Chương 612: Ngày kén rể.
Mới tờ mờ sáng, cả tòa Thiên Nhất Cung đã bận rộn, bên trong Thiên Nhất Cung đặc biệt mở ra khoảng cấm không, trước kia chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, trưởng lão và đệ tử chân truyền mới có thể ngự không bay đi trong Thiên Nhất Cung, còn đệ tử bình thường chỉ có thể đi bộ, lý do là đệ tử bình thường bay trên không có vẻ bất kính đối với các trưởng lão ở trong động phủ phía dưới, nhưng ngày hôm đó khoảng cấm không lại được buông ra, các đệ tử mặc đạo bào mới tinh ở trên người, bay xuống trước người mỗi một vị tân khách, cười tủm tỉm đưa thiệp mời lên.
Trong nội đường mà cung chủ Thiên Nhất Cung một năm mới giảng đạo một lần, cũng trang trí thêm một chuỗi đèn lồng màu đỏ, vài câu đối chúc mừng, đám người còn lại thì tấu nhạc ca múa, trong đạo quan không có một người nào là chưa sẵn sàng, từ rất sớm đã mở cửa đạo đường, đón các loại khách quý đi vào.
Những khách quý này đều nhận được thiệp mời kén rể. Lần này Long nữ kén rể thực sự là sự kiện quá lớn, khiến những môn phái nhỏ vọng tưởng một bước lên trời tới quá nhiều, cộng thêm những người đến xem náo nhiệt, sợ rằng không dưới mấy ngàn người, một số người còn mang theo hộ vệ, tôi tớ, e sợ con số còn lên tới mấy vạn người.
Nhiều người như vậy tự nhiên không thể đi vào toàn bộ, bởi vậy Thiên Nhất Cung đã sớm căn cứ vào tất cả thân phận của khách mời, sàng lọc, chọn ra mấy chục người có tư cách cùng thành ý nhất có thể tiến vào bên trong đạo đường Thiên Nhất Cung, chính thức gặp mặt Long nữ, mà những người có thể tiến vào đạo đường Thiên Nhất Cung đều nhận được thiệp mời đỏ thẫm, những ngườ không có sẽ được đệ tử Thiên Nhất Cung mời sang một ngọn núi bên cạnh đạo đường xem lễ, không có bản lình thì mời ngài xem náo nhiệt.
Phương Hành cũng nhận được một tấm thiệp mời đỏ thẫm, hơn nữa còn do đệ tử chân truyền Thiên Nhất Cung_Tô Quân tự mình đưa tới, đãi ngộ này không hề thấp chút nào, Phương Hành cầm nó lên xem xét, rồi lại ném qua một bên ngủ tiếp. Vì nhận được tấm thiệp mời này, người ta đã phải bỏ ra không ít công sức, nhưng hắn ngay cả hỏi cũng không hỏi qua, sau tiệc rượu ngày đó hắn đã biết thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung và Tạ Lâm Uyên sẽ cho hắn một tấm thiệp mời như thế, dù sao hai người này vẫn đang đợi hắn ra tay giúp đỡ, đương nhiên hắn phải qua được cửa thứ nhất.
- Phương đại gia. Lúc trước nô tỳ có nhắc ngài chuẩn bị lễ gặp mặt, ngài đã chuẩn bị chưa.
Nữ đệ tử gầy nhỏ tên Tử Diên được Thiên Nhất Cung phái đến hầu hạ Phương Hành nhỏ giọng nhắc nhở.
- Cưới nàng làm dâu, còn phải lễ vật gì. . .
Phương Hành lười biếng nằm ở trên giường nhỏ, mấy ngày nay mải mê đánh cướp nên không được ngủ ngon giấc, hắn cũng lười nhác nhúc nhích.
