Chương 624: Bắc Vực đại phù sư
- Rắc rắc...
Văn Nghiễn Tâm dùng Kinh Hoàng cầm điều khiển phong nhận đầy trời, gào thét lao đến, còn Phương Hành thì mở năm ngón tay ra, hướng về không trung nhấn một cái, năm đầu ngón tay đồng thời lóe ra vô số đạo lôi điện, sau đó có càng nhiều lôi quang từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, chỉ trong một chốc ngắn ngủi đã tạo thành năm con Lôi Mãng thô như ngọc trụ, quấn quanh con phượng hoàng ngưng tụ từ mà phong nhận mà thành.
Lôi ý tung toé, bắn vào hư không, phong nhận cũng đã loạn, cuốn về phía chung quanh.
Cũng không biết hai đạo công kích này ảnh hưởng tới khí cơ thiên địa hay không, mà chung quanh Kính Hồ có mưa phùn mịt mờ bay lả tả xuống dưới.
- Hắn vậy mà chưởng ngự lôi pháp?
Tâm tư Văn Nghiễn Tâm cũng rất là kinh hãi, mười ngón vội vàng hạ xuống, gẩy lên dây đàn.
Nhưng thời điểm mười ngón khó khăn lắm mới rơi xuống, còn chưa động đến dây đàn, đã có một cánh tay lăng không mà sinh, nặng nề đặt ở trên dây.
Đột nhiên tiếng đàn ngừng lại, chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
Văn Nghiễn Tâm ngẩng đầu, liền thấy tiểu ma đầu gần trong gang tấc.
- Chỉ bằng chút bản lãnh này, ngươi lấy đâu ra can đảm đấu pháp cùng tiểu gia ta?
Đáy mắt Phương Hành có một vòng trêu tức, nhưng phan lớn vẫn là im lặng.
Một thân bản lĩnh của Văn Nghiễn Tâm, cũng chỉ xấp xỉ Tiên Cơ ở Yêu Địa Hồ, chỉ hơn một cây đàn mà năm đó Hồ Cầm lão nhân không có ý định thu hoạch, truyền cho Diệp Cô Âm, về sau lại bị Văn Nghiễn Tâm coi trọng, cưỡng đoạt cầm tới, mời các vị Nguyên Anh lão phù sư trong Văn gia luyện chế lại một lần, bổ sung thêm một chút phù văn, khiến cho phẩm chất cây đàn này tăng thêm một bậc, có thể xưng là bán thần khí, nhiều nhất chỉ có bảy thành tiêu chuẩn của Hạc Linh Tử Thuần Dương Đạo mà thôi, vậy mà dám đến cản đường Phương Hành, thật là buồn cười.
- Ngươi! Cút ngay!
Văn Nghiễn Tâm kinh hãi, mặc dù cô ta đanh đá nhưng không ngốc, hai tay mang Kinh Hoàng cầm đẩy về phía trước, nhanh chóng thối lui ra.
Nhưng mà bàn tay Phương Hành nhấn một cái, Kinh Hoàng cầm giống như dừng lại ở trên không, văn ti bất động, một tay hắn vươn ra giữ lấy cổ áo Văn Nghiễn Tâm kéo qua, trên mặt giống như cười mà không phải cười, trêu tức hỏi:
- Nói tiểu gia cướp đồ, vậy đàn này của ngươi ở đâu ra?
- Dã tu bẩn thỉu mau buông ta ra, nếu không bản tiểu thư để ngươi chết không có chỗ chôn...
Tính tình Văn Nghiễn Tâm vốn rất kiêu ngạo, rơi vào trong tay Phương Hành cũng không sợ, ngược lại còn giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên tái nhợt.
- Nếu như ta không thả thì sao?
Phương Hành cười hì hì. Cầm Hắc Sắc Cự Kiếm trong tay.
- Có bản lĩnh ngươi liền giết bản tiểu thư đi!
Văn Nghiễn Tâm tức giận quát, mặt đầy vẻ chán ghét.
- Được!
Phương Hành đáp ứng, đâm Hắc Sắc Cự Kiếm trong tay về đằng trước, quán xuyên bụng của vị tiểu thư đanh đá này.
