủ, đành ngượng ngùng buông người ra, lão đầu kia cũng dứt khoát, vừa kêu to “cảm ơn tha mạng” vừa trốn không còn bóng dáng…
Đừng nói bọn họ, ngay cả Yêu tướng Kim Đan cũng nhanh chóng chuồn đi…
Duy chỉ có mấy trăm Yêu binh trốn chậm, nghẹn họng nhìn trân trối lên hư không, trốn không thoát, mà đánh cũng không dám đánh…
Lấy nhiều đánh ít cũng phải tùy vào cảnh giới, nếu mười mấy tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ vây công một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, như vậy có hy vọng thắng lợi rất lớn. Nhưng nếu cảnh giới Trúc Cơ đối mặt với cảnh giới Nguyên Anh, cho dù có một vạn người đấu một cũng vô dụng.
Lúc này Phương Hành mang Thanh Hồ Quỷ Diện thể hiện ra sức mạnh khiến đám Yêu binh này không có chút ý niệm phản kháng.
Không trung phía trên Bạch Cốt sơn an tĩnh quỷ dị trong một khoảng thời gian, sau đó Hắc Hùng Tinh chợt nhớ tới gợi ý lúc trước của Phương Hành, thân thể cồng kềnh lại vô cùng linh hoạt nhảy tới đỉnh Bạch Cốt sơn, cuống họng kêu lớn:
- Còn thất thần gì thế? Cơ hội ngàn năm có một, mọi người mau trốn đi… nếu không muốn chết bên trong nhà ngục này liền chạy đi…
- Rào…
Nó rống lớn một tiếng, ầm ầm nhảy lên, đi qua bên người Phương Hành, hai móng vuốt vịn cửa leo lên trên, nhưng cái mông lại quá nặng, Phương Hành đứng ở cửa ra bất đắc dĩ phải đá nó một cái, đá văng ra ngoài. Bên ngoài vang lên tiếng đụng ngã cùng tiếng nói trầm thấp của Hắc Hùng:
- Cảm ơn…
- Mau trốn, mau trốn…
- Cơ hội ngàn năm có một, trốn mau…
Phản ứng này của Hắc Hùng tinh giống như đã thu hút lại sự chú ý của những người khác, dường như chỉ trong nháy mắt, vô số yêu tù biết bay, biết nhảy, leo lên đều như thủy triều vọt tới phía cửa ra Hắc Uyên đại ngục. Cảnh tượng này trở nên vô cùng hỗn loạn, khiến Phương Hành đang đứng trước cửa không biết nói gì, chỉ huy:
- Chậm một chút… chậm một chút… xếp hàng… chăm sóc cho người già yếu…
- Cái này là chủ ý của ngươi sao? Thật mạnh!
Đại Kim Ô vọt lên, ngơ ngác nhìn đám yêu tù xông ra ngoài như ruồi nhặng, mắt nhỏ lóe sáng, vừa mừng vừa sợ.
- Càng loạn càng tốt, như thế ta mới có thể mang ngươi đi…
Phương Hành cười ha ha, vừa nói xong, hỏa diễm ở trung tâm mặt nạ chợt tắt, thân thể của hắn cũng run rẩy mấy cái. Đột nhiên có mấy kẽ nứt đáng sợ xuất hiện, máu đỏ tươi chảy xuôi xuống, cả người ngất đi, tựa như một khúc gỗ rơi xuống từ không trung, Đại Kim Ô bị hù vội vàng lao xuống đỡ lấy hắn.
- Đậu phộng… Ngươi không sao chứ?
- …Đau…
Phương Hành hơi thở mong manh, lẩm bẩm.
- Không đau sao được? Nhìn mấy miệng máu trên người ngươi, thật dọa người… chỗ nào đau nhất?
Đại Kim Ô bị dọa sợ, cuống quít hỏi.
- Đau lòng…
Phương Hành hữu khí vô lực nói, tiếng như muỗi kêu.
Đại Kim Ô kinh hãi:
- Sao lại đau lòng? Trái tim bị vỡ sao?
Tiếng Phương Hành như muỗi kêu:
- Một viên Tiên Tinh lớn như vậy, chỉ trong một chốc liền biến mất… đau lòng…