Tử Diên không biết nói gì, dựa theo lẽ thường, những đệ tử ngoại môn có thân phận thấp kém như các nàng. Không có tư cách hỏi quá nhiều, cẩn thận hầu hạ những khách quý này là các nàng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thường ngày được Phương Hành ban thưởng không ít, nên tự nhiên trong lòng cũng có mấy phần trách nhiệm, cộng thêm vị "Tiền bối" Kim Đan này tuy hung hãn, nhưng qua vài ngày tiếp xúc lại phát hiện ra hắn x không phải người kiêu ngạo, trong lòng cũng không sợ hắn tí nào, liền nhẹ giọng khuyên:
- Hôm nay chính là lần thứ nhất gặp mặt trưởng công chúa. Không có lễ gặp mặt làm sao bày tỏ thành ý chứ, nô tỳ nghe nói mấy vị kia đã chuẩn bị một số đồ vật hiếm thấy, đặc biệt là vị đại kiếm khách Vân Độc của Khổ Hải Vân gia kia, vậy mà người đó dám lấy một phần Lưu Vân Thủy Kiếm Kinh mà lão tổ Vân gia bọn họ cất giấu ra làm lễ vật!
- Con mẹ nó, dụ dỗ vợ ta, sớm muộn ta cũng giết chết hắn. . .
Phương Hành tức giận mắng, cả người đầy tức giận cũng không ngủ được đành lười biếng ngồi dậy.
Hắn ngồi xổm ở cửa ra vào đùa nghịch với đứa bé một chút, lúc này nữ đệ tử mập mạp xem như bắt được cơ hội Phương Hành cho nàng, đã quyết định phải kiếm đủ linh tinh, nên chăm sóc đứa bé càng thêm tận tâm tận lực, ngay cả tã lót cũng đổi thành loại vải có thêu ấn ký cùng Tụ Linh Pháp Trận, nàng càng ôm đứa bé không buông tay, thậm chí có một loại cảm giác cưng chìu.
Đương nhiên rồi, đổi thành bất kỳ một đệ tử Linh Động cảnh nào nhận được hơn trăm khối linh tinh kia, cũng sẽ chăm sóc đứa bé kia như là tiểu tổ tông, chăm đứa bé này mấy ngày đã kiếm được một khoản tài phú mà mấy chục năm cũng không kiếm được, món hời này ai mà không tính được!
Phương Hành nhìn thời gian cũng không còn sớm, bèn dặn dò hai nha hoàn một tiếng, sau đó cùng Đại Kim Ô hướng về đạo đường Thiên Nhất Cung mà đi, dạo đường nằm ở trên một ngọn núi có phong cảnh tuyệt đẹp của Thiên Nhất Cung, tuy rằng cổ điển, lại tràn ngập đạo hương bao trùm, nhưng cực kỳ nghiêm trang, ở bên ngoài đạo đường có rất nhiều đệ tử nội môn thân phận không tầm thường Thiên Nhất Cung đứng trang nghiêm, Tô Quân đứng ở cửa đạo đường đón tiếp khách quý lui tới.
Hai bên ngọn núi, thậm chí là một số con đường phụ cận đều có một ít tán tu tụ tập cùng một chỗ xem náo nhiệt, chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn tán sôi nổi.
- Nhìn đi, kiếm tu xuất sắc nhất mấy trăm năm qua của Vân gia Vân Độc cũng đến rồi, thực lực của hắn đã được công nhận là không thua Tam Đạo Thất Tử!
- Đệ tử chân truyền Mã Hí Minh của Linh Xảo Tông cũng tới, trước đó không nghe thấy hắn cũng chuẩn bị kén rể. . .
- Đại phù sư Văn gia Văn Diệc Nho cũng đến rồi, người ta nói một phù có thể trấn một triệu sư, vậy mà bề ngoài lại nho nhã như thế. . .
Trong cuộc bàn luận sôi nổi lại ẩn chứa giọng điệu đố kị ước ao, trong số những người đến đây xem náo nhiệt, tuy cũng mang danh kén rể tới Thiên Nhất Cung nhưng kỳ thực trong lòng họ cũng không cho rằng mình có thể bộc lộ tài năng, chỉ tăng thêm chút hứng thú mà thôi, cho dù ở trong lòng bọn họ, cũng cảm thấy người như trưởng công chúa Thương Lan hải, ít nhất phải là nhân tài trong Tam Đạo Thất Tử cùng với đại phù sư Văn Diệc Nho mới xứng đôi!