Văn Nghiễn Tâm chỉ cảm thấy phần bụng mát lạnh, lúc cúi đầu nhìn lại, cả người lập tức ngây người, trên mặt hiện ra một tia khó có thể tin được, sau đó cảm giác đau nhức kịch liệt truyền khắp toàn thân, trong bụng giống như có một ngọn núi lửa nổ tung, lúc nhìn về phía Phương Hành đáy mắt chỉ còn lại sợ hãi, kinh hoàng, không có vẻ tức giận cùng kiêu ngạo lúc trước, cô ta há to miệng muốn nói chuyện, nhưng nhất thời không biết nói cái gì... làm sao hắn có thể thật sự hạ sát thủ đối với mình ah... Mình thế nhưng là Văn Nghiễn Tâm ah...
- Ngươi thì tính là cái gì, dám tới trước mặt tiểu gia ra vẻ đại tiểu thư...
Phương Hành cười lạnh, Hắc Sắc Cự Kiếm chấn động, phóng thích khí cơ vô hình, muốn xoắn ngang một phát.
Luồng sát khí kinh khủng này dọa sợ Văn Nghiễn Tâm, cũng khiến chúng tu chung quanh sợ ngây người.
- Đây chính là đại tiểu thư Văn gia Văn Nghiễn Tâm, trừ Văn Diệc Nho ra là người xuất sắc nhất trong đám tiểu bối...
- Tên tiểu ma đầu kia thật sự không thương hương tiếc ngọc, một chút tâm địa đều không có sao...
- Vậy mà hạ sát thủ đối với một nữ tử.Tên tiểu ma đầu kia thật vô sỉ...
Trong lúc nhất thời, chúng tu chú ý tới tình cảnh nơi đây đều tràn đầy khí lạnh, sau khi khiếp sợ thì lòng đầy căm phẫn, theo bọn hắn nghĩ. Hạ sát thủ đối với một nữ tử, nhất là nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất như tiên, quả thực là không thể tha thứ, bọn hắn có thể cho phép tiểu ma đầu này ngông cuồng nhất thời, lại không tha thứ cho hắn vùi hoa dập liễu.
- Tiểu ma đầu, ngươi dám hạ sát thủ với người nhà họ Văn ta, ngươi muốn chết sao!
Đúng lúc này, có một thân hình tựa như tia chớp, xé rách hư không mà đến, đột ngột xuất hiện ở sau lưng Văn Nghiễn Tâm.
Là đại phù sư Văn gia Văn Diệc Nho, anh họ Văn Nghiễn Tâm, hắn đã không quan tâm được cái gì mà ẩn nhẫn cùng với thời cơ ra tay, thân hình di chuyển nhanh như thiểm điện đến trước người Văn Nghiễn Tâm, một tấm phù triện dán ở phía sau lưng nàng, rót cho nàng ta vô số sinh khí, đồng thời giữ chặt cổ áo nàng, kéo nàng ra khỏi thân kiếm của Phương Hành, máu tươi dâng trào, trước bụng lộ ra một cái động lớn, xuyên thủng ra sau.
Trên gương mặt nho nhã của Văn Diệc Nho tràn đầy tức giận, ống tay áo vung ra, một đạo phù triện màu vàng nhạt xuất hiện.
Lá bùa ung dung, nhẹ nhàng, nhưng thế đến lại như thiểm điện, bay thẳng tới mặt Phương Hành.
- Hừ?
Phương Hành nhíu mày, lập tức huy kiếm, kiếm khí tung hoành, chém nát đạo phù triện này khi nó còn ở bên ngoài mười trượng.
Ầm ầm!
Phù triện bị phá diệt nhưng bên trong lại bùng nổ ra một đạo lôi quang đáng sợ, đột nhiên xuất hiện ở trong hư không.
Là lực lượng ẩn chứa bên trong cái phù triện kia, vậy mà một tấm bùa chú lại ngang bằng một chiêu pháp thuật.
- Cái này là bản sự của ngươi sao? Nó không được tốt lắm...
