Lược Thiên Ký

Chương 527: Người cản đường, giết không tha!

Chương 527: Người cản đường, giết không tha!

- Nếu để ngươi ngã xuống ở đây, anh minh cả đời Đại Kim gia ta đều bị hủy…
Tuy bình thường đều cười nói vui vẻ, cãi nhau ầm ĩ, nhưng Đại Kim Ô biết rõ tình thế lúc này nghiêm trọng, thình lình phát tác sự hung ác, trong mắt bắn ra hai tia ngang ngược. Đối mặt với Yêu binh Yêu tướng ngăn cản trước không trung lại không hề né tránh, thậm chí không giảm tốc độ, hai cánh dang rộng, tốc độ tăng nhanh vọt về phía trước, mang theo tiếng gió rít gào như lôi âm.
- Ta có pháp lệnh Yêu đình ở đây, người tự tiện xông vào đại trận đều giết không tha!
Yêu binh phía trước vẫn hét lên, mười sáu Yêu binh tung ra một cái pháp võng, tầng tầng liên kết che khuất nửa bầu trời. Phía trên pháp võng ẩn hiện linh quang lại có từng cái lưỡi câu sắc bén, Yêu tu tầm thường đụng phải ngay lập tức sẽ bị cuốn lấy, không chỉ bị pháp võng hút đi linh lực trên người, còn bị trói buộc không cách nào trốn thoát, những móc câu trên đó lại chui vào trong thịt, gắt gao khóa lại người.
Loại lưới này vốn là Yêu đình chế tạo để bắt đào phạm tầm thường, thậm chí có thể một lưới bắt được một đống.
Vậy mà lúc này Đại Kim Ô cũng càng thêm quyết tâm, liên tục tiến lên không lùi bước, âm thầm bắt đầu vận chuyển một thân khí huyết khiến kim vũ trên người dần hiện ra màu sắc đỏ sậm. Mỗi một cọng lông vào lúc này đều biến thành lợi kiếm, mỗi cái che ở bên ngoài thân thể giống như tạo thành một tầng kim giáp huyết hồng không thể đâm vỡ, mà Phương Hành trên lưng gã lại được một đường kim quang hóa thành dây thừng cột chặt, lại được kim vũ che đi thân hình, tầng tầng lớp lớp bảo hộ nằm trên lưng gã.
- Ta đã nói, cản đường Kim gia ta đều giết không tha!
Bay thẳng về phía pháp võng, Đại Kim Ô kêu to một tiếng chấn thiên.
Cũng trong nháy mắt này, đội Yêu binh cản trong hư không cũng gào to lên, vung pháp võng qua.
Mà đối mặt với pháp võng khiến vô số Yêu tu nghe thấy đều biến sắc, Đại Kim Ô lại không hề né tránh, trực tiếp đụng tới. “Xùy” một tiếng, thân thể khuôn dài của nó đâm vào trên mặt lưới, khí thế hung mãnh, trực tiếp đâm nát pháp võng thiên chuy bách luyện, móc câu phía trên va chạm với lông mao của nó tạo ra ánh lửa, nhưng lại không có một cây nào đâm vào trong thịt.
- Cái này…. Là lão nhìn lầm sao?
Một màn này khiến đám Yêu binh đều kinh ngạc, ngay cả Yêu tướng Kim Đan trung kỳ trấn giữ bên cạnh cũng bị dọa tới hít một ngụm khí lạnh, nhưng ông ta phản ứng cũng không chậm, thoáng cái liền trở bàn tay lấy ra một cái đầu lâu, lục quang đại thịnh trên không trung, trong hai mắt trống rỗng xuất hiện hai chùm quỷ hỏa tiến thẳng tới phía sau Kim Ô.
- Bớt tới phiền ta đi!
Phía sau Đại Kim Ô giống như có mắt, tức giận quát to một tiếng, đột nhiên xoay người, hai cánh vỗ một cái liền giống như lăng không thổi lên một cơn kinh phong, khiến hai chùm quỷ hỏa không thể tới gần. Sau đó nó thuận thế vung ra một trảo, móng vuốt đen nhánh như thép lại kiên cố hơn so với pháp khí. Tiếng vang “răng rắc” vang lên, đầu lâu cứ như thế bị nó bẻ vụn một nửa, móng vuốt tiến vào bên trong đâu lâu, xem như vũ khí ném thẳng về phía Yêu tướng Kim Đan kia, xoay tròn vòng vòng trên không trung, vô cùng kinh người.