Có thể trải qua vòng sàng lọc thứ nhất, lấy được thiệp mời tiến vào đạo đường Thiên Nhất Cung, không có nhân vật nào là đơn giản, không nói giao du thiên hạ, cũng là thanh danh vang dội, được người người hâm mộ kính nể, thậm chí một số ít còn được nữ đệ tử Thiên Nhất Cung tôn sùng như thần vậy, mỗi lần vừa xuất hiện đều dẫn phát một tràng bàn tán dồn dập, có người khen, có người nói khoác, có người tiếc hận, có người ghen tỵ, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng thời điểm Phương Hành xuất hiện, đám người kia đều ngậm miệng lại.
Ánh mắt mỗi người nhìn Phương Hành đều có một chút không ưa, chen lẫn một chút kiêng kỵ cùng kinh hãi.
Nhất thời không có người nào dám bàn tán, thậm chí còn hơi lùi về sau.
Đối với đám người miệng còn hôi sữa đến từ Nam Chiêm này, trong lòng tu sĩ Thần Châu quen nói quy củ không thể nào không nể sợ.
Trong trận chiến trên Tiểu Kính Hồ lúc trước, Phương Hành đã đánh cho đám tu sĩ Thần Châu cao ngạo phát lạnh trong lòng, họ vốn hy vọng Thiên Nhất Cung ra tay trị hắn, nhưng không nghĩ đến hắn lại thần thông quảng đại như thế, dĩ nhiên chuyển mình biến hóa thành khách quý của Thiên Nhất Cung, ngay cả tấm thiệp mời mà một trăm người đến kén rể đều không lấy được một tấm cũng rơi vào tay hắn, chuyện này cũng làm cho người ta không thoải mái trong lòng.
Có một số người nhạy bén, nghĩ tới chuyện vùng này xuất hiện một tên đạo tặc tới từ Nam Chiêm, liên tiếp làm ra mấy vụ án lớn, gần như đắc tội với tất cả tông môn có thực lực mạnh mẽ trong vùng này, đặc điểm là nói giọng Nam Chiêm, dẫn theo một con kim điểu, bây giờ nhìn kẻ này cùng con Ô Nha kia một chút, đáy lòng liền phát lạnh.
- Không phải là hắn.
Có người nghĩ đến khả năng này, nhưng không dám tin tưởng, họ cảm thấy bản lĩnh kẻ này không nhỏ, nhưng vẫn không lớn đến mức đó.
- Nhìn cái gì, không biết Đại Kim gia đã từng xé một cái cánh tay của Hạc Linh Tử_Thuần Dương Đạo sao?
Đối mặt với ánh mắt phức tạp của chúng tu, Đại Kim Ô hừ lạnh một tiếng, hét lên.
Bộ dạng kia khiến tiếng bàn luận xung quanh nhỏ đi không ít, chúng tu sĩ co đầu lại.
Có người không tin, có người kinh hãi, ánh mắt nhìn Đại Kim Ô cũng thay đổi.
Dù sao chuyện như vậy cũng quá lớn, đúng là người bình thường không dám tùy tiện nói khoác.
- A a, Phương đạo hữu, vị này. . . Kim Ô yêu huynh, các ngươi tới thật sớm. . .
Cũng vào lúc này, trên không trung có một tiếng cười vang lên, chúng tu nhanh chóng né tránh ra, Phương Hành ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy trên không trung có một cái kiệu lớn do tám người cường tráng khiêng, chậm rãi cưỡi mẫy đi đến, trên kiệu có một tòa núi thịt, chính là thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung Đạo Vô Phương, mà ở bên cạnh hắn, còn có một nam tử mặc áo bào, khuôn mặt nho nhã chắp hai tay sau lưng, biểu hiện ngạo nghễ, người này là Tạ Lâm Uyên.
Lúc này hai người này cũng hướng về Đạo Cung mà đến, nên gặp phải Phương Hành cùng Đại Kim Ô.
- Cưới vợ mà, còn có thể không đến sớm một chút sao?
Phương Hành cười ha hả, cười như không cười nhìn Đạo Vô Phương bằng một mắt.