Phương Hành kêu to, vung vẩy Hắc Sắc Cự Kiếm xông về phía trước.
Trên mặt Văn Diệc Nho hiện ra một tia cười lạnh, tay áo hạ xuống, nhẹ nhàng đưa Văn Nghiễn Tâm ra phía sau cho trưởng lão Văn gia, lúc này sắc mặt Văn Nghiễn Tâm đã tái nhợt, như sắp hôn mê, nhìn cực kỳ suy yếu, bộ dạn này cũng không phải là do vết thương, lấy tu vi Kim Đan cảnh của nàng, bị thương nặng hơn nữa vẫn có thể chèo chống một lúc, thật ra bộ dáng hiện tại là bị dọa nên mới thế, ánh mắt hoảng loạn.
- Anh họ...
Nàng mở to miệng, muốn nói cái gì, nhưng đầu lưỡi thắt lại không nói nên lời.
- Tâm nhi, em yên tâm, nhìn anh giúp em hả giận!
Lông mày Văn Diệc Nho nhăn lại thành một đường, đột nhiên bay ngược trở lại, thân hình hơi giãn ra, chân đạp cương bộ, tay bấm chỉ quyết, vô số bùa chú xuất hiện, có phi kiếm, có pháp bảo, phô thiên cái địa hướng về phía Phương Hành bao phủ xuống, giữa mỗi đạo phù chú đều có khí cơ nối liền, tạo thành một tấm lưới lớn che trời, giống như là tơ liễu mùa xuân, tuyết lớn mênh mông mùa đông hướng Phương Hành cuốn đi.
Trong chốc lát có mấy ngàn tấm bùa chú cuốn về phía Phương Hành như hoa bay đầy trời.
Lá bùa bay múa, thậm chí che đậy cả thân hình Phương Hành.
- Tiểu ma đầu, ra tay đối với nữ nhân thì có gì là tài ba, ngươi thử xem có thể đón đỡ mấy đạo phù chú của ta?
Văn Diệc Nho đứng chắp tay, nhìn Phương Hành như là nhìn một người chết.
- Văn gia đại phù sư Văn Diệc Nho ra tay...
- Tiểu ma đầu nhất định thua, luận tiêu hao chiến, không có người nào địch nổi phù sư!
- Giết tên tiểu ma đầu tâm ngoan thủ lạt này đi, trút giận cho Văn gia tiên tử...
- Chém giết kẻ này để răn đe!
Đại phù sư trẻ tuổi nhất Thần Châu Bắc Vực ah!
Một đạo phù có thể bán được hai mươi khối linh thạch thượng phẩm, nếu là Tiên Thiên phù hắn tỉ mỉ vẽ ra, thậm chí có thể bán được trăm lượng linh tinh.
Đây đâu phải là đấu pháp, mà đơn giản là đốt tiền!
Văn Diệc Nho vừa ra tay, chúng tu đều tin tưởng tiểu ma đầu nhất định bại.
Ba ngàn đạo phù, đừng nói trong đó ẩn chứa uy lực kinh khủng, xem như đánh nát từng cái một thì cũng phải đánh tới khi nào?
Chúng tu sĩ xung quanh bàn luận ầm ĩ, đáy mắt lóe lên vẻ hâm mộ, càng có người cao giọng kêu to, đối mặt với sự hung hãn của tiểu ma đầu, mặc dù trong lòng bọn hắn tức giận, cũng không dám tiến lên khiêu khích, nên tất cả mang tâm niệm của chính mình ký thác vào trên người đại phù sư Văn Diệc Nho, nếu tiểu ma đầu bị Văn Diệc Nho chém, mình ở bên cạnh làm màu vài tiếng, tốt xấu gì cũng coi như xuất lực!
- Mẹ nó, nhiều phù triện như vậy, Tiểu gia lấy đâu ra khí lực hao tổn với hắn?