- Phụt…
Yêu tướng Kim Đan tránh không kịp, bị đụng phải, nhất thời khiến sắc mặt xám trắng, phun ra một ngụm máu tươi.
- Không thể nào… chuyện này không thể nào… Chỉ là Kim Đan, vì sao thân thể lại…
Yêu tướng Kim Đan bị thương, ý niệm đầu tiên trong đầu là không muốn tin, chỉ là trong lúc hắn rống vang, Đại Kim Ô cũng đã trốn tới bán sống bán chết, có hai Yêu binh đần độn ngăn ở trước mặt liền bị nó vung cánh nện thành thịt vụn.
- Có người vượt qua, có người vượt qua, nhân thủ phía tây chú ý ngăn cản…
Yêu tướng Kim Đan này không cam tâm, lấy pháp khí truyền âm ra rống to.
Ầm ầm!
Đại Kim Ô đỏ mắt bay nhanh lên trước, cuốn lên kình phong, thanh âm cuồn cuộn như sấm, ở ngoài mười dặm liền có thể nghe rõ.
Lúc này nó tự biết đã bị lộ liền không dài dòng nữa, dứt khoát cướp đường.
Nhưng như vậy cũng dẫn tới càng lúc càng có thêm nhiều Yêu binh nhanh như chớp tụ tới, phía trước có người ngăn cản, phía sau có người truy kích, dường như trở thành tử cục. Nhưng Đại Kim Ô cũng dựa vào thân thể cường hoành bay qua, lại biến mình thành một pháp khí, toàn diện cứng rắn va chạm, trọn vẹn mảnh đất ngàn dặm bị nó xông qua năm tầng ngăn cản!
Tốc độ của nó vốn cực nhanh, cho dù Yêu binh biết rõ nó đang chạy tới nhưng cũng có đại bộ phận không kịp bố trí phòng tuyến chính xác trên đường bay của nó, cho dù vừa lúc ngăn cản nó nhưng lại không ngăn được thân thể rắn chắc còn hơn huyền thiết của nó!
Chỉ là, dù thế nào Đại Kim Ô cũng thầm cảm thấy quỷ dị.
- Vì sao phương hướng này lại có nhiều Yêu binh như vậy?
Bay trên không trung, nó cũng nhịn không được nhìn quanh, nghĩ lại:
- Ồ, thậm chí có rất nhiều người căn bản không phải tuần tra chỗ này mà chính là đang tiến thẳng về phía Phù Tang sơn, thuận thế quay đầu lại cản ta! Nhưng không sao, cũng sắp tới Phù Tang sơn rồi, tiểu thổ phỉ, Đại Kim gia làm tới mức này cũng quá xứng đáng với ngươi…
Sau khi liên tiếp xông qua mấy phòng tuyến, trên thân đã có mấy vết thương, máu me đầm đìa nhìn cực kỳ dọa người, nhưng trước mặt đã xuất hiện một vùng đồi Phù Tang sơn đỏ nhưỡng, mà nhóm Yêu binh truy đuổi phía sau gần nó nhất cũng cách nó gần trăm dặm. Tính như vậy, tốt xấu gì nó cũng coi như thoát khỏi truy kích, nhất định phải tranh thủ thời gian, chí ít cũng phải cứu được tiểu thổ phỉ trên lưng…
- Ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt lại ồn ào, không để người ta ngủ à?
Phù Tang sơn, trên vách núi tĩnh mịch lúc đầu vốn an tĩnh và sơn dã, nhưng bởi vì Đại Kim Ô nhanh chóng bay tới tạo ra kình phong phá vỡ sự yên tĩnh, giống như tiếng sấm rền vang dội khắp sơn cốc. Chuyện này lại chọc giận một vị lão tử mặt mũi đầy lông, thân thể cao không tới ba thước chui ra từ trong lòng đất, chống một cây gậy, vén lông mày che mắt ra nhìn lên trời cao.
- Căn bá…
Đại Kim Ô đang bay tới vội vã cuốn thân hình, ngưng lại rơi ầm trên mặt đất, tạo ra một cái hố to trên mặt đất cứng rắn màu đỏ. Sau đó cũng không kịp ôn chuyện hay giải thích gì thêm, liền trực tiếp vứt Phương Hành dưới chân Căn bá, vội la lên:
- Người mau giúp ta mang tên ngốc này bỏ vào trong Huyền Quan ta lưu lại trong động phủ của người, bên trong quan tài có hai hạt Huyết Liên Tử, hiện tại cho hắn ăn một hạt, hạt kia giữ lại cho hắn, nhớ kỹ đừng để người khác phát hiện, ta đi trước…
Nói xong liền phi thân nhảy lên, trốn chạy bán sống bán chết.