Chúng tu sĩ xung quanh đều nghĩ thầm: Các ngươi đến sớm cái rắm, người ta đã sớm tiến vào rồi, các ngươi là thuộc loại chậm nhất!
Đạo Vô Phương cười cười, vung tay để người phía dưới dừng kiệu lại, một gương mặt mập mạp, đầy mỡ đến gần bằng chậu rửa nhìn về phía Phương Hành, mỉm cười nói:
- Kể từ ngày yến hội kết thúc, Phương đạo hữu một đi không trở lại, bổn điện thật là mong nhớ, trong mấy ngày này đã mấy lần phái người đi mời, nhưng không thể mời được Phương đạo hữu, chẳng lẽ mấy ngày nay Phương đạo hữu một mực không ở bên trong Thiên Nhất Cung hay sao?
Phương Hành vừa nghe liền biết lời nói tên mập mạp này có ý khác, nên trực tiếp lắc đầu nói:
- Đánh rắm, tiểu gia một mực ở trong lầu bế quan tu hành !
Đạo Vô Phương thấy hắn mở mắt nói vậy, cũng có chút không biết nói gì, đã không tiện vạch trần vậy chỉ có thể nhẹ giọng cười cười, nói:
- Vậy Phương đạo hữu không nên đi ra ngoài, mấy ngày nay bên ngoài không yên bình, có đạo tặc đến từ Nam Chiêm gan to bằng trời, điên cuồng gây sự ở trong mấy toà đại thành, làm ra không ít vụ án lớn, ngay cả Hồng Trang lâu cũng bị đẩy xuống vách núi rồi, hắn đã chọc giận mấy đại tông môn, hiện giờ khắp nơi đang treo giải thưởng bắt hắn đấy, chắc người này không có quan hệ cùng Phương đạo hữu đi, theo lời đồn thì người kia cũng dẫn theo một con Ô Nha màu vàng!
Phương Hành ngẩn ngơ, thở dài nói:
- Ôi, vị huynh đài này quyết đoán kinh người, thực sự là hảo hán!
Đạo Vô Phương càng có chút bó tay rồi, thấp giọng cười nói:
- Phương đạo hữu không quen biết?
Phương Hành lập tức đổi sắc mặt, điềm nhiên nói:
- Ngươi có ý gì? yêu cầm tu luyện đến cực hạn, một thân lông vũ đều hóa thành màu vàng, bản thân ta cũng đã gặp Ô Nha màu vàng, Đại Bằng Điểu màu vàng, Yêu Tước màu vàng, Cự Ưng màu vàng, còn có kim vương bát lặc màu vàng, ngươi chỉ bằng một con Ô Nha màu vàng liền muốn nói xấu tiểu gia hay sao? nói cho ngươi biết ta sẽ trở mặt!
Đạo Vô Phương thấy dáng dấp kia của hắn, còn tưởng rằng hắn chột dạ, bèn thấp giọng cười nói:
- Phương đạo hữu không cần căng thẳng, chỉ là ngươi cùng tên đạo tặc kia có phần tương tự, khó tránh khỏi có người nghi ngờ đến trên người ngươi, trên thực tế đã có người đến Thiên Nhất Cung hỏi qua rồi, nhưng bị ta ngăn lại, ngươi là khách quý do Hồ Quân trưởng lão căn dặn phải hảo hảo chiêu đãi, dù thế nào cũng không thể để cho người ta mang đi như thế, nếu không sẽ có chút phiền phức, còn chuyện kia sau khi tiễn ngươi rời khỏi Thiên Nhất Cung lại nói sau. . . Không chỉ có như thế, còn có chuyện về hai vị cung phụng Hồng Trang lâu, trong mấy ngày này, Hồng Trang lâu đã tới ba bốn chuyến hỏi qua, nói muốn ta giao người cho bọn họ, cũng bị ta cản lại rồi. . .
Phương Hành cười như không phải cười nói:
- Vậy ta phải hảo hảo cám ơn ngươi. . .
Đạo Vô Phương cười to nói:
- Với giao tình của chúng ta, còn khách khí làm gì, có lẽ trưởng công chúa cũng chờ sốt ruột rồi, xin mời!