Phương Hành liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của Văn Diệc Nho, ánh mắt liền nheo lại, thỉnh thoảng chung quanh lại có người hét to cũng đang quấy rầy tinh thần của hắn, để hắn có chút tâm phiền ý loạn, dưới tình huống ảo não hắn dứt khoát hờ hững với bầu trời đầy phù triện này, hắn hít sâu một hơi, hai tay bấm niệm pháp quyết ở trước ngực, sau đó trong mắt có hỏa ý bốc lên, một luồng hỏa diễm từ trong miệng phun ra, lúc phun ra vẫn chỉ là một luồng, đến không trung lại ầm một tiếng bùng nổ lên, vậy mà tạo thành một biển lửa che khuất bầu trời, cắn nuốt hết vô số phù triện kia.
Tam Muội Chân Hỏa!
Lấy lửa phá phù!
Cho ngươi chơi phù, để ngươi chơi phù, tiểu gia ta sẽ dùng một mồi lửa đốt sạch sẽ, xem ngươi chơi cái gì!
Văn Diệc Nho trơ mắt nhìn từng mảnh phù triện mình thúc phát ra bị thiêu cháy, phiêu diêu rơi xuống đất, thì trực tiếp ngây dại.
- Không có khả năng... Làm sao có thể...
Hắn nghẹn ngào kêu to:
- Hắn tu luyện hỏa ý gì vậy, chẳng lẽ còn lợi hại hơn Bồ Đề Phật Diễm của Tống Quy Thiện hay sao?
Mọi người đều biết ưu thế của phù sư, đó chính là am hiểu chiến đấu tiêu hao, dù sao lúc đang chiến đấu thôi động một đạo phù triện sớm vẽ xong ra, chính là một chiêu pháp thuật đã thành hình, căn bản không cần tiêu hao linh lực bản thân, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, có thể tranh đấu cùng người ta tám mươi một trăm năm cũng không thành vấn đề, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, đó là sợ hãi tu sĩ tu luyện hỏa pháp, dù sao phù triện bình thường đều vẽ trên giấy, đụng phải lửa sẽ bị đốt sạch sẽ, hóa thành tro tàn thì còn chơi cái trứng gì!
Đối với phù sư phổ thông thì chuyện này là một cái nhược điểm lớn, nhưng đối với phù sư xuất thân đại thế gia như Văn Diệc Nho lại khác, giấy hắn sử dụng vẽ bùa đều dùng bí pháp tế luyện, thủy hỏa không xâm, bên trong đám thiên kiêu toàn bộ Bắc Vực, nhân vật tu hỏa pháp không có một trăm cũng có tám mươi, nhưng ngay cả Tam Sinh Thuần Dương Hỏa nổi tiếng Bắc Vực của Hạc Linh Tử cũng không thể nhẹ nhõm đốt phù triện của hắn.
- Còn chiêu gì, lấy hết ra đi!
Phương Hành thu Tam Muội Chân Hỏa lại, nhìn Văn Diệc Nho cười to, sau đó đạp không vọt tới, huy kiếm trảm xuống.
- Là ngươi muốn chết!
Mồi lửa kia đã đốt rụi ba năm tâm huyết của Văn Diệc Nho, nhưng nó cũng khiến vị đại phù sư này trở nên cuồng loạn rống to, lại thua xấu hổ một lần nữa, bên trong ánh mắt hắn xuất hiện vẻ ác độc hiếm thấy, hắn vỗ vào hư không, bỗng nhiên sau lưng xuất hiện ba đạo tử kim phù triện, khí tức đáng sợ, ẩn ẩn xuyên qua hư không, dẫn dắt khí tức thiên địa, phù này vừa ra, cũng khiến cho khí tức hắn tăng lên gấp ba trong giây lát.
- Tiểu ma đầu, ta lấy ba đạo Tiên Thiên thần phù đánh bại ngươi, ngươi thua cũng có thể cam tâm rồi!
Văn Diệc Nho cắn răng nói nhỏ, dường như thời điểm ra tay có chút không bỏ được.
Ba đạo phù này vốn dùng để đối phó Tạ Lâm Uyên, lúc này lấy ra dùng sẽ cực kỳ bất lợi đối với hắn, nhưng nếu đối đầu chính diện với Phương Hành, tự nhiên không đạo lý lui lại, chỉ có thể chú ý trước mắt trước!