Trong lòng gã hiểu rõ bản thân đã lộ ra ngoài, không nói tới có bao nhiêu người muốn bắt nó trở về, chỉ là vừa rồi trốn bán sống bán chết đã giết không ít Yêu binh, tội nghiệt lại lớn hơn so với trước. Nó không muốn hại Phương Hành cùng tộc nhân của mình, chỉ có thể tiếp tục đào tẩu, dẫn truy binh vào trong Lạc Nhật Đại Mạc, như thế cho dù mình bị bắt trở lại Hắc Uyên đại ngục cũng sẽ không liên lụy tới tên khốn khiếp kia!
Cũng may lúc Phương Hành ở trên lưng mình không hề hiện thân, người khác cũng không biết hắn ở cùng một chỗ với mình, cứ như vậy mình có thể để hắn ở lại Phù Tang sơn trị thương, không tới nỗi đi theo mình làm thương thế nặng thêm.
- Hử, Tiểu Lục Tử ngươi trở về rồi sao? Trong khoảng thời gian này thế nào?
Lão Thụ tinh tai điếc cùng chậm chạp, giống như không biết Tiểu Lục Tử nhà mình bị người khác nhốt trong Hắc Uyên đại ngục mấy tháng, thấy gã trở về cũng không quá hưng phấn, chậm rãi chống quải trượng đi tới, khẽ nhìn về phía mặt đất, lại thấy Phương Hành hôn mê bất tỉnh cả người đều là máu đen, dường như giật nảy mình, lắc đầu nói:
- Ôi… tiểu tử này sao lại chết thảm như thế…
Đại Kim Ô nhất thời không biết nói gì, lên giọng:
- Hắn không chết… Căn bá, người hãy mang hắn đặt ở trong cỗ quan tài…
Căn bá nghe xong chỉ thở dài lắc đầu nói:
- Cũng sắp hư thúi rồi, còn mang tới bỏ trong quan tài chôn…
Kim Ô giật nảy mình, kêu khổ:
- Ôi Căn bá của ta… Không phải bảo người chôn, là muốn người đặt ở trong quan tài…
- Cái gì? Bỏ ta ở trong quan tài?
Căn bá giận dữ, vung trượng đánh lên:
- Đồ dê con mất dạy, lão đầu tử còn chưa chết, dám rủa ta ngủ trong quan tài?
Căn bá Phù Tang sơn nổi giận, thật đúng là ai cũng dám đánh!
Từ tộc trưởng Ô Cổ Mộc cho tới Kim Lân Hoa cùng Ô Tang Nhi, thậm chí cả Ô Nhất Điển từng là thiên kiêu của bộ tộc Kim Ô, lúc ông ấy điên lên thì không có ai ông ấy không dám đánh. Mà người bị đánh đều không dám nói gì, dù sao Căn bá đã sống quá lâu, lâu tới khó có thể tính, mỗi một thời đại Kim Ô đều gọi lão là Căn bá, nhưng trên thực tế, lão tổ tông này ở Kim Ô có bối phận rất thấp.
Nhưng cố tình, đối với Đại Kim Ô lại giống như trong lúc trúng gió gặp thầy thuốc dởm, quả thật là dở khóc dở cười.
Gã vốn nóng lòng dẫn truy binh rời đi, mà cũng cảm giác được thân thể Phương Hành đang biến hóa không ổn, gấp gáp muốn để hắn vào trong Huyền Quan cùng ăn Huyết Liên Tử để hắn trị thương. Nhưng cố tình, lỗ tai Căn bá không tốt, còn đang tức giận giơ gậy đánh tới, nó cũng không dám trốn, cứng rắn chịu hai gậy rồi tức giận đập cánh:
- Căn bá người lúc này sao còn phân cao thấp chứ, thật sự muốn lấy cái mạng già của ta mà…
- Ngươi muốn mạng già của ta? Đánh chết cái đồ dê con mất dạy không có trên không có dưới nhà ngươi…
Căn bá giẫm chân, đánh càng lúc càng hăng, quải trượng hung hăng đập vào trên vai Đại Kim Ô.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất